Diệp Thu đang tắm trong phòng thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Vừa rồi Trầm Mặc Nùng nói sẽ đưa canh gừng qua, vì vậy nói luôn: "Vào đi, để canh gừng ở trên bàn là được rồi."
Diệp Thu căn bản là không đóng cửa phòng ngủ, một đại nam nhân có thể sợ gì khi đang tắm mà có một cô gái đi vào cơ chứ?
Giựt tiền? Mình không có. Cướp sắc? Thế càng hay.
Từ trong phòng vang lên tiếng mở cửa" két" một cái, Diệp Thu nghe thấy tiếng bước chân, chỉ biết mình đoán sai rồi. Vào phòng không phải người hầu của Trầm gia mà là Trầm Mặc Nùng, bước chân nàng rất nhẹ nhàng, hơn nữa hẳn là đi giầy đế cao su mềm, bước trên nền nhà không gây ra bất cứ âm thanh nào.
Diệp Thu từng chú ý, người hầu của Trầm gia đều đi giày da, tuy rằng khi bước chân không phát ra âm thanh, nhưng có tiếng ma sát rất nhỏ khi lê chân.
Chỉ một chi tiết nhỏ cũng quyết định thành bại, Diệp Thu biểu hiện bề ngoài có chút tùy tiện như vẻ việc gì cũng hồ đồ, nhưng thực ra lại là một người tỉ mỉ, có thể đây là bệnh chung của bọn họ a, nhiều kẻ thù, sống luôn phải cẩn thận.
"Diệp Thu, là tôi." Trầm Mặc Nùng nói.
"A?" Diệp Thu giả bộ kinh ngạc hỏi :"Cô không tắm sao?"
"Tắm qua, ngâm nước nóng một chút thôi." Trả lời xong Trầm Mặc Nùng mới thấy không hợp lý, mình tìm hắn cũng không phải thảo luận chuyện tắm hay không, liền nói lảng sang chuyện khác: "Diệp Thu, tôi nghĩ hành tung của cô hai rất khả nghi."
"Tôi cũng thấy thế." Diệp Thu cười nói. "Nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực."
Diệp Thu nghĩ, nếu như thực sự dùng Phệ Hồn nhẫn xem trộm một phen, chỉ sợ thế giới nội tâm của nàng dơ bẩn không ai chịu được, khiến cho ke như hắn cũng khó có thể tiêu hóa.
"Đúng thế, vì vậy tôi mới sốt ruột." Trầm Mặc Nùng trầm giọng nói: "Tôi nghi ngờ chuyện gia gia mất còn có uẩn khúc."
Rầm!
Cảnh cửa thủy tinh phòng tắm bị mở tung, Diệp Thu quấn chiếc khăn tắm che nửa thận dưới, thấy ánh mắt né tránh cùng kinh hoảng của Trầm Mặc Nùng, cười nói: "Tôi tắm không chuẩn bị quần áo đã thành thói quen, đều là ra ngoài mới mặc quần áo...... không sao, tôi xem cô một lần, cho cô xem lại cũng là hòa nhau."
"Tôi ra ngoài chờ anh thay quần áo." Trầm Mặc Nùng tránh né ánh mắt trêu ghẹo của Diệp Thu đi ra khỏi phòng.
Trên người nàng mặc một bộ áo ngủ trắng như lông thiên nga, thân thể lồi lõm bị che khuất, chân mang dép mềm, lộ ra non nửa chiếc chân trắng nõn thon dài, tóc cũng chưa kịp sấy, buông xõa trên đầu, khiến Diệp Thu nhớ tới cảnh Lâm Thanh Hà cùng Trương Quốc Vinh trong 《 Đông tà Tây độc 》 xxoo nữ diễn viên ở bên Thủy Trì tử. Trầm Mặc Nùng vừa mở cửa phòng vừa vặn một người hầu bưng khay đi tới, thấy Trầm Mặc Nùng mặc áo ngủ sắc mặt ửng đổ, lại thấy Diệp Thu quấn khăn tắm dưới hạ thân, trong lòng thầm hô không may, đến lúc này phá hoại chuyện tình của đại tiểu thư.
Cũng may cũng không phải cố tình, còn chưa kịp gõ cửa tiểu thư đã chặn ngang cửa, khiến nàng không thể nhìn thêm chút gì.
Người hầu không dám có bất cứ thái độ gì, vẻ mặt cung kính nói: "Tiểu thư, canh gừng xong rồi."
"Được đặt trên bàn đi." Trầm Mặc Nùng nghiêng thân để có nữ hầu tiến vào.
Vốn còn lo lắng bị người ta nhìn thấy, hiện tại lúc lo lắng biến thành sự thật, Trầm Mặc Nùng trái lại rất bình tĩnh.
Đợi đến khi người hầu rời đi, Trầm Mặc Nùng lúc này mới đóng cửa ra ngoài.
Đợi đến khi Trầm Mặc Nùng lần nữa quay lại, Diệp Thu đã thay xong quần áo, quần đen ống dài phẳng phiu, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, phía ngoài choàng một chiếTruyện Full-lê màu đen, dưới chân đi giày da màu đen, mộc mạc màu nghiêm trang, trông rất phong độ.
Kỳ thực người đẹp đến một mức nhất định, quần áo đã không còn quan trọng nữa, có lẽ nói mặc quần áo gì đã không còn trọng yêu nữa.
Trầm Mặc Nùng thấy Diệp Thu ăn mặc chỉnh tề đang uống bát canh gừng, nói: "Chúng ta đến phòng gia gia xem, tôi chung quy vẫn cảm thấy như họ đang muốn tìm vật gì vậy."
Diệp Thu uống thêm một ngụm canh gừng, nói: "Được."
Hai người đến phòng của Trầm lão gia tử trước đây, Diệp Thu lập tức phát hiện dầu vết, chỉ vào bức tượng đồng bát tuấn (tám con ngựa), nói: "Tuy rằng đối phương rất cẩn thận trả lại vị trí cũ, nhưng vẫn thấy vết tích bị người ta di chuyển, tượng đồng rất nặng, trên bàn nhất định có vết tích mà vết trên bàn so với chân đế còn một khoảng cách, nếu như người hầu quét dọn, vậy phải thấy dấu vết lau chùi."
Diệp Thu đến gần tủ quần áo ngửi ngửi, nói: "Bên trong đầy mùi son phấn.''
Trầm Mặc Nùng gật đầu, đi đến cửa gọi tới một cô bé hỏi: ''Cô hai có phải đã đến phòng gia gia?"
"Vâng." Người hầu nhỏ giọng nói.
"Nàng tới làm gì?"
"Cô hai bảo không cần chúng tôi hầu hạ, ở xa, chúng tôi cũng không biết."
Nàng rút cuộc đang tìm cái gì? Mạo hiểm trời mưa to còn đi từ nhà tang lễ về?
Tào Tuyết Cầm sau khi trở về phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại, sau đó mới cảm thấy an toàn, chạy tới kéo rèm cửa lại, lúc này mới ngồi trên giường thở dốc từng ngụm.
Đợi đến khi tâm tình bình tĩnh lại, cẩn thận lấy trong áo lót ra một tờ giấy trắng, cẩn thận mở ra, sau đó bắt đầu đọc nội dung.
Càng xem sắc mặt nàng càng tái nhợt, cuối cùng biến thành xám xịt, hung hăng chửi đổng: "Lão chết tiệt, tâm tư thật độc ác a, Trầm Nhi Hiền là con ruột của ông, Trầm Nhi Lập chả lẽ không phải? Dám lập di chúc như vậy... chết cũng đáng....."
Tự hỏi một trận, Tào Tuyết Cầm quyết định nói chuyện này với chồng, nếu hắn không phối hợp vậy rât dễ bị lộ.
Lấy điện thoại ra gọi cho Trầm Nhi Lập, nhỏ giọng nói: ''Nhi Lập, có tiện nói chuyện không?"
"Chờ một lát." Trầm Nhi Lập nói nhỏ, bị át bởi âm thanh ầm ĩ bên cạnh, cuối cùng nghe thanh âm Trầm Nhi Lập bước đi, tiếng ồn ào ngày càng xa.
Tào Tuyết Cầm đợi một lúc, bên tai lại vang lên tiếng Trầm Nhi Lập: "Được rồi, chuyện gì?"
"Nhi Lập, tôi tìm được di chúc rồi." Tào Tuyết cầm nhỏ giọng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Thật sao? Tạ ơn trời đất, trên đó viết gì?" Trầm Nhi Lập nói ngữ khi không khỏi mang theo sự vui vẻ.
"Hừ, viết cái gì? Anh trở về thì biết. Lão quỷ nhà anh làm việc thật tuyệt a, lão ta đem 30% cổ phần trên danh nghĩa chuyển hết cho anh trai anh, cũng không chỉ định chủ tịch tiếp theo của Trầm gia, hơn nữa nhà đất cùng tài sản có giá trị đều chuyển cho Trầm Mặc Nùng, thậm chí gian nhà chúng ta đang ở cũng thành của Trầm Mặc Nùng..... con điếm kia luôn muốn đuổi chúng ta đi, chúng ta chắc chắn không thể nói năng gì."
"Trầm Nhi Hiền là con lão, anh không phải con lão sao? Anh cái gì cũng không có, hàng năm chỉ có thể ăn hoa hồng của công ty, trên di chúc ghi rõ thành viên khác của Trầm gia không được tiến nhập vào làm việc trong Trầm thị, thấy chưa, đây là lão gia nhà anh làm đó! Khó trách Trầm gia các người tuyệt tử tuyệt tôn."
"Tào Tuyết Cầm, cô câm miệng." Trầm Nhi Lập hét lên, nghe giọng nói cũng có thể thấy được sự tức giận của hắn.
Tào Tuyết Cầm ngẩn người, sau đó cười lạnh nói: "Thế nào? Không chịu được kích thích sao, trút giận lên đàn bà của mình? Trước mặt lão già kia làm bộ hiếu thảo bao nhiêu năm, hiện tại một chút cũng không nghĩ đến anh, thất vọng rồi sao?"
"Câm miệng nếu không cô tự gánh chịu." Trầm Nhi Lập khàn khàn quát.
"Lớn tiếng hả, chửi đi, tôi rước lấy cái gì? Rước lấy thế nào? Tôi bị lão già ra ma kia bắt chắc? Là anh quá bất lực, ngược lại đổ trách nhiệm lên đầu đàn bà của mình?"
"Nếu không phải cô lăng loàn cùng kẻ khác, sự tình ra như vậy sao?" Trầm Nhi Lập hổn hển nói.
"Lăng loàn cùng kẻ khác? Trầm Nhi Lập, anh nói rõ ràng cho tôi, anh mỗi buổi tối bò trên người tôi đều là giả sao? Là quỷ đè lên người tôi à? Lẽ nào cái thứ dơ bẩn anh bắn vào trong người tôi đều là nước gạo?" Tào Tuyết Cầm châm chọc.
"Tào Tuyết Cầm, cmm, tao căn bản là không có năng lực khiến nữ nhân mang thai." Trần Nhi lập nghiến răng nghiến lợi nói.