Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 246: Bạo lực mới là cách giải quyết vấn đề (2)




"Cuối cùng cũng có chút manh mối." Trầm Mặc Nùng nhìn Diệp Thu nói.



"Lữ luật sư là ai?" Diệp Thu gật đầu, cười nói. vốn còn dự định tối nay dùng thủ đoạn, không ngờ lại có Vương tẩu xuất hiện, sự tình dần sáng tỏ.



"Lữ luật sư là một trong những luật sư của Trầm gia, bình thường chuyện gì lớn liên quan đến pháp luật đều giao cho hắn làm, gia gia rất tín nhiệm hắn." Trầm Mặc Nùng nghi hoặc nói: "Gia gia gọi hắn tới làm gì?"



"Đi tìm hắn hỏi chẳng phải là biết sao? Cô hẳn là biết chỗ chứ?" Diệp Thu cười hỏi.



Lữ luật sư rất nổi danh ở Tô Hàng, bốn mươi tuổi, đeo kính, thoạt nhìn rất hào hoa phong nhã, chính là chủ tịch viện luật sư, kiêm chức sở trường và thủ tịch hội luật sư.



Ngồi trên ghế ga lớn, đang cầm văn kiện trên tay, thư kí của hắn vào nói: "Sở trưởng, Trầm Mặc Nùng tiểu thư tới."



"Trầm Mặc Nùng? Là ai......" Lữ Hải dùng cây bút vỗ đầu nói: "Nói là tôi không ở đây."



Hắn thời gian này rất mẫn cảm với họ Trầm, có thể tránh xa là tốt nhất.



"Vâng, sở trưởng." Cô thư kí xinh đẹp liếc mắt đưa tình hỏi Lữ Hải: "Tối nay có muốn đi ăn cùng nhau không?"



Lữ Hải nhẹ miết chiếc quần công sở màu đen, lập tức nghĩ tới bộ dạng nàng đi giày cao gót nằm trên giường, một bộ vị trên thân thể bắt đầu phản ứng, cứng như sắt. nói: "Lúc đó anh gọi cho em."



"Được, sở trưởng, em đi thông báo cho bọn họ đã." Nữ thư kí khi đi đến cửa, ném lại một nụ hôn gió.



Lữ Hải nở nụ cười dâm, cưỡi thư kí, khi rảnh kiếm thêm một cô thư kí bự hơn một chút, cùng chơi a, he he.



Chưa kịp tưởng tượng ra một nữ nhân vóc ngời nóng bỏng, thì chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng cãi cọ ầm ĩ.



"Ai, các người làm gì thế? Tôi đã nói sở trưởng không ở đây, đứng lại, các người có nghe hay không? Đứng lại cho tôi..... không tôi báo cảnh sát đó, tiểu Mai gọi điện báo cảnh sát."



Bốp!



Một tiếng vỡ nát truyền tới, Lữ Hải ở trong phòng nghe thấy một âm thanh như có vật bị nghiền nát.



Diệp Thu một quyền đập nát bấy điện thoại trước mắt Tiểu Mai, cười lạnh nói: "Nếu còn lần sau, tôi đập nát đầu cô."



Nói xong lại thấy quen tai? Thế nào lại như bọn cướp ngân nàng nói vậy? Đáng tiếc trong tay không có súng, nếu không càng giống thật hơn.



Trầm Mặc Nùng xông vào bên trong, vừa chống đỡ lại nữ thư kí nói: "Tôi biết ông ta ở đây, tôi có việc muốn thương lượng."



"Tôi nói không có, các người làm sao thế hả? Các người đây là hành vi trái pháp luật, các người có biết không?"



"Mời Trầm tiểu thư vào." Lữ Hải đứng ở mở cửa đứng trong phòng làm việc nói.



Nữ thư khí lúc này mới oán giận ngừng ngăn cản Trầm Mặc Nùng, đi ra ngoài pha trà cho bọn họ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



"Thư kí cũng chưa nói rõ Trầm tiểu thư là ai, thấy tôi đang đọc hồ sơ, liền nói tôi không ở đây.... thì ra là Mặc Nùng a. Hai ngày trước tôi tới bái tế Trầm lão gia tử, không thấy cô." Lữ Hải quay lại giải thích với Trầm Mặc Nùng.




Trầm Mặc gật đầu, nói: "Không có gì, tôi tìm Lữ luật sư có vài việc cần bàn."



"Mời hai vị ngồi, vị này là?" Lữ Hải cảnh giác nhìn Diệp Thu.



"Anh ấy là bạn tôi."



"A, được đều ngồi đi." Lữ Hải tiếp đón Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu, sau đó ngồi vào bàn làm việc, lúc này mới hỏi: "Trầm tiểu thư đến tìm tôi là có chuyện gì?"



"Lữ luật sư, gia gia mấy ngày trước có phải gặp mặt ông?" Trầm Mặc Nùng nhãn thần sáng quắc nhìn Lữ Hải nói thẳng.



Thân thể Lữ Hải dựa vào ghế, cầm chiếc bút hình trụ trong tay gõ mặt bàn, vừa cười vừa nói: "Tôi là Trầm lão gia tử cũng coi là bạn thâm niên, bình thường lão gia tử chơi cờ, cũng gọi tôi qua bồi tiếp."



Trầm Mặc Nùng đối với đáp án của hắn rất không hài lòng, cau mày, nói: "Tại sao thời điểm trước khi gia gia qua đời có phải đã gặp mặt ông?"



Lữ Hải suy nghĩ một chút, nói: "Ừm, dường như có gặp, Trầm tiểu thư vì sao hỏi cái này?"



"Tôi muốn biết, gia gia gặp ông lần cuối đã nói những gì?" Trầm Mặc Nùng liếc mắt nhìn qua Diệp Thum, sau đó chằm chằm nhìn Lữ Hải, sợ bỏ qua biểu tình gì của hắn.



"Vài chuyện về tập đoàn Trầm thị a, Trầm thị đang muốn đả thông quan hệ, hỏi tôi có biện pháp gì?"



"Ông nói dối." Diệp Thu cười nói.




"Anh dựa vào cái gì mà bảo tôi nói dối?" Lữ hải không tức giận nhìn Diệp Thu đột nhiên chen miệng vào, lạnh nhạt nói.



"Chúng tôi nếu biết ông gặp Trầm lão gia tử, tất nhiên biết mục đích của ông là gì, ông vòng vo là không muốn giao vật đó ra?" Diệp Thu cười lạnh nói.



"Anh nói vật gì? Tôi hoàn toàn không rõ." Lữ Hải nhún vui nói.



"Được rồi, chúng ta nói chuyện bằng cách khác." Diệp Thu cười nói: "Tôi là nông dân khẳng định không đấu mồm mép được luật sư các ông, nhưng phương thức này tôi am hiểu một chút."



Diệp Thu vừa nói, vừa đến gần Lữ Hải, Trầm Mặc Nùng không có ý ngăn cản, đây là biện pháp họ đã thương lượng từ trước.



Thế giới này người xấu luôn khinh bỉ người giảo hoạt, hơn nữa lưu manh có văn hóa, ai cũng không sợ, bọn họ biết cách dùng tri thức che dấu hành động vũ trang, rất nhiều ngời biết hắn đểu cáng, nhưng lại không làm gì được.



Mà đối phó với thế lực tà ác, mọi người đương nhiên nhớ siêu nhân, nhớ tới nữ siêu nhân, thần kỳ tứ hiệp, người nhện, người dơi, người ruồi.... nhớ tới Diệp Thu.



Diệp Thu tuy rằng không diện độc một chiếc quần lót, nhưng cũng có thực lực không khác siêu nhân.



Đây là một xã hội điên cuồng, người xấu có cách dùng luật để bảo hộ mình, người tốt buộc phải dùng nắm đấm chống lại.



"Anh muốn làm gì? Nói cho các người biết tôi là luật sư, nếu như các người dám ra tay, ta liền... buông tay, không tôi báo cảnh sát." Lữ Hải còn chưa nói xong, Diệp Thu đã bắt được áo hắn.



"Tôi biết không khẳng định không tin, nhưng ta có trăm loại biện pháp dằn vặt ông cho ông muốn sống không được chết không xong. Về phần ông muốn bị thọt thì cũng dễ dàng, cứ phế cái thứ kia đi? Nữ thư kí của ông rất đẹp, có tiếc hay không?"




Diệp Thu một tay nắm áo Lữ Hải, một tay bóp cổ hắn, chính là không muốn hắn la lớn, Diệp Thu lập tức có thể ngăn chặn còn nếu không được vậy đành trực tiếp bẻ gãy cổ hắn.



"Anh đây là làm trái pháp luật."



"Nếu ông còn nói thêm một từ pháp luật, tôi liền bẻ một ngón tay của ông." Diệp Thu buông áo hắn ra, lấy dao nhỏ trong ống đựng bút nói.



"Buông...."



Phập!



Diệp Thu cầm dao nhỏ nhanh nhẹn dứt khoát chặt nửa ngón tay Lữ Hải, vừa bịt chặt miệng hắn, khiến hắn đau đớn toàn thân nhưng không có biện pháp kêu to." Lẽ nào ông không tin, tôi giết ngời rất thành thạo?" Diệp Thu nhìn Trầm Mặc Nùng, tủm tỉm cười nói với Lữ Hải: "Tôi có thể buông miệng ông ra, nhưng phải nhắc nhở ông một câu, trước khi ông kêu lên, tôi có thể cắt đứt cổ ông. Nói cho tôi biết, vậy kia ở đâu?"



Diệp Thu buông miệng Lữ Hải ra, chờ hắn trả lời. Tay dứt ruột xót, cơ mặt trên mặt Lữ Hải co quắp dữ dội, đại não bị cỗ cảm giác đau đớn đánh vào, như là một cái dùi đâm vào vậy.



Cố nén xúc động muốn hét lên, nam nhân trước mặt khiến hắn có chút sợ hãi, sao lại có loại người vừa cười mỉm vừa cắt đứt ngón tray của người khác như vậy?



"Các người rút cuộc muốn cái gì?" Lữ hải cố gỡ gạc.



"Xem ra còn chưa giáo huấn đủ." Diệp Thu nói, bịp miệng hắn lại sau đó giơ dao lên.



Lữ Hải bị bịt miệng, liều mạng lắc đầu, sau đó nước mắt lưng tròng gật đầu nhìn Diệp Thu.



"Đồng ý nói?" Diệp Thu cười hỏi.



Lữ Hải liều mạng gật đầu.



"Được, tôi đã nói rồi, luật sư làm sao đấu lại kẻ điên?" Diệp Thu buông tay đang bịt miệng Lữ Hải ra.



"Ai nha, máu chảy thật là nhanh, tôi hình như tạo ra cái lỗ hơi lớn, ông nói nhanh lên còn đến bệnh viện băng bó." Diệp Thu chỉ vào đoạn tay đứt của Lữ hải nói, chỗ đó đang chảy máu ồ ồ, như nước suối thượng nguồn vậy.



Lữ Hải ủy khuất khóc, đó đâu phải là lỗ hổng a, căn bản là mày chặt đứt tay của tao.



Lúc này cho dù Lữ Hải có thêm một lá gan nữa, cũng không dám tranh biện với Diệp Thu vấn đề này, thấy máu chảy không ngừng, cũng rất sốt ruột. Nói: "Hôm đó đột nhiên nhận được điên của Trầm lão gia tử, nói tôi đến Trầm gia, lúc tôi đến Trầm lão muốn tôi hỗ trợ lập một bản di chúc. Ông ấy muốn chuyển toàn bộ cổ phần ở tập đoàn cho Trầm Nhi Hiền... cha của Trầm tiểu thư. Tôi lúc đó còn kì quái, vì sao ông ấy quyết định như thế, Trầm lão gia tử không nói, chỉ nói là gia môn bất hạnh... tôi tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nghe theo......"



"Di chúc đâu?" Diệp Thu híp mắt hỏi.



"Một phần Trầm lão giữ, một phần là tôi cầm." Lữ Hải chỉ là két bảo hiểm nói.



"Đưa tôi." Diệp Thu kéo Lữ Hải khỏi ghế, đi tới trước két bảo hiểm.



Lữ Hải không dám chống lại, chỉ đành móc chìa khóa két, lấy ra một phần di chúc.



Diệp Thu đưa di chúc cho Trầm Mặc Nùng, buông tay Lữ Hải, nhìn hắn nói: "Ông nhận sự ủy khác, nên dựa theo di chúc mà làm, vì sao có dấu đi không để cho ngời khác biết? Chúng tôi tới tìm thì ông cự tuyệt? Là ai sai ông làm thế? Trả lời rôi, nếu như tôi thấy không đủ thuyết phục, vậy liền chặt tạm hai tay của ông."