Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 267: Quy hàng (2)




"Chị Đường Đường, chị nói xem chị Mặc Nùng và Diệp Thu vì sao chưa về?" Lâm Bảo Nhi nép khuôn mặt nhỏ nhắn vào ghế sô pha, đôi chân vung vẩy, áo ngắn lộ ra vong eo hơi mập mạp. Vong eo tuy thua Đường Quả về sự tinh tế, nhưng lại giống như phụ nữ thành thục, bộ ngực to như trái đu đủ bị ép cho biến hình.



"Bọn họ còn có việc." Đường Quả vừa lên mạng vừa nói.



"Công việc gì mà lâu vậy a?" Lâm Bảo Nhi có chút phiền muộn nói: "Hơn một tháng rồi."



Đột nhiên như nhớ tới cái gì, Lâm Bảo Nhi nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Đường Quả, chớp đôi mắt to giảo hoạt nói: "Chị Đường Đường, chị không sợ à?"



"Sợ cái gì?" Đường Quả dừng tay, ngẩng đầu hỏi.



"Lẽ nào chị không biết? Ở lâu sinh tình, chị Mặc Nùng với Diệp Thu cả ngày ở cùng nhau, có thể sinh tình hay không?"



Đường Quả bỏ chuột, ôm lấy khuôn mặt mũm mĩm của Lâm Bảo Nhi, tức giận nói: "Lâm Bảo Nhi, em cả ngày suy nghĩ cái gì? Chị Mặc Nùng và Diệp Thu sao có khả năng?"



Lâm Bảo Nhi vung vẫy, muốn trốn, vừa đẩy tay Đường Quả ra, vừa hét lên: "Em nói thật đó, sao không có khả năng?"



"Dù sao cũng không có khả năng." Đường Quả kiên định nói.



"Đương nhiên là có khả năng. Lần trước em thấy Diệp Thu trong phòng của chị Mặc Nùng.'' Lâm Bảo Nhi để chứng minh cho suy đoán của mình, lập tức bán đứng Diệp Thu.



Đường Quả ngẩn người, nói: "Bảo Nhi, em nói thật hay giả?"



"Đương nhiên là thật, em vào phòng chị Mặc Nùng thì thấy Diệp Thu đang nằm ngủ trên giường."



Đường Quả thoáng cái chết lặng, Đường Quả rất dễ tin người, trong lòng đã tin tám phần, kìm lòng không được hỏi :"Thật sao?"



"Thật." Lâm Bảo Nhi gật đầu, méo mặt nói: "Chị Đương Đường, mau buông tay, đau quá."



Đường Quả buông tay khỏi mặt Lâm Bảo Nhi, ý nghĩ lộn xộn, cũng không biết đang nghĩ cái gì.





Lâm Bảo Nhi thấy sắc mặt Đường Quả, nhãn châu xoay chuyển, cười nói: ''Chị Đường Đường, chị lo lắng à?"



"Sao phải lo lắng? Chị cũng không thích hắn."Đường Quả chối ngay.



"Hừ, em biết chị lo, nhưng là lúc đó chị Mặc Nùng ngủ ở phòng khách, làm em thất vọng, em còn tưởng chị Mặc Nùng cùng Diệp Thu sinh cục cưng, chị nói xem bọn họ sinh em bé thì trông giống ai?"



Đường Quả như được gió thổi tan mây đen, đau lòng vừa rồi thoáng cái biến mất không còn, ôm lấy cổ Lâm Bảo Nhi, tay nắm lấy bộ ngực của nàng nói: "Bóp bẹp ngực em."



"Chị Đường Đường, không nên, càng bóp càng lớn đó, chị không phải tự ti chứ."



"Chị tự ti cái gì, hiện tại chị cũng không nhỏ." Đương Quả cười nói. Nguồn:



"Hả, em sờ xem." Lâm Bảo Nhi cũng vươn tay muốn bóp bộ ngực Đường Quả, hai nàng ở phòng khách náo loạn một đoàn.



Đường Quả chạy loạn cuối cùng bị Lâm Bảo Nhi tóm lấy bộ ngực, Lâm Bảo Nhi kinh ngạc nói: "Chị Đường Đương, ngực chị thực sự lớn lên, lẽ nào phong hung chân ( chắc là phương pháp làm ngực lớn) của Diệp Thu có hiệu quả?"



"Ngu ngốc, không được nói bậy, đây là phát dục đợt hai của bản cô nương... nhớ kỹ, chuyện này không được nói cho Diệp Thu, nếu không chị không tha cho em."



Diệp Thu đi tới cửa, nghe thấy hai người nói, nghi hoặc hỏi: "Cái gì không để anh biết?"



Hai nàng sửng sốt, sau đó thấy Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu đứng ở cửa, vừa rồi mải vui đùa trong phòng lại bật nhạc, nên không nghe thấy tiếng cửa mở.



A!



Hai nàng kích động, sau đó chạy về phía Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng.



Diệp Thu cười giang hai tay, chờ Lâm Bảo Nhi và Đường Quả lao vào, không ngờ hai nàng cùng chạy tới nhào vào lòng Trầm Mặc Nùng: "Chị Mặc Nùng, chị đã về, sao không gọi điện trước một câu." Đường Quả vẻ mặt tươi cười, Trầm Mặc Nùng đi lâu như vậy, hiện tại thấy nàng vui không khi nào bằng.




"Vậy em không bất ngờ sao?" Trầm Mặc Nùng ôm vai Đường Quả có chút yêu thương nói: "Gầy đi đó."



Lâm Bảo Nhi sờ tới sờ lui bụng Trầm Mặc Nùng, Trầm Mặc Nùng nghi hoặc hỏi: "Bảo Nhi, em làm gì đó?"



"Hì hì, chị Mặc Nùng lâu vậy mới về, em xem trong bụng chị có em bé không?"



Diệp Thu đang lên lầu, nghe Lâm Bảo Nhi nói, thiếu chút nữa ngã cầu thang.



Vốn Trầm Mặc Nùng muốn mua đồ về làm cơm, nhưng Đường Quả và Lâm Bảo Nhi kiên quyết không đồng ý, hai người ăn uống một tháng nay đều là bảo vệ mua về, không ra ngoài, thân thể yêu như cây cỏ rồi.



Trầm Mặc Nùng cũng không đành lòng, nghĩ thầm Diệp Thu ở đây, hẳn là không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra, vì thế liền mở xe BMWs ra ngoài ăn.



Đầu Cang Thang là một nhà hàng đặc sắc, thức ăn ngon nhất Yến Kinh, Diệp Thu dưới sự chỉ dẫn của Trầm Mặc Nùng, chạy xe đến một tiểu lâu cổ kính, ba cô gái muốn uống súp, hắn không dám phản bác.



Ba cô gái nói cười phía trước, Diệp Thu đi sau, vừa muốn vào cửa, có một đám người đi tới trước mặt.



"Mặc Nùng... Đường tiểu thư, Lâm tiểu thư, các cô cũng đến dùng cơm?" Bối Khắc Tùng cười đi tới, nhiệt tình chào hỏi ba cô gái.




Thấy Diệp Thu phía sau, cười nói: "Diệp huynh đệ, các người trở về lúc nào thế?"



Diệp Thu không ngờ gặp Bối Khắc Tùng ở đây, thảo nào Tô Hàng trong thời gian này vắng tiếng Bối gia, thì ra Bối Khắc Tùng đại biểu cho Bối gia đã chạy tới Yến Kinh.



Người sống lâu thành tinh, lão già Bối gia kia, đúng là hồ ly, Diệp thu trong long cảm thán, xem ra lão đã cảm giác được nguy hiểm a.



"Tôi và Mặc Nùng hôm nay vừa về Yến Kinh, anh thì sao?" Diệp Thu đáp.



"Đến bàn chuyện làm ăn, vì vậy ba ngày trước đã tới đây." Bối Khắc Tùng nhìn đoàn người phía sau nói: "Tôi gặp bạn, có một số việc cần bàn với họ, các người cứ ăn trước đi nha."




Mấy người bạn kia đều khách khí từ biệt Bối Khắc Tùng, nói về buôn bán hay là địa vị, Bối gia đều ngang hàng hoặc hơn bọn họ.



Bối Khắc Tùng chủ động muốn nói chuyện, Trầm Mặc Nùng chỉ đành mời hắn cùng ăn cơm.



Mấy người vào phòng, đợi đến khi thức ăn được mang lên, nhân viên đều lui hết ra, Bối Khắc Tùng vẻ mặt cười khổ nói: ''Thực không dám giấu, tôi là bị đuổi ra.'' Diệp Thu không ngờ Bối Khắc Tùng thắng thắn thế, nói: "Sao lại bị đuổi?"



"Các người mới về từ Tô Hàng, hắn là biết thế cục Tô Hàng, Liên Phong Duệ thương, Vu Lan chết, mũi dìu chĩa vào Hàn gia, thế lực ngầm của Quách gia bị hủy, cảnh sát truy nã liên tục, còn cố đào sâu bới móc, như có thâm cừu đại hận với Quách gia vậy."



"Trong thời gian này xảu ra nhiều chuyện,đường như là có kẻ đứng sau động thủ, nước ngầm quá sâu, gia gia hoài nghi năng lực của tôi, sợ tôi chết đuối, vì vậy bị đuổi tới Yến Kinh phụ trách buôn bán trà tơ lụa bên này, sợ rằng thế chúng ta mới có cơ hội gặp hôm nay."



Đương Quả cười nói: "Bởi vì chị Mặc Nùng quay về Tô Hàng, vì vậy gần dây em cũng quan tâm đến tin tức Tô Hàng, đặc biệt là chuyện MC Vu Lan, ai cũng phỏng đoán nhằm vào Hàn gia. Liên Phong Duệ trọng thương, Quách gia trọng thương, chỉ có Bối gia không có chuyện gì... đây là gia tộc một mực ẩn nhẫn, một này nổi dậy, sẽ thương cân động cốt (Ý chỉ khi vùng lên khiến xung quanh đều biết tiếng)."



"Tuy rằng hiện tại mấy nhà chưa trở mặt, nhưng có vết tích họ bắt đầu động, đặc biệt là cảnh sát và dư luận là hai khối đang đối chọi gay gắt."



Đường Quả liếc nhìn Diệp Thu, khiến Diệp Thu có chút không hiểu gì, nói tiếp:" Hiện tại ba phương đã bắt đầu bộc phát, Tô Hàng hỗn loạn, đánh địch một ngàn chết tám trăm, Liên Hàn hai nhà trọng thương, Quách gia thì sống chết trong tay cảnh sát hình sự, rất có thể Quách gia bị xóa tên khỏi tứ đại gia tộc, mà Bối gia không chút tổn hại, không nghi ngờ Bối gia thành Tô Hàng đệ nhất gia tộc."



Đường Quả nói, chính Bối Khắc Tùng vừa rời Tô hàng cũng không ngờ Đường Quả một người ngoài lại nhìn thấu cục diện đến thế, xem ra lời đồn về nàng đều là thật.



Tuy rằng trong lòng tán thành lời nói của Đường Quả, nhưng lại không muốn thừa nhận, Bối Khắc Tùng cười nói: "Đường tiểu thư khích lệ, Bối gia thế lực đơn bạc, nào dám tranh phần?"



Vừa lúc người bán hàng mang hồng tửu đến, Bối Khắc Tùng nhận rất chai rượu, mở nắp, chủ động rót cho mọi người.



Đoạn cầm chén rượu, nhìn Diệp Thu nói: "Bối gia không có dã tâm lớn, thầm nghĩ an ổn kiếm tiền, còn nữa, vô luận Bối gia có thế nào, đều coi trọng tình hữu nghị, nhất là tình hữu nghị với Diệp huynh đệ."



Diệp Thu híp mắt, xem ra người kia đã biết cái gì rồi.