Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 36: Tiểu đệ hời




Hung thủ vụ án bắt cóc Đường Quả là ai vẫn không thể xác định, Diệp Thu chỉ có thể án binh bất động bị động phòng thủ. Đường Quả vẫn không thể ra ngoài, Lâm Bảo Nhi tất nhiên cũng phải ở nhà cùng. Trầm Mặc Nùng có việc của công ty cần xử lý, thật ra mỗi ngày đều cần ra ngoài một chuyến, Bối Khắc Tùng cũng không tới dây dưa nữa. Diệp Thu vốn vẫn lo lắng hắn nhầm cho rằng mình là đại thiếu gia họ Diệp thật sự mà có ý kết giao, không ngờ sau khi đi từ lần trước liền không quay lại nữa, Diệp Thu cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.



Cuộc sống hai ngày nay của Diệp Thu khá dễ chịu, ví dụ như cả ngày không bị hai cô gái quấn lấy chơi đùa nữa. Từ sau lần trước Diệp Thu, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ba người chơi trò bao cát này, hai người lại thành nghiện. Mỗi ngày đều lôi Diệp Thu chiến đấu mấy tiếng liền.



Đường Quả vốn ôm tâm lý báo thù, nhưng mỗi lần đều bị Diệp Thu đập cho mặt mũi bầm dập, khuôn mặt thất sắc, mình bất luận cố gắng thế nào đều không thể động tới vạt áo Diệp Thu. Trong lòng hận không được, tư tưởng liều mạng với Diệp Thu cũng đều có. Lâm Bảo Nhi ở bên cạnh cũng mượn gió bẻ măng sợ thiên hạ không loạn, vì thế, quan hệ giữa Diệp Thu và Đường Quả càng trở lên căng thẳng.



Mồng sáu tháng chín là ngày đại học Thủy Mộc ghi tên khai giảng, một ngày trước Đường Bố Y để bác Vương đưa tới thông báo trúng tuyển của Diệp Thu.



Khoa khảo cổ đại học Thủy Mộc, một ngành học ít được để ý tới. Dưới môi trường ảnh hưởng khủng hoảng tài chính tiền tệ, có lẽ sau khi tốt nghiệp ra ngoài tìm việc làm lại là một vấn đề. Nhưng Diệp Thu không cần phải lo lắng vấn đề này, đối với hắn mà nói, có thể mở ra giới phệ hồn mê đoàn đối với hắn mà nói ý nghĩa càng lớn hơn.



Sau khi ăn xong bữa sáng, Diệp Thu liền cùng Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vội đi tới đại học Thủy Mộc. Đại học Thủy Mộc thuộc một trong những trường đại học có thực lực nhất nước Hoa Hạ, nhưng lại không phải là học viện quý tộc. Ngược lại, phần lớn điều kiện gia đình sinh viên cũng không tốt lắm.



Nếu Đường Quả và Lâm Bảo Nhi tự lái xe của mình tới trường, cũng thật sự là quá rêu rao rồi. Diệp Thu một tiểu người hầu nói không chừng cũng được ảnh hưởng của các cô mà trở thành nhân vật phong vân ở trường rồi. Trầm Mặc Nùng đặc biệt dặn dò hai người, tốt nhất là bắt xe đi. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi không phản đối, bọn họ cũng không muốn làm khác người thường quá.



Nếu sau khi tiền của bạn tới một số lượng nhất định, cũng không cần thiết toàn thân dán đầy nhãn hiệu hàng hiệu. Bill Gates thường xuyên mặc chiếc quần jean có lỗ thủng, nói không chừng cũng có thể dẫn đến một trào lưu thời thượng.



Ba người ngồi trên một chiếc xe taxi, Diệp Thu ngồi bên ghế điều khiển, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ngồi ở hàng sau, hai người nói líu lo không thôi suốt cả quãng đường đối với cuộc sống sinh viên tràn đầy mong đợi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL





Lúc xe sắp tới cổng đại học Thủy Mộc, Đường Quả đột nhiên bảo tài xế dừng xe, sau đó nói với Diệp Thu: "Ngươi xuống xe ở đây đi?"



Diệp Thu cũng đang có ý định này, hắn vốn không muốn cùng vào cổng trường với Đường Quả và Lâm Bảo Nhi. Hai người mặc dù không lái xe khoa trương tới trường, quần áo trên mình cũng rất bình thường. Nhưng tướng mạo đó quả thật là quá thu hút ánh mắt người khác.



Mình theo sau lưng bọn họ làm gì? Người khác hiểu lầm mình là bạn trai của bọn họ thì làm thế nào?



Hơn nữa, đây là trường học, chắc hẳn những người có ý đồ với Đường Quả chắc cũng không ngốc tới mức lúc khai giảng tân sinh chạy tới trường học bắt cóc người. Đại học Thủy Mộc không giống những trường đại học bình thường khác, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ngươi cho dù bối cảnh có thâm hậu, cũng không chắc có thể yên bình.



Diệp Thu giúp tài xế đóng cửa xong, lúc này mới nhớ ra, mình quên trả tiền xe.



Xe taxi lại khởi động, sau đó dừng lại ở cổng trường học. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi xuống xe, Diệp Thu cố ý bước chậm lại về phía cổng.



Cổng lớn kiểu phác cổ cung đình hùng vĩ, đại học Yến Kinh bốn chữ khắc màu đen vô cùng chói mắt. Rất nhiều tân sinh chụp ảnh mấy chữ này làm kỷ niệm, càng nhiều sinh viên rộn ràng nhốn nháo cứ ra ra vào vào dưới cổng vòm. Sắc mặt từng người hưng phấn, mi mắt bay lên, từ đáy lòng vì mình có thể là sinh viên của học phủ cao đẳng này mà cảm thấy kiêu ngạo tự hào.



Diệp Thu thật ra không có cảm xúc này. Nếu như không phải là vì nhiệm vụ bảo vệ Đường Quả, không phải vì mình muốn mở ra chiếc nhẫn Mê đoàn, cho dù trường học có bỏ tiền mời hắn đến, hắn cũng sẽ không đồng ý.




Nhìn quanh tứ phía trong đám người chen chúc nhau, đã không thấy bóng dáng Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đâu. Có thể là đi tìm khoa mình để đăng ký rồi. Đường Quả khoa quản lý kinh tế, Lâm Bảo Ngọc khoa máy vi tính, sau khi hai người nhập học là phải tách ra.



Nhưng điều khiến Diệp Thu nghi hoặc là, đều nói Lâm Bảo Nhi là một thiên tài máy tính, hắn lại một chút cũng không phát hiện ra cô có chỗ nào lạ lùng, ngay cả lúc chơi wow, thao tác đáng yêu cũng chỉ nhanh một chút, động tác đâm người cũng mạnh hơn một chút.



Khoa Khảo cổ là một chuyên ngành ít người để ý tới, Diệp Thiên dạo một vòng cũng không phát hiện băng rôn tuyển sinh nào của khoa khảo cổ. Thật ra xoay mình đến chóng mặt , trường học nổi tiếng quả nhiên danh bất hư truyền, không nói tới lực lượng sư chất thế nào, chỉ diện tích của trường học cũng đã làm người ta giật mình rồi. Lúc định tìm một thành viên hội sinh viên đeo trên cổ biển chào đón tân sinh hỏi thăm một chút, lại nghe thấy có người chạy về hướng mình bên này.



"Anh, anh, đúng là anh rồi, sao anh lại chạy nhanh như vậy chứ?" Một cậu bé thở hồng hộc chạy đến bên cạnh mình nói.



"Là ngươi?" Diệp Thu có chút kinh ngạc. Cậu bé này không phải là cháu ông lần trước ta đã cứu mạng ở cửa hàng bách hóa sao? Sao hắn lại chạy vào trong đại học Thủy Mộc? Lẽ nào ông ngoại là giáo sư đại học?




"Anh, anh vẫn nhớ em?". Cậu bé thấy Diệp Thu nhận ra mình khuôn mặt đầy xúc động "Vừa nãy lúc em đi ghi danh thì nhìn thấy anh, còn cho rằng mình nhận nhầm người cơ, muốn đến tìm anh, nhưng thủ tục trong tay vẫn chưa làm xong. Đợi làm xong thủ tục rồi lại không thấy anh đâu, cuối cùng cũng tìm được anh rồi."



"Ghi danh? Em cũng là sinh viên của đại học Thủy Mộc? Tìm ta có việc gì?" Diệp Thu hoài nghi hỏi. Cậu bé này dáng vẻ chỉ mười lăm mười sáu tuổi, còn nhỏ hơn một chút so với Bảo Bảo, làm sao cũng học đại học Thủy Mộc rồi? Không phải nghe đồn là thi vào đại học Thủy Mộc giống như thiên binh vạn mã xông trên một cầu gỗ sao, thi vào vô cùng khó sao? Sao tên tiểu tử này lại vào được?



"Đúng vậy. Em tên Hàn Sảng. Là tân sinh của khoa máy vi tính của đại học Thủy Mộc". Cậu bé đáng yêu gật gật đầu, "Anh, em vẫn luôn muốn tìm anh, mới đặc biệt chạy tới Tân Thiên chờ anh hai ngày, anh đã cứu mạng ông em, là ân nhân cứu mạng của nhà em, bố em chú em họ luôn muốn mời anh tới nhà ăn một bữa cơm, nhưng không tìm được anh, anh, hôm nay anh nhất định phải đi."




Diệp Thu cười lắc đầu: "Ăn cơm thì miễn đi, chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng hiện giờ anh vẫn chưa tìm được địa điểm ghi danh."



"Anh ở khoa nào?" Hàn Sảng một câu anh hai câu anh, rất thân thiết với Diệp Thu, ngay cả loại động vật máu lạnh như Diệp Thu cũng có chút thiện cảm với hắn.



"Khoa Khảo cổ"



"Khảo cổ, anh, anh sao vậy? Sao lại muốn học cái này?"



"Ha ha, sở thích của từng người"



"Vừa nãy lúc em tìm anh, nhìn thấy điểm chào đón tân sinh của khoa Khảo cổ, anh, em dẫn anh đi." Hàn Sảng cười ha ha nói.



Nếu cậu em hời này biết đường, Diệp Thu cũng không có lý do cự tuyệt, liền theo hắn đi ghi danh.