Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 391: Trận thứ nhất! Thời gian đánh tính bằng giây (2)




Người đàn ông sắt thép toét miệng cười, thô lỗ nhưng lại có vẻ hung tàn, giơ bàn tay to như quạt ba tiêu trước Diệp Thu nói: "Tôi là Lão Ưng, là đối thủ đầu tiên của cậu".



Diệp Thu giơ tay bắt tay Lão Ưng, cười nói: "Xin hãy chỉ giáo".



"Yên tâm đi, tôi sẽ không lưu tình" Lão Ưng nói, tay phải đột nhiên phát lực, nắm chặt tay Diệp Thu giống như sắt quấn quanh bóp vào trong.



Tay hắn to gấp đôi có thừa tay Diệp Thu, lúc hai người nắm tay, tay Diệp Thu quấn chặt ở trong. Lúc này giống như dùng sức nhét nhân bánh bao vào trong, Diệp Thu cho dù muốn phản kháng, cũng rơi vào thế bất lợi.



Ra uy?



Thăm dò thực lực?



Diệp Thu cười nhạt, sức phản kháng tự nhiên sinh ra trong cơ thể cũng bị hắn nén lại, tay phải mềm nhũn không lực, như sợi bông mềm mại, bị Lão Ưng bóp cho sắp biến hình rồi.



"Đấu riêng trước cuộc thi có thể sẽ bị hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu" Diệp Thu giả vờ như không có chuyện gì, chỉ là trán lại xuất hiện hồ hôi mịn, mấy đường gân trên cổ cũng đột nhiên nổi lên, hình như không chịu được trọng lực muốn xé da ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL



Lão Ưng luôn tự tin với khí lực của mình, thấy vẻ đau khổ chống đỡ của Diệp Thu, trong lòng vô cùng đắc ý, buông lỏng tay, vỗ vỗ vai Diệp Thu nói: "Chúng ta đâu có đấu riêng? Chỉ là bắt tay hữu nghị mà thôi".



Có được đáp án mình muốn, Lão Ưng hãnh diện rời đi. Trận thứ nhất, hắn đã nắm chắc bảy phần thắng. Có thể đoán trước, hắn lấy được một điểm cho tiểu đội mình đầu tiên.



"Giả bộ rất khổ cực phải không?" Giang Yến Tử nhìn bóng lưng Lão Ưng vênh vang tự đắc, cười nói. Đối thủ đầu óc phát triển đơn giản hơn tứ chi thế này, e là bị Diệp Thu bán đi vẫn còn đếm tiền cho hắn ấy chứ. Vận mệnh hắn đúng là không phải tốt bình thường, trận đầu chắc có thể nắm chắc được rồi.



"Đúng vậy, còn phải vắt trán ra mồ hôi, lại phải nín thở cho mạch gân trên cổ lồi lên, vừa không thể làm quá rõ ràng, trên mặt còn phải giả bộ mình không sao cả….Cô cũng biết, tôi không giỏi diễn kịch, không biết có cho hắn tin tức muốn biết không" Diệp Thu gật đầu.



Nếu không phải vì hắn là thành viên chủ lực của tiểu đội Tử La Lan, là người chủ yếu lấy điểm trong cuộc thi võ thuật lính đặc chủng, Giang Yến Tử hận không một đấm đánh vỡ mũi hắn. Người đàn ông này thiên phú diễn kịch sớm đã có thể được giải Oscar rồi, lại còn mặt dày nói mình không biết diễn kịch.



Sau khi có bảng đối chiến, chiều hôm nay không có việc gì rồi. Đội viên tham gia thi đấu có thể quay về nghỉ ngơi, dù sao có vài tiểu đội từ xa tới, đi đường mệt nhọc, thi đấu ngay có chút không công bằng với họ.Nếu không muốn nghỉ ngơi, trong căn cứ cũng có máy tập luyện. Có thể làm nóng người trước trận đấu.



Ngày mai đại chiến chính thức bắt đầu.



Lúc Diệp Thu và Giang Yến Tử đang định rời khỏi, Yến Thanh Phong đang nói chuyện với phó cục trưởng Cao Sâm đột nhiên cáo lỗi, sải bước đi về phía Diệp Thu.



"Yến Tử, chuẩn bị thế nào rồi?" Yến Thanh Phong vẻ mặt tươi cười nhìn Giang Yến Tử hỏi, vẻ quan tâm trên mặt tình thật ý thân, cho dù với ánh mắt xoi mói của Diệp Thu, cũng có thể nhìn ra hắn thật lòng quan tâm tới Giang Yến Tử.



"Cũng tạm" Giang Yến Tử hờ hững gật đầu.



"Lúc nãy anh nhìn thấy em trên màn hình lớn, đối thủ của em là Sa Ngư của tiểu đội Cuồng Phong. Thi đấu võ thuật của lính đặc chủng năm nay có không ít thay đổi, chi đội Vũ Cảnh và bộ đội chống bạo động mấy năm trước luôn có mặt đều bị hủy tư cách tham gia thi đấu rồi. Tiểu đội Cuồng Phong là một tiểu đội mới thêm vào, không tìm được bất cứ tài liệu đối chiến nào trước đây, nhưng bọn họ chủ yến phụ trách công việc gián điệp tình báo của tổ chức và quốc gia đối địch, thân thủ chắc không tệ, em phải cẩn thận một chút. Đương nhiên, anh rất có lòng tin vào thân thủ của em".



Yến Thanh Phong là đội trưởng của bộ đội số 5, không đi chào hỏi đội hữu của mình trước, lại nhớ tới đối thủ Giang Yến Tử. Có vẻ làm việc không đang hoàng, nhưng đứng trên lập trường của phụ nữ, kiểu đàn ông thế này không nghi ngờ gì rất dễ khiến họ cảm động.



Người phụ nữ thông minh đều biết, bọn họ sẽ không cố gắng chọn lựa một người đàn ông tốt hay một người đàn ông xấu mà là chọn người đàn ông yêu họ.



"Cố gắng hết sức" Vả mặt Giang Yến Tử vẫn lạnh lùng, giống như tất cả những gì mà Yến Thanh Phong làm không có chút liên quan gì tới bản thân cô cả.



Yến Thanh Phong đã quen với thái độ của cô, không chút phật lòng, ít nhất biểu hiện là như vậy.



Ánh mắt hắn lại dừng lại trên người Diệp Thu, cười nói: "Chúc ra quân thắng lợi".



"E đây không phải lời trong lòng ngươi?" Diệp Thu híp mắt cười.



"Ha ha, chỉ cần cậu có năng lực giành được thắng lợi, tôi thật lòng hay giả dối thì đã sao? Chỉ là đáng tiếc, không thể đánh với cậu một trận." Yến Thanh Phong nhìn mắt Diệp Thu nói.



"Đây cũng chính là điều tôi muốn nói. Hay là, ông giao công việc trọng tài cho người khác, ông đại diện bộ đội số 5 tham gia thi đấu? Dù sao, nếu không không tham gia, cho dù tôi giành chức quán quân cũng không có ý nghĩa gì" Diệp Thu nhún nhún vai, dùng ngữ khí thương lượng nói với Yến Thanh Phong.



Yến Thanh Phong chán nản, chuyện này đâu thể nói chối là chối được. Quân không nói đùa, mình nếu thật sự làm theo lời Diệp Thu, e là tiền đồ sau này đến đây là kết thúc rồi.



"Yên tâm đi, mặc dù tôi không ra trận lĩnh giáo, nhưng các anh em của tôi sẽ không để cậu thất vọng đâu."



"Hi vọng là vậy".



Hai kẻ địch đứng mặt đối mặt, nụ cười sáng lạn như loài hoa không tên nở rộ khắp núi đồi vào tháng ba.



Ánh mắt Lâm Thương Lan nhìn tới, tháy dáng vẻ của Diệp Thu và Yến Thanh Phong, khẽ cau mày, như có suy nghĩ gì đó.




Sau khi thành viên của tiểu đội Tử La Lan đi khỏi, Yến Thanh Phong tới trước mặt thành viên bộ đội số 5, nhìn đội trưởng bổ nhiệm tạm thời thay hắn Tham Lang, cười hỏi: "Cậu thấy cậu ta thế nào?"



"Không biết" Tham Lang lắc đầu.



"Ý gì?" Yến Thanh Phong cau mày, Tham Lang là người hắn chọn ra để chấp hành nhiệm vụ mình không thể hoàn thành, nếu hắn không có lòng tin, nhiệm vụ của mình cũng báo trước sẽ thất bại.



"Tôi nhìn không ra nông sâu của hắn, nhưng cảm giác….hắn rất mạnh" Tham Lang tất nhiên biết tâm trạng đội trưởng mình không tốt, nhưng vẫn trả lời thành thực.



"Có lòng tin không?"



"Không có nhiệm vụ nào bộ đội số 5 không hoàn thành được" Tham Lang trầm giọng nói.



"Tốt lắm. Tiến hành theo nguyên kế hoạch" Yến Thanh Phong vỗ vỗ bả vai Tham Lang, lúc quay người đi, vẻ âm u trên mặt sớm đã biến mất, lại là vẻ mặt ấm áp tươi cười.



Mộ số nhân viên nữ làm việc trong căn cứ thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, trong lòng khạc một tiếng, sau đó thân dưới ẩm ướt.



Mục đích tổ chức cuộc đấu này là để nâng cao lực lượng quân sự của bộ đội đặc chủng Trung Quốc. Trong thi đấu rút ra kinh nghiệm của đối phương, cùng nâng cao, cho nên thi đấu sử dụng quy chế đấu trình một sàn đấu, cả cuộc thi chỉ có một sân đấu, sau một trận quyết định thắng bại, sau đó lập tức bắt đầu trận tiếp theo.



Cái hay của làm như vậy là chỉ cần không phải là hai đội viên đang thi đấu, những người khác đều có thể xem và hấp thu ở bên cạnh.




Trận đầu tiên là tỷ thí giữa tiểu đội lính hàng không và một nữ đội viên của tiểu đội Cuồng Phong. Trong trường hợp thế này, con gái chiếm ưu thế tuyệt đối. ngoài người của tiểu đội lính hàng không ra, toàn bộ các tiểu đội khác đều cổ vũ cho nữ đội viên của tiểu đội Cuồng Phong.



Nhân tố bên ngoài đối những chiến sĩ tinh anh đã trải qua trăm trận, cho dù là cơ thể hay ý chí đều vô cùng cường hãn này không hề có bất cứ ảnh hưởng nào. Mà thành viên của tiểu đội lính hàng không cũng không vì đối thủ là phụ nữ mà phá lệ hạ thủ lưu tình, Hai người vừa đánh nhau, đã xuất tuyệt chiêu.



Hai người đấu vòng quanh, đàn ông xuất chiêu tàn nhẫn trực tiếp, còn phụ nữ lại nhanh nhẹn linh hoạt, thế kém trời sinh của phụ nữ khiến bọn họ không thế cương đối cương với đàn ông, nhưng xem xét độ xu thế, bọn họ lại lợi hơn. Cùng lúc tránh, luôn có thể tìm được thời cơ tuyệt nhất để ra phản đòn quyết định.



Mọi người vốn không xem trọng thành viên của tiểu đội Cuồng Phong, nhưng khi hai người đánh kịch liệt khoảng 10 phút, nữ đội viên luôn tránh né lại đột nhiên không lùi mà tiến, tiến nhanh bắt gọn giữ chặt cổ tay của người đàn ông đó, sau đó gối đập mạnh lên bụng nam đội viên đó.



Trận thứ nhất, tiểu đội Cuồng Phong thắng. Tiểu đội lần đầu tiên xuất trận lại bỗng nhiên nổi tiếng giành được một điểm đầu tiên.



Diệp Thu là nhóm thứ năm ra trận, đối thủ của hắn Lão Ưng đã đứng trên bục cao chờ hắn. Thấy Diệp Thu chậm rì đi lên, vẻ mặt cười nhạt, nhìn Diệp Thu giống như nhìn một người chết.



Hai chân khẽ di chuyển, bước chân không theo trình tự qui tắc, cánh tay không lực, toàn thân đều là sơ hở, càng tồi tệ hơn là…hắn hình như hoàn toàn không ý thức được vị trí nguy hiểm của mình hiện giờ, còn vui tươi hớn hở chạy tới chào hỏi mình.



Mình thật là may, nhặt được một kẻ dở hơi.



Nếu hắn biết suy nghĩ trong lòng Diệp Thu, nhất định sẽ tức tới ói máu.



Vì trước hắn, Tri Chu của tiểu đội Tử La Lan đụng phải đội trưởng tạm thời của bộ đội Đệ Ngũ Tham Lang, vẫn chưa qua mười hiệp liền thảm bại. Đây là thời gian quyết đấu ngắn nhất để kết thúc trận đấu, thể diện của tiểu đội Tử La Lan tổn thất lớn. Diệp Thu đang suy nghĩ làm thế nào để lấy lại thể diện của tiểu đội Tử La Lan và tinh thần của các thành viên.



"Xin chỉ giáo thêm" Diệp Thu chắp tay nói.



"Đến đi" Trong lòng Lão Ưng rất coi thường đối thủ này, nhưng lại không dám có chút sơ xuất, giơ tay làm thế mời, ý bảo đối phương đánh trước, tốc độ không phải là điểm mạnh của hắn, phòng thủ phản công mới là bí quyết thắng lợi của hắn.



Diệp Thu cũng không khách khí, một tay nắm thành đấm, sau đó giống như một trận gió mạnh xông tới Lão Ưng.



"Tốc độ không tệ. Đáng tiếc…." Lão Ưng đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, lúc nắm đấm của Diệp Thu đánh tới cằm hắn, một tay bắt tới "Lực quá yếu".



Lúc tay Diệp Thu sắp hạ xuống trong bàn tay to lớn của Lão Ưng, đột nhiên vội dừng lại tại chỗ phản nguyên lý vật lý học.



Chạy bộ giống như lái xe, muốn phanh lại, nhất định phải giảm tốc trước, nếu đang chạy tốc độ cao dừng lại gấp, cũng chưa chắc lập tức dừng xe lại được. mà trước đó Diệp Thu còn đang đà xông tới, không hề có bất cứ báo hiệu nào dừng lại. Chiêu này không chỉ nhìn có vẻ đơn giản như vậy, người xem ở hiện trường đều là cao thủ, tất nhiên biết độ khó của chiêu này.



Lúc Lão Ưng còn đang kinh ngạc sao hắn trong tình huống không giảm tốc độ đột nhiên phanh lại, thân dưới cơn đau nhức truyền tới.



Sau đó, Lão Ưng sắc mặt biến thành màu đỏ tím liền từ từ ngã quỳ xuống sàn.



Trận đầu tiên! Thời gian đánh tính bằng giây.



Toàn hội trường xôn xao.