Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 393: Hôn em một cái sẽ chết à?




Thi đấu võ thuật bộ đội đặc chủng không giống thi đấu siêu mẫu, không có MC ở trong bình luận, không có hai đối thủ ôm nhau khóc lóc rơi lệ, không có phiếu công bố kết quả năm phút một lần, sau đó vội vàng kêu gọi bỏ phiếu, càng không có những giám khảo khó hiểu nói những một thôi một hồi những đánh giá, bình luận.



Tác phong của họ ngắn gọn, đánh ngã đối thủ, bạn có thể túm góc váy của nữ thần thắng lợi rồi.



Buổi sáng thứ nhất tổng cộng tiến hành 10 trận đấu, ngoài đối thủ lực lượng ngang nhau thời gian hơi dài, đại đa số trong vòng mười phút giải quyết xong trận đấu. Chiêu biến hóa đánh đối thủ trong thời gian giây như Diệp Thu là độc nhất, cho dù đội trưởng bộ đội số 5 khiến người ta cảm thấy thâm sâu khó lường cũng phải giải quyết đối thủ trong vòng mười chiêu.



Tiểu đội Tử La Lan phái người đi đánh hai trận, một thắng một thua, Tri Chu bị người ta đánh ngã trong mười chiêu, thể diện tiểu đội Tử La Lan tổn thất lớn. Diệp Thu một chiêu đánh ngã đối thủ, tiểu đội Tử La Lan đã mất mặt còn mất mặt hơn



Không ít người giữ thái độ khinh bỉ với phương thức xuất chiêu hạ lưu đầu cơ mưu lợi không có phong thái của cao thủ này.



Còn người có kiến thức thật sự, lại cố gắng nghĩ cách thăm dò hư thực của Diệp Thu, Ví dụ đội trưởng Long Thiên Quân của liên đội hải phòng, đội trưởng Ngân Ly của tiểu đội Cuồng Phong, đội trưởng Thượng Nghiêm của tiểu đội lính hàng không…vv.



Cho dù là chính diện hay phản diện, dù Diệp Thu vì sau trận này mà danh tiếng nổi lên. Thậm chí ánh mắt Lâm Thương Lan nhìn Diệp Thu cũng có thay đổi.



Người đàn ông này, có chút không giống so với biểu hiện trong tư liệu



Các đội tham gia thi đấu khác lần lượt có đại diện ra trận, phần lớn đều có thắng có bại. Duy nhất có bộ đội số 5 hai trận toàn thắng, lại lần nữa khiến người ta hiểu rõ thực lực lớn mạnh của họ.



"Sáng nay chúng ta có hai tuyển thủ ra trận, một thắng một thua, được một điểm. Bộ đội số 5 thắng hai trận được hai điểm. Tiểu đội Cuồng Phong ba trận thắng hai, cũng được hai điểm. Ngoài dự đoán của mọi người là, liên đội hải phòng luôn không có biểu hiện kiệt xuất trong thi đấu cũng biểu hiện không tầm thường, cho nên, tiếp theo các đội viên của chúng ta phải cố gắng hơn nữa mới được. Nếu không, vị trí quán quân với chúng ta xa không thể với rồi" Giang Yến Tử miệng nhai nuốt thức ăn, vẻ mặt sầu lo nói với Diệp Thu.



"Không sao. Chúng ra mới xuất chiến hai trận, thành tích một thắng một thua cũng không tệ. Hơn nữa tôi xem bảng đối chiến của các đội viên khác, cũng không gặp phải đối thủ quá khó chơi, ít nhất, trong đội viên của chúng ta không đụng phải người của bộ đội số 5 nữa. Cho nên, trận tiếp theo chắc không thành vấn đề, Nói như vậy, cho dù bộ đội số 5 toàn thắng, điểm số vòng thứ nhất của chúng ta không kém họ là bao nhiêu"



Diệp Thu cầm cánh gà nhét vào miệng, nói: "Vòng một nếu chúng ta có bảy thành viên thắng. Vậy thì trong vòng hai, vẫn chiếm ưu thế. Tiểu đội quốc đặc thua cả bốn trận, không biết trưa hay họ ăn nổi cơm không?"



Giang Yến Tử cũng không khỏi mỉm cười, đội viên của tiểu đội Quốc đặc đúng là quá xui xẻo. Một đội viên đấu với người của bộ đội số 5 bị thương nghiêm trọng, một đội viên khác đấu với Diệp Thu một chiều bị thua. Đối thủ của hai tuyển thủ thi đấu khác cũng rất lợi hại, bận rộn cả buổi sáng, mà vẫn bị loại bốn người, còn không giành được điểm nào, khuông mặt đội trưởng tiểu đội Quốc đặc cũng méo mó.



Còn có thể có cách gì đây?



Trong thi đấu thế này, không thắng thì chính là bại. Ai dám hạ thủ lưu tình đây?



"Buồi chiều, có thi đấu của tôi và Cuồng. Hi vọng hai người bọn tôi đều có thể nắm chắc một trận" Giang Yến Tử có chút thấp thỏm nói. Trước khi trận đấu chưa kết thúc, lo lắng trong lòng là không thể tránh khỏi. Tính cách tùy ý ăn no ngủ say như Diệp Thu cô không học được.



Dù sao, đội trưởng hiện giờ của Tử La Lan là Giang Yến Tử cô, tạm thời vẫn không phải là Diệp Thu. Cô không chỉ phải lo lắng cho trận đấu của mình, cô còn phải phụ trách cả đội.



"Yên tâm đi, chắc chắn không sao" Diệp Thu lại cầm một đùi gà nhét vào miệng, lượng vận động quá lớn, cần bổ sung nhiều dinh dưỡng.



"Chào anh, cho hỏi chỗ này có người không?" Một cô gái tướng mạo thanh tú bưng khay thức ăn, đỏ mặt chỉ chỗ bên cạnh Diệp Thu.



Diệp Thu nhìn thấy đồng phục trên người cô gái, liền biết cô là người của tiểu đội Cuồng Phong. Lẽ nào vì hôm nay mình biểu hiện quá xuất chúng, cho nên những cô gái này tình xuân dập dờn. Muốn tới quyến rũ mình? (Sặc! Bó Truyện Full)



Nếu không, phòng ăn trong căn cứ có nhiều chỗ trống như vậy, cô lại một mực chọn ngồi bên cạnh mình?



Sắc mặc Giang Yến Tử cổ quái nhìn Diệp Thu, sau đó cắm đầu ăn cơm, ý nói phiền phức mình chuốc lấy thì tự đi mà giải quyết.



"Ha ha, không có ai, mời ngồi" Diệp Thu làm cử chỉ tay mời.



"Cám ơn" Cô gái đặt khay ăn lên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống. "Anh là Diệp Thu phải không?"



"Uh, là tôi, vẫn chưa thỉnh giáp quý danh tiểu thư" Diệp Thu gật đầu.



"Tôi là người của tiểu đội Cuồng Phong, anh gọi tôi là Thủy Điểu là được rồi". Cô gái thấp giọng nói.



"Ồ, Thủy Điểu, tên rất ý nghĩa".



Cô gái cười thẹn thùng, nói: "Sáng nay nhìn thấy thân thủ cao siêu của anh Diệp Thu, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Cho nên cố ý tới làm quen, sau này còn phải nhờ anh Diệp Thu chỉ giáo nhiều".



"Ngưỡng mộ? Ha ha, thật không dám nhận, hôm nay lúc anh thấy em Thủy Điểu mạnh mẽ quyết liệt trên sàn không nhường phái mày râu, trong lòng cũng vô cùng rung động, thầm nghĩ, trên thế gian sao lại có cô gái đặc biệt như vậy?



"Vì thế trong lòng thề, cho dù thế nào, nhất định phải nghĩ cách làm quen mới được. Vừa nãy lúc ăn cơm vẫn ăn rất vô vị, trong lòng vì không thể nhìn thấy bóng hình em Thủy Điểu nữa mà tiếc nuối. Không ngờ chúng ta…..Ha ha, đúng là có duyên". Ánh mắt Diệp Thu lộ liễu nhìn đi nhìn lại trên bộ ngực do tập luyện nhiều mà phát triển hơi quá của Thủy Điểu.



"Ồ…" Hai tay Thủy Điểu đan chéo trước ngực, đỏ mặt giải thích: "Anh Diệp Thu, em….em sáng nay vẫn chưa thi đấu".



Sặc!



Giang Yến Tử đang bưng cốc uống nước chanh, nghe thấy hai người nói chuyện, bỗng không thể nhịn được, bị sặc nước chanh chua chua ngòn ngọt vẫn còn ở cổ họng đến chảy cả nước mắt.



"Xin lỗi, hai người nói chuyện, tôi ăn xong rồi" Giang Yến Tử đặt cốc xuống, chào hai người một tiếng, vội vàng chạy.



Sau khi Giang Yến Tử đi khỏi, Diệp Thu cười xấu hổ, nói: "Lẽ nào anh nhìn nhầm người rồi sao? Chắc không phải, rõ ràng nhớ lúc đó ra đấu là em, em còn sử dụng một cước lên trời, đúng không? Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể cùng ngồi đây lấy rượu chào đón…Có nên uống rượu nho không? Rượu nho vui tình mà".



Diệp Thu đứng dậy rót rượu giúp Thủy Điểu, ngồi xuống rồi kéo ghế mình về bên cạnh Thủy Điểu, cơ thể hai người gần như sát vào nhau, Diệp Thu giơ ly rượu lên, nói: "Nào, em Thủy Điểu, cạn ly vì sự tương ngộ của chúng ta".



Thủy Điểu gượng cười mãi, đội trưởng sao lại bảo mình tới trêu chọ tên hạ lưu này?



Giờ hay rồi, hắn theo côn đánh rắn, mình bây giờ không tìm được cớ để từ chối rồi.



Sau khi hai người cạn ly, Diệp Thu nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của Thủy Điểu, nói: "Em Thủy Điểu ngoài ngưỡng mộ anh ra, còn có suy nghĩ gì khác?"



"Không" Thủy Điểu trả lời.



"Thật sự không có"



" Không có thật" Thủy Điểu sắp khóc rồi.



Diệp Thu vẻ mặt tiếc nuối, nói: "Thật ra em có thể có".



"Ách!".



Thủy Điểu không có suy nghĩ khác, chỉ muốn giống người phụ nữ ban nãy, nhanh chóng rời khỏi người đàn ông này mới là đúng đắn. Nhưng, cô còn gánh trên vai nhiệm vụ đội trưởng giao phó. Cho dù muốn đi, cũng phải hỏi thăm được chút tư liệu mới được.



"Em Thủy Điểu, chiều nay sau khi thi đấu kết thúc, buổi tối chúng ta cùng tới… cùng tới ký túc anh xem phim được không?" Diệp Thu nghĩ hồi lâu, cũng chỉ nghĩ tới trò giải trí lãng mạn thế này.



"Xin lỗi, chắc em không có thời gian. Anh Diệp Thu, em muốn biết, anh…"



"Suỵt… đừng nói gì, em Thủy Điểu, ấn đường em biến thành màu đen, lông mày hỗn loạn, gần đây làm bất cứ chuyện gì cũng không hài lòng lắm phải không? Nào, đưa tay cho anh, em xem giúp em".



Diệp Thu vừa nói, cầm tay Diệp Thu trong lòng bàn tay, phong thái của cao nhân đắc đạo, nhướng mặt cau mày, tay trái bấm đi tính lại, vô cùng lo lắng cho mệnh số của Thủy Điểu



"Việc này….em thấy không sao cả, không cần xem nữa" Thủy Điểu rút bàn tay từ tay Diệp Thu ra.



"Không được, anh không thể trơ mắt nhìn cô gái mình thích gặp phải bất trắc". Diệp Thu vẻ mặt nghiêm túc nói.



"Buông cô ấy ra đi, cô ấy không phải là đối thủ của cậu" Giọng nói ấm áp dễ nghe đột nhiên vang lên. Đội trưởng Ngân Ly của tiểu đội Cuồng Phong bưng ly rượu đứng trước mặt Diệp Thu.



Chính chủ cuối cùng cũng xuất hiện rồi.



Trong lòng Diệp Thu cười nhạt, buông tay Thủy Điểu ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ngân Ly, nói: "Cô có ý gì?"



"Tôi xin lỗi vì sự lỗ mãng của mình" trên tay Ngân Ly bưng ly rượu, làm tư thế mời rượu với Diệp Thu.



Diệp Thu sở dĩ đùa giỡn Thủy Điểu như vậy, cũng chính vì hắn nhìn ra được, Thủy Điểu tới có mưu đồ khác, nếu chính Ngân Ly cũng thẳng thắn thừa nhận xin lỗi rồi, Diệp Thu cũng không hẹp hòi dồn sức đánh nữa. Bưng ly rượu chạm cốc với Ngân Ly, hai người cheers (dzô) rất ăn ý.





Lúc Lâm Bảo Nhi theo sau thầy giáo tới phòng ăn ăn cơm, vừa nhìn đã thấy Diệp Thu ngồi ở cửa phòng ăn. Ngồi bên cạnh hắn là một cô gái sắc mặt đỏ ửng, đứng trước mặt còn có một đại mỹ nữ khí chất xuất chúng, hai người đang tình thật ý thâm, tình đầu ý hợp chạm cốc.



Người ẩn tình, người cười nụ, khóe miệng hai người hơi nhếch lên, sắc mặt của gian phu dâm phụ.



Lâm Bảo Nhi tức giận, nắm chặt nắm đấm xông tới phía Diệp Thu.



Diệp Thu chết tiệt, người ta lúc tập huấn nhớ ngươi như vậy , không ngờ nhân lúc mình và chị Đường Đường không có ở đây, lại dám trêu hoa ghẹo nguyệt.



Xem ra mình không đánh hắn thành mắt gấu mèo mới lạ.



"Kìa, Bảo Nhi, em làm gì thế?" Thầy giáo dẫn đội thấy sắc mặt Lâm Bảo Nhi không ổn, lo lắng gọi.



"Em đi giết người" Lâm Bảo nhi tức giận nói.



Yến Khang vừa nghe, vội vàng chạy tới muốn kéo Lâm Bảo Nhi lại, ăn cơm trong đây đều là cao thủ của bộ đội đặc chủng, cô đâu thể là đối thủ của người ta được.



Diệp Thu cũng nhạy cảm cảm thấy phía xa có mùi nguy hiểm đang di chuyển về phía mình, uống hết ly rượu nho, lại cười rất phong độ với Ngân Ly, lúc này mới tranh thủ nhìn về nguồn nguy hiểm một cái.



Lúc hắn nhìn rõ cô gái khuôn mặt mũm mĩm đầy tức giận kia, cắn chặc răng, nắm chặt tay xông tới mình, bỗng ngây ra như phỗng.



Lâm Bảo Nhi, sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?



Ngân Ly lúc nhìn người đang xông về hướng này, khóe miệng bỗng nở nụ cười.



Lần đầu tiên thấy cô gái đáng yêu phấn điêu ngọc màu như đồ sứ tuyệt vời thế này, không biết sao trong lòng bỗng trở nên vui vẻ, sống chung với cô gái thế này, mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu thế này, chắc là không chuyện gì có thể làm mình tức giận được mất.



"Cô ấy tới tìm anh?" Ngân Lỹ khẽ cười nói. Đúng là có chút ngưỡng mộ diễm phúc của người này.



"Hình như vậy" Diệp Thu gượng cười. E là mình lại bị Lâm Bảo Nhi bắt được chứng cớ hồng hạnh xuất tường rồi.



"Vậy tôi xin cáo từ trước, có chỗ nào đắc tội, xin hãy thông cảm" Ngân Ly nháy mắt với thuộc hạ của mình, hai người định rời đi.



"Không được đi" Lâm Bảo Nhi thấy hai cô gái kia muốn chuồn, liền vô cùng tức giận, từ xa quát tới, giọng nói mặc dù tràn đầy giận dữ nhưng trong trẻo vang dội, bỗng chốc thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng ăn.



Ở một bàn trong góc của phòng ăn, mấy vị tròng tài và người phụ trách thi đấu đang ăn cơm, cũng nghe thấy tiếng nói đó, liền ngẩng đầu nhìn tới chỗ phát ra tiếng.




Lâm Thương Lan thấy đó là tiểu ma nữ vô pháp vô thiên nhà mình, mày bỗng nhíu lại, sợ là bọn họ sẽ gặp nhau, không ngờ vẫn chạm mặt rồi, hi vọng tiểu ma nữ này đừng làm loạn gì mới được.



Yến Thanh Phong thấy người tới là Lâm Bảo Nhi, có chút hứng thú nhìn Lâm Thương Lan ngồi đối diện một cái, không nói gì.



Mấy vị lãnh đạo khác nhìn thấy Lâm Bảo Nhi, đều có cảm giác mắt sáng lên, nhưng lúc này đi ra ngăn cản cô thì không thích hợp, đều yên lặng đợi sự việc phát triển.



Lâm Bảo Nhi chạy tới trước mặt Ngân Ly, duỗi cánh tay chặn bọn họ, không khách sáo hỏi: "Các người có quan hệ gì với anh ấy?"



Ngân Lý đúng là rất thích cô gái thế này, vì thế không chút phật lòng với thái độ không hề lễ phép của cô, vẻ mặt hòa nhã dễ gần nói: "Em gái, em tên gì?"



Nhìn mặt Lâm Bảo Nhi còn nhỏ, cho nên Ngân Ly bọn thẳng cô là em gái.



"Hừ, ai là em gái của cô? Đừng muốn chuyển đề tài, nhanh nói cho tôi biết, các người có quan hệ gì với người này?"



Lâm Bảo Nhi hừ lạnh nói, hai nay giơ ra, hai trái bồng đào trước ngực giống như tảng băng ngàn năm trên núi Hymalia nhảy lên xuống, Ngân Lý á khẩu không lời, trong lòng thêm tự ti.



Bộ ngực của mình đã đủ lớn trong tiểu đội Cuồng Phong rồi, không ngờ so với cô gái trước mặt, vẫn có chênh lệch rõ ràng.



Người thông hiểu làm thầy, ngực lớn làm chị, hình như, mình thật sự không nên gọi cô ấy là em gái.



Nghe thấy cô luôn quan tâm mình với Diệp Thu có quan hệ gì, Trong lòng Ngân Ly liền hiểu rõ, cười nói: "Chị và cậu ấy không có quan hệ gì. Chỉ là hôm nay thấy Diệp Thu tiên sinh ra tay ác liệt, một chiêu đánh bại đối thủ, cho nên tới lĩnh giáo một chút".



"Một chiêu đánh bại đối thủ?" Đôi mắt to tròn của Lâm Bảo Nhi chớp chớp, nói: "Nói vậy chính là anh ấy biểu hiện rất bắt mắt".



"Đúng vậy" Ngân Ly gật đầu, cô quả thức rất thích thú với biểu hiện của Diệp Thu.



"Vậy cô có thể sẽ thích anh ấy không?" Lâm Bảo Nhi lo lắng hỏi.



"Hả, tuyệt đối không" Ngân Ly dở khóc dở cười với câu hỏi của Lâm Bảo Nhi, vội vàng phủ nhận.



Khuôn mặt Lâm Bảo Nhi bỗng băng lạnh xua tan, xuân về hoa nở, cười ha ha nói: "Vậy thì tốt, tôi nói cho cô, Diệp Thu là người đã kết hôn, bạn gái anh ấy là chị gái tôi, nhưng hắn vẫn cả ngày ong bướm bên ngoài, tôi sợ các cô sẽ bị lừa, anh ấy không lừa các cô chứ?"



"Không, không có" Ngân Ly xua tay, nói: "Vậy hai người nói chuyện, tôi có việc cáo từ trước".



"Chị đi thong thả" Lâm Bảo Nhi cười hì hì, vẫy tay phía sau.



Sau khi Ngân Ly đi khỏi, Lâm Bảo Nhi không khí ngồi trên ghế đối diện Diệp Thu, đôi mắt tô chớp chớp nhìn mặt Diệp Thu, nhưng hồi lâu không nói gì.



Diệp Thu bị cô nhìn như vậy chột dạ cười trừ nói: "Bảo Nhi, sao em lại tới đây?"



Lâm Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì.



"Em đi đâu vậy, đột nhiên rời khỏi, cũng không chào bọn anh một tiếng, lâu như vậy, sao cũng không liên lạc với bọn anh? Cho dù nơi em làm lính vô cùng hẻo lánh, không có điện thoại và mạng, nhưng cũng có thể viết thư cho bọn anh mà, bọn em gửi thư không phải dán cả tem mà".



Lâm Bảo Nhi đảo mắt, vẫn không nói gì.



Trán Diệp Thu bắt đầu toát mồ hôi, cẩn thận nói: "Em khi nào có thể quay về? Lần này quay về có liên lạc với chị Đường Đường và chị Mặc Nùng em không? Mọi người đều rất nhớ em đó".



"Anh nhớ em mới lạ" Lâm Bảo Nhi trù miệng nói. Nguồn truyện: Truyện FULL



"Anh cũng nhớ" Diệp Thu nghiêm túc nói.



"Hì hì, vậy thì tốt. Lúc đi, em còn tưởng em sẽ không nhớ anh, không ngờ em cũng nhớ anh". Lâm Bảo Nhi rất hài lòng với đáp án của Diệp Thu, vă mặt tươi cười thỏa mãn.



"Em cũng nhớ anh?" Lời của Lâm Bảo Nhi khiến Diệp Thu vô cùng kinh ngạc. Hắn không dám hy vọng tiểu ma nữ bình thường luôn đối nghịch với mình ở bên ngoài có thể nhớ tới mình.



"Tất nhiên nhớ rồi, mỗi lần em nằm mơ….nhớ chị Đường Đường và chị Mặc Nùng, cũng đều nhớ tới anh".



"Vậy sao? Anh đang làm gì?" Diệp Thu kích động hỏi.



"Anh không làm gì cả, ngồi ngây ra trên sofa thôi, đều là chị Đường Đường và chị Mặc Nùng nói chuyện".



Diệp Thu thấy phiền muộn, nha đầu này thành bóng tường không thể thiếu của biệt thự Lam sắc rồi.



"Sao em lại ở đây?" Diệp Thu lại hỏi. Lẽ nào Lâm Bảo Nhi vẫn luôn không hề rời khỏi Yến Kinh, mà làm lính trong căn cứ này?



"Em tới bảo vệ các anh" Lâm Bảo Nhi kiêu ngạo nói.



"Bảo vệ bọn anh?" Diệp Thu suýt nữa cười ra tiếng.



"Đương nhiên rồi, hệ thống phòng ngự của căn cứ và sự an toàn của các anh đều do bọn em phụ trách" Lâm Bảo Nhi nhìn ra ánh mắt không tin của Diệp Thu, đá hắn một cái dưới gầm bàn.



"Ha ha, cảm ơn" Diệp Thu cảm kích nói. "Anh vừa nhìn là biết những thứ này do em làm".




Lâm Bảo Nhi nghe thấy Diệp Thu vỗ mông ngựa lại đá tới một cái. Lần này Diệp Thu sớm đã có phòng bị, Lâm Bảo Nhi đá vào khoảng không.



" Chị Đường Đường vẫn khỏe chứ?" Lâm Bảo Nhi nhỏ tiếng hỏi.



"Uh, rất khỏe. Cô ấy bây giờ là chủ tịch tập đoàn Đường Thị, cũng giống em đều trưởng thành rồi" Diệp Thu mỉm cười gật đầu, vấn đề đọng lại, cùng với quan hệ tốt đẹp với Đường Quả, bây giờ cũng không thấy khó mở lời nữa.



"À, vậy không phải chị ấy có rất nhiều tiền sao? Sau khi em về, phải bảo chị ấy mua cho em thật nhiều thật nhiều hoa quả bánh ngọt" Lâm Bảo Nhi kích động nói.



"Yên tâm đi, cô ấy nhất định sẽ mua cho em" Diệp Thu cười nói.



Trong khoảng thời gian này, hắn chưa từng vui như vậy, cuối cùng có tin tức của Lâm Bảo Nhi rồi, hơn nữa hai người vẫn có thể ngồi mặt đối mặt nói chuyện như trước kia. Diệp Thu cảm tháy rất ấm áp, trong lòng cũng chưa từng dễ dàng thỏa mãn như vậy.



Lâm Bảo Nhi nhấc mông khỏi ghế, đầu thò sang phía Diệp Thu, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với hắn, bảo hắn tới gần, nhỏ tiếng nói:" Ngực chị Đường Đường có to không?"



"Hình như không" Diệp Thu toát mồ hôi hột khắp đầu, cô gái này quả nhiên không phải người thường, câu hỏi hỏi ra quả khiến người ta không thể nghĩ tới được.



"Anh xem xem, ngực em có bé không?" Lâm Bảo Nhi lo lắng hỏi.



Diệp Thu lúc này mới nhớ ra, hình như quên quan sát bộ ngực của Lâm Bảo Nhi. Mắt lén ngắm bộ ngực Lâm Bảo Nhi một cái, lúc này mới yên tâm, bộ ngực của cô không vì tòng quân mà bị tập luyện đến hết rồi.



"Không nhỏ" Diệp Thu rất chắc chắn nói.



"Hì hì, vậy thì tốt, tránh sau này gặp mặt, chị Đường Đường đả kích bộ ngực của em không to bằng của chị ấy" Lâm Bảo Nhi vẻ mặt đắc ý cười nói.



Diệp Thu biết, lúc trước Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vì bộ ngực to nhỏ mà luôn đấu tranh gay gắt. Thậm chí Đường Quả còn nghĩ ra chủ ý muốn mình châm cứu bộ ngực, không ngờ tách nhau lâu như vậy, Lâm Bảo Nhi vẫn còn nhớ chuyện này.



Lối suy nghĩ của con gái, quả nhiên không thể dùng lẽ thường để cân nhắc.



"Đúng rồi, quên không giới thiệu với anh, Người đứng sau em giống như tên ngốc kia là Yến Khang. Cậu ta đang theo đuổi em" Tiểu thư Lâm Bảo Nhi rốt cuộc lương tâm đại phát, chỉ Yến Khang lo lắng cô sẽ bị người ta ăn hiếp mà theo tới giới thiệu với Diệp Thu.



Yến Khang vẫn đứng ở bên cạnh lén nghe hai người nói chuyện bị lời giới thiệu hoàn toàn không nể nang gì của Lâm Bảo Nhi khiến không kịp ứng phó. Nhưng nhận được giáo dục tốt đẹp vẫn khiến hắn nhanh chóng lấy lại trấn tĩnh. Mặc dù trên mặt giả bộ không để ý, nhưng trong ánh mắt nhìn Diệp Thu vẫn có ý hận lóe qua.



Trong ngành Truyện Full cũng có không ít học viên nam, Lâm Bảo Nhi chưa từng nhiệt tình với bạn nam nào như vậy?



"Xin chào, em là Yến Khang" Yến Khang giơ tay bắt tay với Diệp Thu.



"Diệp Thu" Diệp Thu cười nói.



Yến Khang rõ ràng không có ý ứng phó Diệp Thu, dù sao, không phải ai cũng có thể giống Lâm Bảo Nhi khiến hắn thần phục cam tâm tình nguyện. Hơn nữa Yến gia hậu thuẫn hùng hậu, hắn cũng quả thực không để ý tới lính đặc chủng như Diệp Thu.



"Bảo Nhi, thầy giáo đang dùng bữa bên kia đó, bảo mình tới gọi bạn tới". Yến Khang vẻ mặt hiền dịu tươi cười nói.



"Hừ, mình đi hay không cần bạn tới quản sao?" Lâm Bảo Nhi không nhịn được nói.



Yến Khang cười cười xấu hổ, nhưng cũng không có ý đi một mình.



Lâm Bảo Nhi thấy Yến Khang không đi, hơn nữa thầy giáo sợ mình gây chuyện, cũng quả thực đang ở vẫn đó vẫy tay với mình.



Nhìn gương mặt gầy gò của Diệp Thu, nhớ tới phải rời đi lần nữa, trong lòng thấy chua xót. Mặc dù cô biết rất có thể cô vẫn ở lại Yến Kinh vài ngày, cô và Diệp Thu vẫn có cô hội gặp lại.



Nhưng cô không chịu được cảnh ly biệt thế này.



"Em phải tới đó" Khuôn mặt Lâm Bảo Nhi ai oán nói.



"Uh, đi đi" Diệp Thu gật gật đầu.



"Tối nếu em có thời gian, sẽ tới tìm anh"



"Ừ".



"Anh ở đâu?"



Diệp Thu nói số ký túc của mình.



"Tới đây" Lâm Bảo Nhi nghĩ ngợi, đột nhiên ngoắc ngoắc tay với Diệp Thu.



"Làm gì?" Diệp Thu thò đầu tới.



Chụt



Dưới sự chứng kiến của mọi người, Lâm Bảo Nhi đột nhiên hôn lên môi Diệp Thu một cái.




Trúng ma pháp định thân, cơ thể bỗng hóa đá.



Các thực khách khác trong phòng ăn cũng dừng ăn, sắc mặt cổ quái nhìn cô gái đáng yêu xinh đẹp như thiên sứ dũng cảm chủ động hôn trước mặt mọi người.



Lâm Thương Lan bỏ đũa trong tay xuống, lấy giấy ăn lau miệng, lông mi dày đậm nhăn lại với nhau, biến thành hình S. "Ha ha, đúng là một cô gái dũng cảm, dám yêu dám hận" Yến Thanh Phong vẻ mặt tười cười nói với phó cục trưởng Cao Sâm bên cạnh.



Yến Thanh Phong biết chuyện Yến Khang theo đuổi Lâm Bảo Nhi, bên trong chuyện này không thể nói là có sự gợi ý của cha mẹ không. Chỉ là hắn không thích Yến gia kết thân với Lâm gia. Mặc dù thế lực Lâm gia lớn mạnh, nếu hai nhà có thể kết thân, lực thế ảnh hưởng của Yến gia chắc chắn sẽ lên nấc thang mới.



Nhưng, người của Lâm gia luôn ở thế trung lập. Lúc này, e là rất khó lôi kéo quan hệ với bọn họ.



"Đúng vậy, nhưng trong trường hợp này….. có phải không thích hợp lắm không?" Cao Sâm không biết thân phận của Lâm Bảo Nhi, cười bình luận.



Lâm Thương Lan càng nhăn mày hơn, ánh mắt lạnh như băng nhìn Yến Thanh Phong một cái, tên này, hắn cố ý đưa Cao Sâm vào tròng.



Lâm Thương Lan do dự một chút, nhưng vẫn không tới ngăn cản.



Chuyện thế này, nếu mình không ra mặt, có thể chỉ là vài tin tức bên lề của hai nhân vật nhỏ. Nhưng nếu một khi mình ra mặt, sự việc sẽ lên tới cao độ khác. Lúc đó, e là ông ở nhà cũng biết. Muốn làm chút chuyện cho em gái cưng khiến người ta vừa yêu vừa giận này cũng khó rồi.



Hi vọng người khác đều không biết thân phận của Bảo Nhi thôi.



Chỉ là, tên Diệp Thu này, đúng là người phiền phức.



Lâm Bảo Nhi hôn Diệp Thu xong, giống như hôn một con mèo cưng hoặc một con cún nhỏ, không có biểu hiện đỏ mặt ngượng ngùng như những cô gái khác, càng không hôn xong liền nhanh chân bỏ chạy.



Cô giống như làm một chuyện rất giỏi vậy, vẻ mặt đắc ý nhìn Diệp Thu ngẩn ngơ sửng sốt hồi lâu, cười hì hì nói: "Đây là em nợ anh, đại tiểu thư Lâm ta không thích nợ người khác, cho nên bây giờ trả lại cho anh".



"Nợ anh?" Diệp Thu vẻ mặt mờ mịt.



Mình lúc nào khiến Lâm Bảo Nhi nợ một nụ hôn nhỉ?



Nếu Đường Quả ở đây, cô nhất định sẽ hiểu ý câu nói này của Lâm Bảo Nhi.



Ban đầu khi còn học quân sự ở đại học Thủy Mộc, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi lén trốn khỏi quân doanh, không cẩn thận rơi xuống một sơn động. Trong sơn động, hai người cô độc, không thức ăn và nước uống, Lâm Bảo Nhi lại người bị thương nặng, đe dọa tới tính mạng.



Cũng ở trong sơn động đó, Lâm Bảo Nhi nói với Đường Quả, nếu Diệp Thu có thể tới cứu bọn cô, cô hứa sẽ hôn Diệp Thu một cái.



Những lời này vốn đã bị cô quên rồi, nhưng không hiểu sao, trong căn cứ phong kín không có bất cứ phương tiện giải trí nào, trong một đêm đơn điệu chán nản, lúc nằm trên giường, Lâm Bảo Nhi lại nhớ tới tình cảnh tuyệt vọng lúc mình và chị Đường Đường rơi xuống sơn động.




Diệp Thu xuất hiện thần kỳ, hơn nữa còn cứu hai cô ra ngoài. Mà lời hứa lúc mình ý thức mơ hồ nói ra đó, cũng dần dần rõ ràng.



Vừa nãy Lâm Bảo Nhi không khỏi nhớ tới cảnh đó, cho nên mới không chịu được hôn Diệp Thu một cái. "Đúng vậy, nợ anh, nhưng bây giờ không nợ nữa" Lâm Bảo Nhi nhét tay vào túi áo sau, cười hì hì nói.



Diệp Thu không sợ bị một cô gái cưỡng hôn, nếu mỹ nữ toàn thiên hạ ai cũng nợ hắn một cái hôn hắn cũng không có quá nhiều ý kiến.



Nhưng Yến Khang nhìn thấy tức nổ mắt ra, sắc mặt khó coi tới cực điểm, mắt nhìn Diệp Thu bắn ra sát khí không ngừng tăng lên.



"Lâm Bảo Nhi…..bạn…..sao lại như vậy?" Yến Khang tức giận chỉ Lâm Bảo Nhi nói.



Người con gái mình yêu theo đuổi lâu như vậy lại hôn một người đàn ông khác trước mặt mình, ai mà chịu được. Bình thường Yến Khang vâng vâng dạ dạ trước mặt Lâm Bảo Nhi, một câu lớn tiếng cũng không dám nói. Nhưng bây giờ bị Lâm Bảo Nhi kích thích cơn giận, dũng khí cũng trào lên, lại dám tới chỉ trích hành động của Lâm Bảo Nhi.



"Mình làm sao? Mình hôn người con trai mình thích? Lẽ nào phạm pháp sao?" Lâm Bảo Nhi coi thường nhìn Yến Khang một cái, nói.



"Còn nữa, bạn là gì của mình, cũng không phải anh trai? Dựa vào cái gì tới quản chuyện của mình?"



Lúc Lâm Bảo Nhi nói những lời này, hướng về phía góc nhà ăn cười cười. Lâm Thương Lan biết Bảo Nhi nhìn thấy mình rồi, cau cau mày nhưng không nói gì.



Nha đầu này.



Mình là anh ruột đây, nhưng khi nào có thể quản được cô chứ?



"Bạn…..bạn cũng không chú ý tới thân phận và trường hợp của mình?" Yến Khang bị Lâm Bảo Nhi hỏi tới á miệng không lời, mượn cớ nói.



"Hừ, mình muốn hôn ở đây. Bạn làm sao nào? Mình không chỉ muốn hôn anh ấy, còn muốn anh ấy hôn mình nữa" Lâm Bảo Nhi trù đôi môi nhỏ nhắn kiều diễm căng mọng lên, chỉ Diệp Thu rồi chỉ miệng mình, nói: "Diệp Thu, tới đây".



Diệp Thu toát mồ hôi lạnh.



Trước mặt Lâm Thương Lan hôn em gái cưng của hắn, hắn không liều mạng với mình mới lạ.



Diệp Thu vốn theo nguyên tắc kẻ thù của kẻ thù là bạn mình, muốn tìm cơ hội quan hệ bạn bè với Lâm Thương Lan. Nếu tới như vậy, e là không còn cơ hội hợp tác nữa rồi.



"Diệp Thu" Lâm Bảo Nhi thấy Diệp Thu ngẩn ngơ ngồi không nhúc nhích, có chút không vui.



"Cái này….Bảo Nhi, hay là, chúng ta đổi nơi khác rồi hôn? Bây giờ…. Mọi người đều đang nhìn đó" Diệp Thu xấu hổ nói.



"Không được, ngay bây giờ" Lâm Bảo Nhi hung hăng trừng mắt với Diệp Thu, giục: "Nhanh lên"



"Anh….."



"Nếu không hôn sẽ không có cơ hội nữa đâu".



"Bảo Nhi, anh không phải không muốn hôn, chỉ là tình huống bây giờ…." Diệp Thu trong thế khó xử. đôi môi căng mọng trù lên của Lâm Bảo Nhi đúng là mang tới cho người ta sức hấp dẫn vô cùng lớn.



Nhưng, hôn Lâm Bảo Nhi một cái so với hợp tác với Lâm Thương Lan, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn?



"Diệp Thu chết tiệt kia, Diệp Thu thối. Diệp Thu đần, Diệp Thu xấu xa, Diệp Thu đáng chết, anh hôn em sẽ chết à?"



Lâm Bảo Nhi đợi hồi lâu, thấy Diệp Thu vẫn bất động, vô cùng tức giận, mắng ầm lên.



Mọi người cười ầm ầm.



Mọi người ở đây đều bị chọc cười bởi dáng vẻ đáng yêu lúc Lâm Bảo Nhi mắng người, cho dù là thành viên bộ đội số 5 yên lặng dùng bữa ở một góc khác của nhà ăn khiến người ta có cảm giác lạnh lùng nghiêm khắc cũng mỉm cười trước khuôn mặt đáng yêu của Lâm Bảo Nhi.



Yến Khang hung hăn trừng mắt với Diệp Thu, sau đó hất tay đi ra khỏi nhà ăn. E là cả ngày hôm nay không muốn ăn rồi.



Lâm Bảo Nhi nghịch máy tính trong phòng mình, bọn họ những người làm hệ thống phòng ngự và an toàn của căn cứ đều có thể dùng máy tính. Cho dù như vậy, bọn họ cũng không được phép tiếp nối với mạng bên ngoài, chỉ có thể sử dụng mạng nội bộ của căn cứ.



Lâm Bảo Nhi chơi trò chơi kinh điển lâu rồi mà vẫn không chán chiến tranh giữa các vì sao, là cao thủ của thần tộc chơi. Nhưng hôm nay đánh với máy tính, lại thua liên tiếp.



"Diệp Thu chết tiệt, Diệp Thu xấu xa, lại khiến mình mất mặt trước nhiều người như vậy, đúng là đáng ghét. Hừ, ai muốn cho ngươi hôn? Không muốn hôn thì thôi, người muốn hôn đại tiểu thư đây đầy ra….Đáng ghét. Đáng ghét chết đi được" Lâm Bảo Nhi tức giận, đập chuột bồm bộp.



Cốc cốc.



Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.



Lâm Bảo Nhi biết, thầy giáo dẫn đội thường có thói quen nghỉ trưa, cho nên người tới lúc này chắc chắn là Yến Khang.



Vì thế cô tức giận nói lớn: "Trong phòng không có người.



Xịch



Cửa phòng bị người ta đẩy ra.



Lâm Bảo Nhi đang trong cơn giận dữ, tên Yến Khang này lúc nào trở lên to gan như vậy, lại dám xông vào khuê phòng của bản tiểu thư.



Lúc quay người đang định phát cáu, thấy người đàn ông anh tuấn lạnh lùng đứng phía sau.



"Anh" Lâm Bảo Nhi nhảy khỏi ghế, nhào tới lòng người đàn ông đó.



Lâm Thương Lan thân là thống soái một quân, bình thường nghiêm mặt quen rồi. Bây giờ thấy dáng vẻ đáng yêu của em gái, khuôn mặt không khỏi giãn ra, khẽ cười .



Giơ tay vuốt tóc mềm mại của em gái, gượng cười nói: "Biết em sẽ tới thực tập, vẫn lo lắng em sẽ gây họa, không ngờ em đúng đã gây họa rồi".



"Anh, em đâu có gây họa?" Lâm Bảo Nhi ra khỏi lòng anh, không vui nói.



"Chuyện đó còn không tính là gây họa sao? Trước mặt đám đông….trời, Bảo Nhi, em làm như thế không tốt. Nếu để ông và ba biết được, sẽ tức chết không chừng".



"Hừ, em lại muốn họ biết, em muốn chọc giận họ" Lâm Bảo Nhi nhớ tới chuyện đó, tức giận nói.



"Anh hiểu mục đích em làm như vậy, không phải để người anh đáng thương này xem sao? Không phải em muốn chứng minh mình có người yêu rồi, không muốn nhận lời cầu hôn của người đó, đúng không?" Lâm Thương Lan nhìn đôi mắt xinh đẹp của em gái, nhẹ giọng nói.



"Ơ?" Lâm Bảo Nhi kinh ngạc, sao đó cười rộ lên, kéo tay Lâm Thương Lan thân mật, nói: "Anh thật thông minh, đều bị anh đoán ra hết rồi. Anh cứ như thế trở về nói với ông và ba, không đồng ý lời cầu hôn của người đó. Nếu không, em sẽ không khách sáo với anh".



"Em gái ngốc, em cho rằng như vậy là được sao?" Lâm Thương Lan véo má mũm mĩm của Lâm Bảo Nhi, nhưng cô không muốn nên hất tay ra.



"Chuyện ông đã quyết định, ai có thể thay đổi được? Ông còn bảo anh khuyên em ngoan ngoãn nghe lời, em lại bảo anh nói với ông chuyện xảy ra hôm nay, nói đi nói lại, là anh ở giữa khó xử, hơn nữa, em thật sự thích Diệp Thu?



Thích Diệp Thu thật?



Mình?



Không thích?



Lâm Bảo Nhi vẻ mặt mê mang.



Hình như, chưa từng có ai nói với mình, thế nào gọi là thích?