Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 426: Buổi tối đến phòng em nha! (1)




"Tôi chịu thua". Tham Lang nhìn ánh mắt có tính chất khích lệ của Án Thanh Phong, lặp lại một lần nữa, nói: "Tôi không phải là đối thủ của hắn".



Chuyện nhà mình thì tự mình biết, bản lĩnh của mình có thế nào thì mình cũng tự hiểu rõ. Tham Lang là một cao thủ, hắn hiểu rất rõ khoảng cách giữa hắn và Diệp Thu, kể cả là bị Diệp Thu mê hoặc, sử dụng thuốc đột biến gen, cũng không dám chắc trên 5 phần là có thể đánh thắng Diệp Thu.



Hắn biết đội trưởng của hắn là Án Thanh Phong rất hi vọng hắn có thể giành được thắng lợi, rất hi vọng đơn vị bộ đội số 5 có thể một lần nữa gặt hái được hai chức vô địch tại đại hội tỉ võ đặc chủng binh lần thứ 6 này. Đương nhiên hắn càng biết, trong lòng của đội trưởng, kể cả là đơn vị bộ đội số 5 không giành được, thì hắn cũng không hi vọng tiểu đội Tử La Lan giành được.



Ít nhất là không được để cho Diệp Thu của tiểu đội Tử La Lan giành được.



Nói ra thì thấy cũng là sự mỉa mai, ngay từ lúc bắt đầu, dưới sự chỉ thị của đội trưởng, các thành viên của bộ đội số 5 liền lấy Diệp Thu là kẻ địch, lúc gặp hắn tất cả đều ra sức nỗ lực. Nhưng không ngờ tạo hóa trêu đùa, kết quả cuối cùng, vô địch cá nhân vẫn là người mà họ không hi vọng giành được nhất giành được.



Sức lực của toàn đội bộ đội số 5, không ngờ không thể nào cản bước tiến của một người.



Là sự bi ai? Hay là sự châm biếm?



Mà thi đấu cho đến tận giờ, mình đã cố gắng hết sức mà vẫn thất bại, nhưng hắn liệu đã dùng hết sức chưa?



Nhìn khuôn mặt thanh tú tuấn kiệt đó của hắn, Tham Lang lắc lắc đầu.



Hắn từ chối dùng thuốc kích thích gen, là bởi vì trong lòng hắn tôn trọng đối thủ này.



Trẻ tuổi tuấn tú, tài hoa bộc lộ. Kể cả mình vừa mới thất bại trong tay hắn. Nhưng hắn không thể không cảm thấy bội phục thân thủ cao cường mà Diệp Thu biểu hiện ra. Hắn cần một trận chiến đấu công bằng, một trận chiến không có lẫn vào đó thuốc kích thích làm nâng cao thể năng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL





Nếu như sử dụng thuốc kích thích gen, kể cả là thắng rồi, thì đời này của hắn chỉ sợ sẽ để lại một nỗi nhục lớn?



Án Thanh Phong vô cùng phiền muộn, bực quá thành bệnh, suýt chút nữa hắn muốn phun máu tươi. Lần này không phải là do trạng thái xấu của cơ thể làm hắn phun máu mang tính cưỡng chế, mà là hắn cảm thấy, có lẽ phun ra ít máu thì trong người sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Giống như là người say rượu nếu có thể nôn được những thứ trong người ra sẽ cảm thấy thoải mái hơn vậy.



Nhưng hắn cũng biết, sự việc đã không còn nước cứu vãn. Hắn không phải là người không hiểu biết tinh thông về võ thuật, mà ngược lại hắn còn là một cao thủ võ thuật. Khoảng cách giữa hai người là rất rõ ràng, không biết thằng cha này làm thế nào mà luyện ra được công phu như thế này. Nhưng có một điểm có thể khẳng định. Diệp Thu và lão bất tử sau lưng hắn trước lúc đến đây đã có sự chuẩn bị trước.



Hiện nay, Án Thanh phong không thể không suy nghĩ đến một vấn đề. Nếu như mình đấu với Diệp Thu, thì liệu có được bao nhiêu phần giành chiến thắng?



Xem ra, kế hoạch đó phải thực hiện trước giờ rồi.



Hắn là một quân nhân, càng là một nhà chính trị trong tương lai sẽ tiếp nhận sức mạnh của phái Án Gia. Có rất nhiều việc mà võ công không thể giải quyết được, thì có thể dùng sức mạnh của chính trị để giải quyết. Năm đó, phụ thân hắn cũng không phải là hống hách ngang ngược đó sao.



Nghĩ đến điều này, sắc mặt của Án Thanh Phong mới thấy dịu đi chút ít.



Trên mặt hắn rất tự nhiên nở ra một nụ cười, cách một cái bàn giơ tay ra với Diệp Thu, nói: "Đơn vị bộ đội số 5 của chúng tôi thua rồi. Thân thủ của Diệp Thu quả thực cao minh, chỉ sợ là tuyển thủ mạnh nhất của lần đại hội tỉ võ lần này. Chúc mừng anh, chức vô địch là của anh".



Diệp Thu biết lúc này hắn phải biểu hiện như thế nào. Hiện nay bên trên đang khảo sát mình xem mình có đủ năng lực và khí phách để nhận chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan hay không, ý kiến của Quách Trí Dũng phó tổng tham mưu là rất có trọng lượng. Nếu như mình biểu hiện ra quá tinh tướng thì chỉ sợ sẽ dẫn đến sự ác cảm của những vị lão thành này.



Diệp Thu vỗ vào vai của Tham Lang, nói: "Cậu rất mạnh, là một đối thủ đáng được tôn trọng".




Mắt của Tham Lang bỗng sáng lên, sau đó rất nhanh cất giấu đi bộ dạng vui mừng khi được đối thủ tôn trọng.



Diệp Thu lúc này mới đứng dậy, giơ tay ra bắt lấy tay của Án Thanh Phong, vừa cười vừa nói: "Cám ơn, anh nói như vậy là quá khen rồi, đại hội lần này những đối thủ mạnh rất nhiều, lần này đến tham dự đại hội tỉ võ đặc chủng binh, tôi đã học hỏi được rất nhiều".



Án Thanh Phong cười gật gật đầu, lùi sang một bên, hắn biết những giám khảo khác cũng sẽ chủ động chúc mừng Diệp Thu, đó là sự đãi ngộ được biệt là nhà vô địch cá nhân đương nhiên có được.



Nói ra thì vô địch cá nhân với vô địch đồng đội so sánh với nhau, hàm lượng vàng của vô địch cá nhân càng cao hơn một chút, cũng càng có thể thu hút được sự chú ý của bên trên và sự ngưỡng mộ của bên dưới.



Xét cho cùng thì vinh dự mà cá nhân đạt được và vinh dự mà tập thể đạt được thì mọi người càng dễ nhớ cá nhân hơn.



Quách Trí Dũng phó tổng tham mưu cũng đứng dậy, chủ động bắt tay với Diệp Thu, nói: "Chúc mừng, Thanh Phong nói rất đúng, vô địch cá nhân lần đại hội này quả thực là rất xứng đáng. Có thể giàh được chức quán quân lần đại hội này trong điều kiện bất lợi như vậy, liên tiếp đấu hai trận mà đều thắng lợi, thực lực của cậu đúng là không phải nghi ngờ gì".



"Cảm ơn thủ trưởng". Diệp Thu nói một cách tôn kính. Hắn có thể nhìn ra, lời nói của Quách Trí Dũng là rất thật lòng, không hề có chút giả dối nào.




Diệp Thu không phải là một người thành thực, nhưng hắn thích quan hệ với những người thành thực.



Tướng quân Trương Viêm nói rất ít, chỉ là bắt tay với Diệp Thu, nói vài câu chúc mừng đơn giản. Còn phó cục trưởng cục an ninh quốc gia từ đầu đến giờ không nói câu gì – Cao Thâm – thì còn kéo tay hắn hàn huyên mấy câu cứ như là thân thiết lắm.



Lâm Thương Lan trước mặt người khác luôn là lầm lầm lì lì, làm cho người khác có cảm giác lành lạnh. Hắn đứng dậy bắt tay với Diệp Thu, đồng thời dùng lực vỗ vỗ vào vai của Diệp Thu.




Cái vỗ này, làm cho Diệp Thu hiểu được thâm ý sâu xa của hắn.



Cuối cùng cũng có được sự chấp nhận của Lâm Gia?



Diệp Thu vừa cười vừa nghĩ. Đáng tiếc, mình quả thực là một người tham lam ya. Mình chưa từng nghĩ muốn trở thành kẻ phụ thuộc vào Lâm Gia, một con cờ có thể hi sinh vì đại cục.



Điều mà mình muốn là… cơ hội đối thoại một cách bình đẳng.



Đại hội lần này kết thúc một cách viên mãn. Lúc Diệp Thu bước xuống bục, tiếng vỗ tay trong sân thi đấu như sấm dậy.



Tất cả khán giả đều đứng dậy, bất luận là các tuyển thủ tham gia thi đấu, hay là những đội viên đặc chủng binh không thể ra sân, trên mặt họ đều là nét mặt rạng ngời. Những tiếng vỗ tay chỉ quân nhân mới có vang lên liên hồi.



Họ đang dùng phương thức của mình để chúc mừng người mạnh nhất. Đang cảm ơn hai đối thủ đã cống hiến cho họ một trận đấu đặc sắc, thậm chí có thể nói là cả đời khó quên.



Kẻ mạnh, mới có thể hưởng thụ hoa tươi và những tiếng vỗ tay, mới có thể giành được sự tôn trọng của người khác.



Điều đáng tiếc là, thi đấu đã đến hồi kết thúc, Diệp Thu vẫn chưa nhận được một chiếc quần lót có mùi cơ thể phụ nữ. Trong lòng hắn nghĩ, sau này nếu như đến các quốc gia phát triển lại thoáng như Mĩ hoặc Pháp để tham gia thi đấu như kiểu này, thì có lẽ ước mơ này mới có thể trở thành hiện thực.



Giang Án Tử, người phụ nữ mặt lạnh này ôm chặt lấy Diệp Thu, chấp chưởng tiểu đội Tử La Lan 20 năm nay, cô từ lâu đã hòa thành một thể với tập thể này. Cô xem những thành viên của tiểu đội Tử La Lan như những đứa con của mình mà đối đãi, mà bảo vệ. Dưới sự cùng nhau nỗ lực của mọi người, dưới sự dẫn dắt của Diệp Thu, tiểu đội Tử La Lan cuối cùng cũng được một lần nữa bước lên bục vinh quang.