Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 446: Nụ hôn đại nghịch bất đạo! (2)




Rất nhanh, Giang Án Tử liền nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.



Nếu như ở lại, chỉ sợ sẽ không bao giờ còn con đường quay đầu, cơ hội để mình thoát thân, sợ là chỉ có lần này mà thôi.



"Tôi chỉ là rời khỏi tiểu đội Tử La Lan mà thôi, còn thì vẫn ở Yên Kinh, không phải là không còn cơ hội gặp mặt nữa. Hơn nữa, giao tiểu đội Tử La Lan cho anh, tôi vô cùng yên tâm. Diệp Thu, cố gắng lên. Tôi luôn tin chắc rằng phụ thân anh là bị oan, một người quân nhân ưu tú yêu tổ quốc, vì tổ quốc mà bỏ ra tất cả như vậy, sao có thể là phản đồ được? Ông ấy chắc chắn khó có thể nhắm mắt nơi chín suối. Tôi hi vọng, anh có thể trả lại sự trong sạch cho ông ấy". Giọng nói của Giang Án Tử khàn đi, lại với tay lấy thuốc hút, nhưng bị Diệp Thu nhanh hơn một bước cướp lấy bao thuốc.



"Cô đã hút một điếu rồi". Diệp Thu nói: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm được. Ông ấy là phụ thân tôi, đây là trách nhiệm mà một người con phải gánh vác".



Giang Án Tử gật gật đầu, nhìn sâu vào mắt Diệp Thu, lén lút hít thở sâu, cô muốn hít vào thật sâu trong phổi mùi vị trên người Diệp Thu, sau đó giấu kín ở trong lòng như bảo bối.



"Tôi đi rồi, tiểu đội Tử La Lan giao cho anh". Giang Án Tử nói, đứng dậy nhìn một lượt căn phòng làm việc được làm toàn bằng kim loại nhìn rất lạnh lẽo này, sau đó không mang theo một thứ gì, bước từng bước lớn ra ngoài cửa.



Người phụ nữ này đúng là quá phong độ, quá sắt đá, làm cho người khác không thể không khâm phục từ tận đáy lòng. Chả trách tất cả các thành viên của tiểu đội Tử La Lan đều nhất chí cho rằng, người biết cách thể hiện mình phong độ nhất thực ra là đội trưởng Giang Án Tử của họ.



"Đợi chút". Diệp Thu nói.



Giang Án Tử quay người lại, sắc mặt nghi hoặc nhìn Diệp Thu.



"Theo lệ thường, đội trưởng cũ mới bàn giao công việc, lúc chia tay phải có một cái ôm chứ? …trên truyền hình đều là như vậy cả". Diệp Thu bước đến trước mặt Giang Án Tử, mắt hơi híp lại nói.



Giang Án Tử hơi có chút ngập ngừng, nhưng vẫn là giơ hai tay mình ra.



Diệp Thu bước đến, ôm chặt người phụ nữ trước giờ luôn lặng lẽ sau lưng ủng hộ hắn này vào lòng.



Hôm nay lúc ở phòng họp, lúc Diệp Thu nghe thấy bảo cô chủ động từ chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, đồng thời tiến cử mình thì hắn đã muốn lao đến mà ôm thật chặt lấy cô. Lúc nhìn thấy cô ấy nỗ lực tranh cãi vì mình, và còn nói là sẽ chịu trách nhiệm về hành vi của mình, Diệp Thu càng muốn ôm cô thật chặt.



Nhìn thấy bóng dáng cô đơn lẻ loi của cô lúc rời đi, trong lòng Diệp Thu bỗng chảm thấy như bị dao cắt, tiểu đội Tử La Lan là trách nhiệm mà cô kiên trì 20 năm nay và là niềm tin để cô tiếp tục sinh tồn. Cô ấy rời đi như vậy, rốt cuộc là phải có dũng khí lớn như thế nào?





Diệp Thu quả thực rất rất muốn ôm người phụ nữ đáng thương này vào trong lòng.



Sức mạnh của Diệp Thu là rất lớn, cả thân người của Giang Án Tử đều bị hắn ôm gọn vào lòng, hai cơ thể dính chặt lấy nhau, giống như là muốn hòa nhập thành một thể vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Hai cơ thể không có sự ngăn trở nào ép sát vào nhau, Giang Án Tử có thể cảm giác thấy được bộ ngực của mình sắp bị thân người rắn chắc của Diệp Thu làm cho biến dạng. Nhưng trong lòng cô không cảm thấy đau, cũng không cảm thấy bất an, mà ngược lại, là sự ấm áp và hạnh phúc.



Cái ôm không có được của 20 năm trước, 20 năm sau có được rồi.




Chỉ là được một người đàn ông khác ôm, một người đàn ông xuất sắc giống ông ấy.



Chẳng nhẽ đây là sự bù đắp của ông trời cho sự khổ sở nhớ nhung suốt 20 năm qua của mình?.



Nhưng, Diệp Thu là con trai của ông ấy ya.



Tâm trạng vốn dĩ bình tĩnh của cô đột nhiên bắt đầu cảm thấy đau đớn, đôi mắt từ lâu đã khô lệ của cô lại bắt đầu ướt lệ.



Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cô vốn dĩ cho rằng nước mắt của cô đã cạn khô, đột nhiên cô cảm thấy rất muốn khóc, đó là một cảm giác rất mãnh liệt.



Quả thực vậy, cô muốn khóc một trận cho sảng khoái.



"Còn nhớ không?". Diệp Thu ghé sát vào tai Giang Án Tử, nói.



"Gì cơ?". Giang Án Tử ra sức khống chế nước mắt của mình, cố tình làm cho giọng nói trở nên lạnh nhạt vô tình. Chỉ có như vậy, mới có thể che đậy tình cảm mãnh liệt trong người cô.



"Lần trước, cô hôn lên trán tôi". Diệp Thu nói.




"Đó chỉ là….chỉ là…..".



"Tôi biết, tôi biết, đó chẳng có nghĩa là gì, chỉ là mang tính lễ tiết thôi mà. Người Mĩ gặp mặt nhau chả hôn đi hôn lại ầm ầm đấy thôi, anh có thể hôn vợ tôi, tôi cũng có thể hôn vợ anh, chả ai bị thiệt cả". Diệp Thu nói.



Giang Án Tử muốn cười, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy nặng nề vô cùng, không cách nào cười được.



"Cô biết đấy, tôi không phải là người thích bị thiệt, cho nên, lần trước cô hôn tôi, lần này phải trả lại tôi một cái".



Giang Án Tử ngớ người, cô không ngờ Diệp Thu sẽ đề ra yêu cầu thế này, làm gì có chuyện như thế này được?



Thôi đành vậy, hôn một cái vào trán mà thôi, kệ anh ta.



Giang Án Tử không nói gì, nhưng điều đó không phải nghi ngờ gì đại biểu cho sự mặc nhận.



Diệp Thu đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Giang Án Tử, nhìn vào trán cô ấy, nhẹ nhàng cúi đầu xuống. Giang Án Tử chịu không thấu hành động ái muội như thế này, cô hốt hoảng nhắm chặt mắt lại, hai hàng lông mi dài còn đang khẽ rung động.




Đột nhiên Giang Án Tử cảm thấy hai môi mình nóng ran, sau đó là bị một vật gì đó mềm mại nóng bỏng bịt chặt.



Giang Án Tử hoảng loạn vội vàng mở mắt ra, nét mặt kinh hoàng nhìn Diệp Thu.



Anh ta không ngờ lại hôn vào môi mình?



Chẳng phải nói là hôn vào trán mình sao?



Ồ, hình như anh ta không nói nhất định phải hôn vào trán.




Bây giờ, bây giờ….phải làm thế nào đây?



Vẫn còn chưa kịp suy nghĩ về vấn đề này, Giang Án Tử đã bị tình cảm nóng bỏng của Diệp Thu làm cho tan chảy.



Không biết từ lúc nào, cô đã ôm chặt lấy cổ Diệp Thu, chủ động ép sát vào người hắn.



Cho đến lúc Giang Án Tử thời gấp, Diệp Thu nới lỏng vòng tay ra.



Hắn vừa cười vừa nói: "Thời gian dài như vậy, phải thêm một chút lợi tức nha".



"Tại sao?". Giang Án Tử hỏi.



"Không tại sao cả". Diệp Thu trả lời: "Chỉ là muốn hôn cô".



"Nhưng tôi là….".



Diệp Thu ngắt lời của Giang Án Tử, nói: "Cô không phải là ai của ai cả, cô là Giang Án Tử".



Giang Án Tử đờ đẫn đứng một lúc, gật gật đầu.



Hóa ra hôn có mùi vị như thế này đây.



Nụ hôn đầu, mất rồi.