Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 504: Giấu đuôi: Mê trảm!




"Bằng chứng gì à? Tôi biết chắc chắn ông chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Nên trước khi ông đến tôi đã đặt máy ở phòng khách, toàn bộ những nội dung mà chúng ta đã nói đều đã bị tôi ghi lại. Ông có muốn nghe lại lần nữa không? " Lưu Tuế Tăng liền rút trong túi ra một cái hộp nhỏ màu đen đặt lên chiếc bàn thạch lớn trong phòng họp.

" Đường đổng, đây là toàn bộ băng ghi âm, mọi người có thể bật lên nghe thử." Lưu Tuế Tăng mỉm cười nói với Đường Quả.

Đường Quả gật đầu ra hiệu cho Mã Lệ cầm lấy và phát cho mọi người cùng nghe.

Khi tiếng cuộn băng ghi âm phát lại toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện giữa Uông Toàn Nhân và Lưu Tuế Tăng một các rõ ràng thì Uông Toàn Nhân hiểu rằng mình đã không còn lối thoát. Lúc này Vương Hậu Hoa đang chán nản tựa vào thành ghế.

Lưu Tuế Tăng nhìn Uông Toàn Nhân đầy khinh bỉ nói: " Giờ thì không còn nói gì được nữa chứ? Làm người thì phải giữ lời thành thật. Đừng có tuỳ tiện lừa người khác. Rơi vào hoàn cảnh này không phải là do đám người không có chút tố chất doanh nhân các ông tự gây ra sao? "

Sự việc phát triển đến mức độ này, đến cả Lưu Tuế Tăng cũng đều đẩy hết những hiện trạng hiện tại của mình lên đầu Uông Toàn Nhân. Nếu không phải là bọn họ đến tìm mình thì mình đã cạnh tranh công bằng với Đường Thị, cũng không phải là không có cơ hội giành chiến thắng.

Lần này thì hay rồi. Kể cả Đường Quả không truy cứu trách nhiệm đến cùng thì sau này Bách Lạc vẫn còn dũng khí làm đối thủ của Bách Lạc sao?

"Trưởng bộ phận Uông, những gì ông nói là sự thật? Thật sự muốn mang những nghiệp vụ của Đường Thị đến Bách Lạc của chúng tôi để làm?" Trong băng ghi âm vang ra giọng của Lưu Tuế Tăng.

" Đương nhiên là sự thật, nếu không sao tôi phải đến đây làm phiền Lưu đổng chứ?" Đây chính là giọng của Uông Toàn Nhân.

"Ông có thể làm chủ được sao? Kế hoạch này rất có tính khả thi, nhưng cũng rất dễ bị người ta phát hiện. Nếu như bên trên không có người giúp đỡ là hộ ứng thì e rằng chưa làm được mấy vụ làm ăn thì đã bị người ta tra ra rồi."

" Thật không dám giấu, Vương đổng của chúng tôi cũng rất có hứng thú với kế hoạch này."

Cả phòng họp xôn xao!

Tuy rằng ai cũng nghi ngờ Uông Toàn Nhân sẽ bán đứng lợi ích công ty, đương nhiên Vương Hậu Hoa cũng sẽ có phần, nhưng không có bằng chứng xác thực. Thật là không ngờ đoạn ghi âm này lại kéo cả Vương Hậu Hoa vào đó.

Vương Hậu Hoa tái mét mặt. Cười nhạt nhìn Uông Toàn Nhân nói: " Ngậm máu phun người. Chuyện này từ đầu đến cuối tôi hoàn toàn đều không hề biết gì hết. Uông Toàn Nhân, ông không thể lợi dụng sự tính nhiệm của tôi với ông để đổi lấy lợi ích của bản thân mình. Ông nói tôi đồng ý với việc này, có bằng chứng gì không?"

Đường Quả cười nhạt đầy khinh bỉ với Vương Hậu Hoa. Mọi chuyện đã đến nước này, đương nhiên là phải đánh chó xuống nước rồi.

Đôi mắt tuyệt đẹp nhìn Vương Hậu Hoa cười nói: " Chuyện này ông biết hay không có thể tạm gác sang một bên, đương nhiên sẽ có người bên đội điều tra tội phạm kinh tế đến thẩm vấn. Như vậy việc tiếp theo ông muốn thoát khỏi liên luỵ cũng không được đâu"

Đêm qua Vương Cẩm Tú ra ngoài chơi với bạn đến rất khuya nên hôm nay liền kiếm cớ không đến công ty.

Dù sao sếp trực tiếp của hắn ta cũng chính là Uông Nhân, kể cả một tháng anh ta không đến công ty báo cáo, Uông Nhân cũng không trách mắng một câu.

Mẹ của Vương Cẩm Tú đang ngồi trên sôpha xem bộ phim hot " Cùng nhau ngắm mưa" của Đài Mang Quả, thấy con trai dậy liền cười nói: " Hôm nay lại không đến công ty hả? Chính thức đi làm rồi, cũng nên ra dáng trợ lý giám đốc chứ. Còn trẻ mà không chịu cố gắng phấn đấu sao có được? Mẹ chỉ mong cha của con cũng giống con, có thể bớt chút thời gian trò chuyện với mẹ. Nhưng ông ấy không chịu, hôm nay mới sáng sớm đã đi làm rồi, nói là họp gì đó, đến cơm sáng cũng chưa kịp ăn."

Vương Cẩm Tú thấy trên bàn có ba cái bánh Sandwich với bánh gato, liền nói: " Tiện thể ăn một chút cũng được, sữa còn nóng không?"

Sau khi cắn một miếng Sandwich, mới tiếp lời mẹ nói: " Bình thường con cũng rất cố gắng, hôm nay công ty không có việc gì, mới ngủ nhiều hơn một chút. Ba con là lãnh đạo cao cấp của công ty, ba không đi không được. Mẹ còn muốn giữ ba ở nhà nói chuyện? Nếu như vậy thì chẳng thà mẹ đi tìm mấy người bạn đánh mạt chược đi, cũng để tránh ba mẹ lại cãi nhau."

" Nói cũng đúng. Ba còn càng lớn tuổi thì tính khí càng khó chịu. Con mau ăn cơm đi, ăn xong thì đi làm đi, mẹ gọi điện thoại rủ mấy bà bạn đến nhà đánh mạt chược vậy."

Mẹ của Vương Cẩm Tú nói rồi nhoài đến cái điện thoại bên cạnh và quay số.

Đúng lúc đó thì tiếng chuông cửa vang lên.

" Mẹ cứ gọi điện thoại đi, con đi xem xem là ai."

Vương Cẩm Tú lấy khăn giấy lau miệng rồi vẫy tay với mẹ nói.

Đến cửa, thấy bên ngoài cổng sắt có ba người đàn ông trung niên.

" Các ông tìm ai?" Vương Cẩm Tú nghi ngờ hỏi. Nơi mà họ sống là khu phố người giàu nổi tiếng ở Yến Kinh, các biện pháp an ninh đều rất chặt chẽ. Hắn không cần phải lo lắng mấy người này đến nhà hắn làm chuyện xấu.

Chỉ là trông họ lạ mặt nên không dám tuỳ tiện mở cửa.

" Cậu chính là Vương Cẩm Tú?" Người đàn ông đứng đầu hỏi.

" Đúng thế. Các ông là…."

" Chúng tôi là người của Cục an ninh quốc gia. Có một vụ án phải mời cậu đi phối hợp điều tra."

" Cục an ninh quốc gia?" Vương Cẩm Tú sững người một lúc. Cơ quan đặc biệt này hắn đã từng nghe nói, những trước nay không hề nghĩ đến sẽ có một ngày bọn họ lại chủ động đến tìm mình. Nguồn: http://thegioitruyen.com

" Xin mời mở cửa." Người đàn ông đứng trước nói giọng lạnh lùng. Thấy vẻ mặt của họ, nếu Vương Cẩm Tú vẫn tiếp tục không mở cửa, bọ họ có thể sẽ dùng đến biện pháp mạnh.

Vương Cẩm Tú bối rối mở cửa lớn rồi lo lắng hỏi họ: " Nhân viên Cục an ninh quốc gia, các ông muốn tìm tôi điều tra chuyện gì?"

" Chúng tôi nghi ngờ ânh có hành vi giám sát khống chế nhân vật quan trọng của quốc gia, hơn nữa còn thu thập tài liệu mưu đồ hãm hại."

Nhân vật quan trọng? Mưu đồ hãm hại?

Vương Cẩm Tú càng thêm mơ hồ, hắn đã giám sát khống chế nhân vật quốc gia quan trọng khi nào?

" Đại ca, ông có nhầm không thế? Tôi không còn chưa bao giờ gặp mặt nhân vật quan trọng Quốc gia mà." Vương Cẩm Tú vội vàng giải thích. Hắn mới chỉ cho người khống chế Đường Quả, Nhiễm Đông Dạ và Diệp Thu, lẽ nào trong số ba người ấy có ai là nhân vật tầm cỡ quốc gia, cần có người của Cục an ninh Quốc gia đến điều tra?

"Chúng tôi có đầy đủ chứng cứ chứng minh hành vi của anh, anh nên cùng đi với chúng tôi một chuyến đi. Đừng có tìm cách chạy trốn, như vậy chỉ làm tăng thêm bất lợi cho anh thôi."

Người đàn ông trung niên vẫy tay, hai người đằng sau liền tiến lên trước túm lấy khuỷu tay Vương Cẩm Tú đưa ra ngoài.

Mẹ Vương Cẩm Tú gọi điện thoại xong chạy ra thấy con trai đang bị mấy người áo đen bắt đi liền xông đến la hét ầm ĩ: " Các ông là ai? Các ông muốn làm gì? Tại sao lại bắt con trai tôi? Người đâu, người đâu mau đến đây, có kẻ bắt cóc…"

Nhân viên bảo vệ ở gần đấy nhìn thấy cảnh huyên náo ở bên này cũng không một ai dám lên trước ngăn lại. Khi những người của Cục an ninh quốc gia đến họ đã làm rõ thân phận của mình rồi, mình chỉ là bảo vệ, người ta là an ninh quốc gia, hai bên vốn không thể so sánh với nhau.

Bọn họ cũng không muốn tìm cái chết.

" Xin đừng gây trở ngại chúng tôi thi hành công vụ, hoặc là sẽ đưa bà đi nốt." Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.

Vương mẫu đờ người ra một lúc rồi như phát điên lên xông vào trong phòng lấy điện thoại gọi ngay cho chồng.

Bà nghĩ , với khả năng của chồng mình, nhất định có thể giúp con trai thoát khỏi mối nguy này.

Điều bà không biết là chồng bà lúc này cũng đang cố gắng thoát khỏi vòng nguy hiểm.

" Chuyện gì thế?" Vương Hậu Hoa mặt lạnh như tiền hỏi.

Đối phương nói tự tin như thế nhưng thực ra trong lòng cũng có những linh cảm không hay. Lúc này hắn cũng bắt đầu thấy sợ người đổng sự trưởng trẻ tuổi này.

Tuy rằng trước đây hai người từng đấu nhau trong rất nhiều các cuộc họp cấp cao, hơn nữa cũng thường xuyên nảy sinh mâu thuẫn, nhưng hôm nay là lần khốc liệt nhất, dường như là một trận chiến sống còn.

Sau một thời gian mất tích, cô ta đột nhiên lại ra đòn liên tiếp, hơn nữa còn nhằm thẳng mục tiêu thẳng tay ra đòn. Lẽ nào muốn tiêu diệt hết cả mình và đám tay chân cùng một mẻ?

Sau đó thì sao? Chỉ dựa vào tài cán của một con nhãi kinh nghiệm chưa đầy một năm mà có thể thu dọn hết cả đống chiến trường để lại sao?

Những người trẻ tuổi vẫn thật là vội tấn công tiến lợi. Nếu như vậy, sẽ làm cho lòng người trong Đường Thị lo lắng, cổ phiếu của các doanh nghiệp thuộc Đường Thị e rằng cũng sẽ xuống dốc nhanh chóng.

" Phó đổng sự Vương có lẽ là biết công ty Vạn Lợi phải không?" Đường Quả tủm tỉm cười nhìn Vương Hậu Hoa hỏi rành mạch.

Vương Hậu Hoa lúc này mặc dù ngoài mặt cố tỏ ra cứng cỏi nhưng trong mắt cô ông ta lại rất buồn cười, đã đến nước này rồi, kể cả ông ta có tỏ ra thẳng thắn cương trực hơn nữa cũng chẳng tác dụng gì.

Lần này, tất phải diệt tận gốc Vương Hậu Hoa và bè lũ của ông ta. Đường Thị phải một lần nữa đi vào quỹ đạo phát triển tốc độ cao, không thể nhân nhượng.

Vương Hậu Hoa lòng trùng xuống, vẫn lắc đầu đáp: " Không biết."

" Đương nhiên, đây là một công ty nhỏ mới được thành lập, Vương phó đổng có lẽ không biết. Nhưng Vương Cẩm Tú nhất định là nắm rất rõ." Đường Quả cười nói, ra dấu tay cho Lôi Vũ đang đứng sau lưng mình, Lôi Vũ hiểu ý, liền đem đống tài liệu trong tay mình phát cho từng vị lãnh đạo trong phòng họp.

" Vạn Lợi chỉ là một công ty giả, làm những vụ làm ăn lừa đảo. Người đại diện pháp luật của nó chính là một người có tên là Trần Như Ý. Có lẽ mọi người đều không rõ về người này lắm, nhưng Phu nhân phó đổng Vương hình như cũng họ Trần phải không? Hơn nữa, theo diều tra, thân phụ của Vương phụ nhân cũng tên là Trần Như Ý. Người đại diện pháp luật của công ty ma Vạn Lợi có tên Trần Như Ý cũng chính là cha ruột của Vương phu nhân."

Kể từ tháng một năm nay, công ty có vốn đầu tư năm triệu tệ này đã liên tiếp mua các sản phẩm chất lượng cao và các sản phẩm chuyên nghiệp với mức giá rẻ bất ngờ. Còn công ty Vạn Lợi lại tiếp tục bán lại các sản phẩm này ra thị trường với mức giá cao. Phó đổng Vương phải chăng cũng định nói là ông không hề biết chuyện này?"

" Tôi vốn dĩ là không hề biết, không ngờ bọn họ lại dám giấu tôi làm những việc xấu xa đến vậy." Vương Hậu Hoa mặt đỏ tía tai nổi giận đùng đùng nói: " Tôi đề nghị phải báo cảnh sát, bắt hết tất cả những nhân viên có liên quan đến vụ việc này lại để thẩm tra."

Đường Quả gật đồng tán thành, nói: " Tôi cũng đồng ý báo cảnh sát, các đồng chí điều tra về các vụ án kinh tế cũng đang đợi ở ngoài rồi. Nhưng, tôi vẫn còn một chi tiết nhỏ muốn tiết lộ với Phó đổng Vương, Vương Cẩm Tú con trai ông cũng có quan hệ trong các giao dịch của công ty này, hơn nữa chúng tôi còn tìm thấy chữ ký do đích thân ngài Vương Cẩm Tú ký trong công ty Vạn Lợi."

Vương Hậu Hoa như bị sét đánh ngang tai, ý thức phản kháng trong người như bỗng chốc bị rút sạch, mềm oặt ra ngồi phịch xuống ghế.

Rõ ràng là mình đã dặn dò năm lần bảy lượt, bảo vợ và con trai đừng có can dự vào công việc của công ty Vạn Lợi, tại sao họ vẫn không chịu nghe?

Hắn biết sự việc lần này có hậu quả đáng sợ đến thế nào, nếu bên điều tra kinh tế điều tra ra chân tướng thì cả mình và con trai đều có thể phải ngổi tù.

Nhà họ Vương sẽ tuyệt hậu.

Lúc ấy thì dù có bao nhiêu tiền cũng vô ích.

" Còn có gì để nói nữa không?" Đường Quả nhìn sắc mặt đau khổ của Vương Hậu Hoa cười nói.

Vương Hậu Hoa nét mặt tê tái, không còn dáng vẻ tự tin như lúc trước nữa.

Đường Quả quay sang Mã Lệ đang đứng sau lưng mình nói: " Đi mời họ vào đây."

Mã Lệ nhanh nhẹn đi ra, lát sau đã quay vào, sau lưng dẫn theo mấy nhân viên công tác mặc đồ Tây. Nhìn những huy chương mà họ đeo trước ngực, họ chính là những nhân viên bên điều tra các vụ án kinh tế lớn.

"Ông Uông Nhân, chúng tôi nghi ngờ ông bán đứng lợi ích công ty, có những hành vi phi pháp, mời ông theo chúng tôi điều tra làm rõ vụ việc."

" Ông Vương Hậu Hoa, chúng tôi nghi ngờ ông bán đứng công ty, có hành vi phạm pháp, mời ông theo chúng tôi một chuyến."

Đồng thời còn có hai nhân vật cao cấp trong bè lũ Vương Hậu Hoa cũng bị mời đi vì bọn họ ít nhiều gì cũng có tham gia vào các hoạt động phạm pháp của Vương Hậu Hoa.

Trận đấu này Vương Hậu Hoa đã rớt đài, bè lũ Vương Hậu Hoa cũng hoàn toàn biến mất trên võ đài quyền lực của Đường Thị.

Đột nhiên, trong phòng họp tiếng vỗ tay dậy lên như sấm.

Đầu tiên là tiếng vỗ tay của Đảng Kiến Đông trưởng bộ phận tài chính, tiếp theo đó là tiếng vỗ tay nhiệt liệt của những người khác.

Biểu hiện của Đường Quả hôm nay quả là rất xuất sắc, họ có lý do giành những tràng vỗ tay ấy để tán thưởng vị lãnh đạo trẻ tuổi của họ.

Đường Quả biết những hành động của mình đã chinh phục được tất cả các lãnh đạo cao cấp ở đây, trong lòng hết sức vui mừng nhưng cũng không hề thể hiện ra mặt. chỉ giơ tay ra hiệu mọi người ngừng lại rồi cười nói: " Bây giờ tôi rất hân hạnh được giới thiệu một người bạn cũ mà tôi nghĩ khi gặp lại ông mọi người nhất định cũng sẽ rất vui mừng."

Nói xong, cửa phòng họp liền mở ra, Diệp Thu đẩy Đường Bố Y khuôn mặt rạng rỡ bước vào.

" Đã lâu không gặp, mọi người vẫn còn nhớ người bạn cũ này chứ?" Đường Bố Y tươi cười chào hỏi mọi người trong phòng.

Lúc đầu tất cả đều vô cùng kinh ngạc, sau đó thì từng người một nhanh chóng bước đến đón Đường Bố Y.

" Chủ tịch, ngài đã phục hồi sức khoẻ rồi?"

" Đổng sự trưởng, ngài không sao chứ? Chuyện gì thế này?"

" Đổng sự trưởng, ông về rồi thì tốt. Đại tiểu thư cô ấy làm rất tốt."

Những người đã cùng đi với Đường Bố Y một đoạn đường dài, cùng nắm chặt tay chinh phục thiên hạ liền nắm lấy tay Đường Bố Y nước mắt lưng chòng.