Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 564: Thay anh ấy báo thù!




Lúc Tiểu Bạch phóng đến nơi, vừa khéo trông thấy cảnh tượng này. Chỉ cần anh ấy còn an toàn, chỉ cần người vẫn đang đứng được là anh ấy, thì kẻ nằm dưới đất có là ai thì Tiểu Bạch cũng không muốn quan tâm, điều đó không hề có một chút gì liên quan đến cô.



Nếu như cứ phải là có mối liên hệ, thì đó là cô sẽ không ngần ngại tự tay đưa kẻ đó lên đường xuống hoàng tuyền.



Cô giết người vô số, cô máu lạnh vô tình, đôi bàn tay cô từ lâu đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng cô không hề cảm thấy hối hận.



Chỉ là, khi nhìn thấy bàn tay máu me be bét đó của Diệp Thu, sát cơ trong mắt Tiểu Bạch liền xuất hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú vốn dĩ không có chút biểu lộ tình cảm nào trong khoảnh khắc như được rải lên một lớp băng lạnh, lan tỏa ra cái lạnh lẽo làm người ta phải kinh hãi.



Có người nói, một người khi giết quá nhiều người thì trên người sẽ có thần sắc hung ác dữ tợn, kể cả là quỷ thần thì cũng sẽ cảm thấy sợ hãi trước họ, Tiểu Bạch từ lâu đã không còn nhớ cô đã giết tất cả bao nhiêu người, khi cô phẫn nộ lên, sát khí trên người giống như là những mũi đao sắc nhọn đang bắn ra xung quanh.



Diệp Thu thấy người đến là Tiểu Bạch, bất giác thở phào một hơi nhẹ nhõm, tay phải của hắn bị thương, nếu như lại có một đối thủ ngang cơ hắn đến đây, thì cánh tay bị thương đó của hắn sẽ làm ảnh hưởng đến sức chiến đấu, đến lúc đó người chịu thiệt thòi sẽ là hắn.



Lúc mình giết người thì cũng chẳng cảm thấy gì, đợi đến khi mình bị người khác giết thì mùi vị chắc chắn là không dễ chịu chút nào.



Hơn nữa, nếu như mình chết đi rồi, vậy thì bao nhiêu người đẹp đó phải làm thế nào? Sờ một cái vào ngực người ta là phải chịu trách nhiệm cả đời với người ta.



Diệp Thu ngẩng đầu lên ngẫm nghĩ, xem nào, sờ ngực của Thẩm Mặc Nùng, sờ ngực của Đường Quả, hai chị em nhà Tống gia, cả Nhiễm Đông Dạ nữa……



Hic, rốt cuộc là phải sống bao nhiêu năm nữa mới có thể trả hết nợ ya?



Tiểu Bạch làm một động tác thủ ngữ với Diệp Thu, Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Tôi không sao cả, chỉ là vết thương ngoài da, không có gì trở ngại cả, lần trước tôi chẳng phải là nói rồi sao? Chỉ cần là lúc tôi có mặt, thì chuyện giết người cứ giao cho tôi".



Tiểu Bạch lo lắng vết thương trên tay của Diệp Thu, cho nên muốn chủ động làm thay việc mà hắn hiện nay đang làm, có điều cô đã bị Diệp Thu từ chối.



Có Tiểu Bạch đứng bảo vệ bên cạnh, Diệp Thu có thể nói là hoàn toàn yên tâm để tiến hành bức cung.



"Nói đi, rốt cuộc là ai phái anh đến giết tôi vậy?". Diệp Thu cười một cách lạnh lùng, hỏi.



Yukiko nhắm mắt lại không nói gì, nhưng những thớ cơ trên mặt hắn đang không ngừng co giật, trên trán toát mồ hôi hột. Tên khốn nạn này lúc nãy đã đá một phát vào thằng nhỏ của hắn, đau đến chết đi sống lại, nhưng hắn lại không muốn kêu gào than khóc trước mặt Diệp Thu, cho nên chỉ còn biết cách cố gắng nhịn đau như vậy.



Có trời đất chứng giám, phát đạn thứ tư vừa nãy mình thật không phải là cố ý bắn vào thằng cu của hắn, viên đạn đó bay đi đâu, mình cũng là không có cách nào khống chế ya.



Hắn nghi ngờ thằng cha này đá vào háng hắn rõ ràng là do muốn báo thù!



"Thế nào? Không muốn nói à? Hay là muốn nói "giết tôi đi, tôi sẽ không nói gì cả"?". Diệp Thu cười haha, hỏi.



Yukiko mở trừng mắt ra liếc nhìn Diệp Thu, thằng cha này lại đoán được suy nghĩ trong đầu của hắn, muốn nói câu vừa rồi mà miệng căn bản không cử động được.



Yukiko tức tối trong lòng, ông đạp lên cằm của người ta, còn bảo người ta trả lời câu hỏi?



Diệp Thu nhìn thấy ánh mắt của Yukiko, lúc này hắn mới phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu, hắn cười một cách ngượng ngịu, nói: "Ngại quá, tôi sợ anh cắn độc tự tẫn, cho nên mới giẫm mạnh một chút, trong mồm anh không có thuốc độc đâu đấy chứ?".



Diệp Thu lo lắng tên sát thủ này cũng là người của tổ chức xà độc, cho nên sau khi khống chế được hắn, việc đầu tiên hắn làm là giẫm im cái mồm của hắn, không cho hắn có thể đụng đậy, hành vi này của Diệp Thu cũng có tác dụng giống với câu nói đầu tiên khi gặp Trần Kiến Châu của Phí Tường "nhổ sạch răng của chúng đi".



Chỉ cần là người từng đụng độ với tổ chức đó, thì không thể không cẩn thận đề phòng điểm này.



Yukiko muốn lắc đầu, nhưng hắn không lắc được, thế là bỏ mặc không phản ứng gì nữa cả.



Sát thủ sợ chết, nhưng không cúi đầu trước cái chết.



Diệp Thu rất sảng khoái liền dịch chuyển bàn chân từ chỗ cằm xuống phía cổ của hắn, nói: "Ai phái anh đến đây vậy?".



"Không ai phái tôi đến cả, tôi muốn báo thù cho sư phụ". Yukiko dùng giọng nói lạnh băng băng, nói.



Diệp Thu lắc lắc đầu, vừa cười vừa nói: "Có lẽ đó cũng được xem là một nguyên nhân, nhưng lại không phải là nguyên nhân chủ yếu".



Diệp Thu chỉ tay về phía mấy thi thể của những người áo đen nằm cách Yukiko không xa, hỏi: "Anh có quan hệ thế nào với họ?".



"Họ là được tôi dùng tiền thuê đến". Yukiko nói.



"Xem ra anh thực sự không muốn phối hợp rồi". Diệp Thu nói một cách đáng tiếc.



Yukiko sắc mặt cứng đờ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Diệp Thu, dường như là hắn đã dự liệu ra được kết cục của hắn.



"Nhưng anh bắt buộc phải nói cho tôi biết". Diệp Thu đột nhiên gầm lên với Yukiko.



Crac!



Diệp Thu nhấc cao chân trái lên, đạp gẫy cánh tay trái của Yukiko, hắn thực sự đã rất phẫn nộ.



Hắn mới đến Hongkong được bao nhiêu lâu chứ? Không ngờ liên tục gặp phải đến mấy lần tập kích. Nếu như hôm nay không phải là Tiểu Bạch nhanh chân, chỉ sợ Bảo Nhi đã bị chúng bắt đi rồi, cả mối quan hệ mà hắn khó khăn lắm mới thiết lập được với Lâm gia cũng sẽ bị chúng phá hoại, kết quả như vậy là điều mà Diệp Thu không muốn nhìn thấy nhất.



Giết người đền mạng, nợ tiền thì trả tiền. Mỗi lần tập kích này, đều là mỗi một món nợ mà người khác thiếu hắn, chuyện mà hắn muốn làm hiện nay chính là, tìm được kẻ điều khiển phía sau, sau đó thanh toán từng món một với hắn ta.



Diệp Thu có sự suy đoán trong lòng, nhưng hắn cần phải xác định xem có đúng không.



Lúc còn ở đại lục, hắn hai lần gặp phải sát thủ đột biến gen, hai lần gặp phải tập kích này đều có liên quan đến Án Cơ Đạo, việc nó có liên quan đến Án gia hay không thì Diệp Thu vẫn phải tiến thêm một bước điều tra.



Thế nhưng, trong số người áo đen ngày hôm nay rõ ràng có người da trắng, mà tổ chức sát thủ NUMBERRONE đứng đầu thế giới đó cũng có sát thủ đột biến gen.



Kẻ nào gây ra chuyện, thì phải tìm kẻ đó để giải quyết vấn đề.



Bản thân hắn sẽ không hàm oan kẻ không liên quan, nhưng cũng sẽ không tha thứ cho hung thủ.



"Giết sạch chúng". Đó là cách nghĩ của Diệp Thu, những kẻ này cứ lượn lờ quanh hắn, tìm cơ hội để cho hắn một phát chí mạng, có thể nói là còn đáng ghét hơn cả ruồi muỗi.



Sự tàn bạo của Diệp Thu không những không làm Yukiko khiếp sợ, mà ngược lại còn kích phát ngạo khí trong lòng của hắn. Vừa nãy khi Diệp Thu nói ngon nói ngọt, hắn cũng là đồng ý nói với đối thủ mà hắn kính trọng này vài câu. Hiện giờ cả cánh tay trái của hắn đã gẫy nát, chỉ sợ có bó bột thì cũng không thể nào liền lại được, cơn đau nhói tim, thế là hắn không thèm để ý đến Diệp Thu nữa.



Lần này Diệp Thu nhấc chân lên giơ phía trên cánh tay phải của Yukiko, nói: "Kĩ thuật bắn súng của anh rất không tồi, chắc là đã phải khổ luyện rất nhiều năm phải không? Nếu như tôi giẫm gãy cánh tay dùng súng này của anh, liệu có hơi quá đáng tiếc không?".



Tim của Yukiko co giật mạnh mấy cái, nhưng hắn vẫn cố chấp cắn chặt môi lại.




"Thật sự không muốn suy nghĩ thêm một chút chứ?". Diệp Thu hỏi lại.



Yukiko dùng ánh mắt hung tợn trừng một cái với Diệp Thu, nhưng vẫn là không chịu mở miệng nói gì.



Crac!



Cánh tay phải của Yukiko gẫy nát theo tiếng động vang lên.



"Giết tao đi". Yukiko gào thét một cách phẫn nộ.



Không biết tại sao, đôi mắt từ lâu tưởng chừng đã khô lệ của hắn bỗng chốc có thứ gì đó chảy ra, hắn cho rằng mắt hắn từ lâu đã mất đi chức năng này.



Kết thúc rồi, mọi thứ kết thúc rồi!



Nhiều năm phấn đầu nỗ lực, giờ phút này đây đều tan tành mây khói.



Nước mắt của sát thủ?



Diệp Thu cảm thấy kinh ngạc trong lòng, nhìn hai hàng nước mắt đang trượt đi trên gò má của Yukiko.



Họ có thể có được địa vị như hiện nay, cũng là đã phải bỏ ra biết bao mồ hôi công sức, Diệp Thu là người bước đi trên một con đường giống với họ, hắn hiểu rất rõ trạng thái tình cảm lúc này của Yukiko.



Có điều, Diệp Thu rất nhanh hồi phục lại sự kiên định.



Hắn ta là sát thủ, khi hắn bước vào con đường này, thì hắn đã phải biết được hắn sẽ có kết cục như ngày hôm nay. Nếu như mình rơi vào tay của hắn, hắn sẽ không chút do dự mà bắn chết mình.



Đồng tình với một sát thủ, chính là đang sỉ nhục sát thủ đó.



Diệp Thu nhìn Yukiko, nói: "Vốn dĩ, tôi vẫn còn có biện pháp khác để lấy được những thông tin mà tôi cần, có điều, tự nhiên tôi lại không có hứng với việc đó, anh là một cao tủ, tôi khâm phục kĩ thuật bắn và ngạo khí của anh. Tạm biệt!".



Crac!



Diệp Thu giẫm gãy cổ của Yukiko, nhanh gọn nhẹ nhàng.



Thở dài một hơi, hắn quay đầu lại nói với Tiểu Bạch: "Đời người nếu như có nhiều thêm những đối thủ như thế này, thực ra cũng là một chuyện rất thú vị".



Tiểu Bạch không để ý đến cái cảm nhận chả ra làm sao đó của Diệp Thu, giơ tay ra nắm lấy tay của hắn, nâng lên trước mặt nhìn mấy cái, cô khẽ trau mày lại.



Vết thương hoàn toàn không nghiêm trọng, chỉ là bị thương ngoài da. Nếu như là người bình thường, nghỉ ngơi một thời gian, ngày nào cũng bôi thuốc thì rất nhanh sẽ khỏi. Nhưng đối với một người bất kì lúc nào cũng có thể phải liều mạng với người khác mà nói, điều này là cực kì nguy hiểm.



Ít nhất thì Tiểu Bạch biết, bàn tay lúc này của anh ấy dùng để cầm súng, hoặc là dùng để ném đá đều sẽ hơi bất tiện, đối với lực và độ chuẩn cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định.



Cao thủ giao đấu, chỉ cần hơi có chút không cẩn thận là sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.




Tiểu Bạch lôi ra một cái bình nhỏ màu vàng đất, rút cái nút đậy, đổ ra một ít bột màu trắng bôi lên vết thương trên tay của Diệp Thu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -



Cái thứ bột màu trắng đó không biết là thuốc gì, khi vừa tiếp xúc với da liền biến mất luôn. Sau đó hắn cảm thấy vết thương trên tay ngưa ngứa, giống như là đang có một đàn kiến đang bò trên đó vậy.



Diệp Thu biết, đó là do thịt ở chỗ vết thương đang tiêu độc, không biết Tiểu Bạch lấy đâu ra món bảo bối này, chắc vết thương này rất nhanh sẽ lành lại.



"Tìm được ở đâu thứ thuốc này vậy?". Diệp Thu vừa cười vừa hỏi.



Tiểu Bạch đậy nút cái bình lại, nhét vào trong túi áo trong, sau khi dùng tay làm mấy động tác thủ ngữ, cô kéo vạt áo của mình ra, "roẹt" một tiếng vang lên, cô xé rách một mảnh vải từ chiếc áo sơ mi trắng của mình.



Tiểu Bạch là lái xe mô tô đến, trên người cô không mang theo thứ gì có thể băng bó vết thương, chỉ còn biết cách tìm trên người mình.



Diệp Thu quả nhiên đoán không nhầm, thuốc này là Long Nữ tặng cho Tiểu Bạch, Long Nữ rất thích Tiểu Bạch, chỉ cần cô cảm thấy thứ gì Tiểu Bạch có thể sẽ phải dùng đến là sẽ không chút keo kiệt mà tặng cho Tiểu Bạch.



Có lẽ, cô ấy cảm thấy Tiểu Bạch là người giống với cô?



Diệp Thu không ngớt cảm thán trong lòng, hai người phụ nữa đặc biệt này, hoặc giả nói họ đều không thể được gọi là phụ nữ thật sự, trong quá trình trưởng thành và cuộc đời của Diệp Thu, họ quả thực chiếm vị trí vô cùng quan trọng.



"Xé quần xé áo làm cái gì vậy? Đây cũng không phải là vết thương nặng gì, quay về băng bó cũng được mà". Thấy Tiểu Bạch xé áo sơ mi trên người, Diệp Thu cảm thấy thương thương, nói.



Tiểu Bạch ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thu một cái, rồi lại chuyên tâm băng bó vết thương trên tay của hắn.



"Lúc em bị thương thì có ai băng bó vết thương cho em?". Diệp Thu trầm giọng xuống, nói.



Động tác của Tiểu Bạch bỗng khựng lại, sau đó cô dùng ngón tay chỉ vào Diệp Thu.



"Anh?". Diệp Thu cười khổ: "Lúc em bị thương anh cũng không biết em đang ở đâu, sao có thể băng bó vết thương cho em được? Anh biết chuyện em một mình chiến đấu với ba đại thiên sứ của Priory of Sion, lần đó một tên đại thiên sứ suýt chút nữa đã đâm thủng ngực của em, vẫn chẳng phải là tự mình em chạy thoát được rồi tự mình băng bó sao?".



Tiểu Bạch lắc lắc đầu, dùng tay chỉ vào người mình, rồi sau đó giang rộng hai tay ra, sau đó lại khép vào.



Diệp Thu im lặng.



Tiểu Bạch vẫn nhớ những chuyện hồi nhỏ, hồi đó mỗi lần cô bị lão đầu tử giày vò cho thương tích đầy mình mà trở về, thì đều là Diệp Thu giúp cô băng bó vết thương.



Thấy Diệp Thu không nói gì, Tiểu Bạch chỉ vào vị trí trái tim của mình, sau đó lại chỉ vào vị trí trái tim của Diệp Thu: sự lo lắng của anh, em biết.



Diệp Thu bỗng như muốn rơi lệ.



"Tiểu Bạch, em quay về thăm Nhị Nha, được không?". Diệp Thu cố gắng cười lớn, nói.



Tiểu Bạch lắc đầu, hai con mắt long lanh nhìn chằm chằm vào Diệp Thu. Diệp Thu cũng nhìn chằm chằm vào cô, hắn thực sự không muốn mang lại cho Tiểu Bạch bất kì sự nguy hiểm và khổ nan nào nữa.



Biến một cô gái thành một nữ sát thủ máu lạnh, không ngờ lão đầu tử Diệp Không Nhàn cũng có thể làm ra được.



Hồi lâu, Diệp Thu cuối cùng cũng giơ cờ trắng đầu hàng.




"Haha, nói chơi thôi, đừng xem là thật". Diệp Thu vừa cười haha, vừa nói: "Nhanh đi thôi, cảnh sát sắp đến rồi đấy".



Đợi đến khi Diệp Thu quay lưng đi, sắc mặt lạnh băng băng đó của Tiểu Bạch bỗng nở một nụ cười.



Giây phút đó, ấm áp biết bao.



Ở Hongkong ngoài hai vùng đất của những biệt thự sang trọng là vịnh Thâm Thủy và vịnh Thiển Thủy ra, còn có không ít nơi tập trung những triệu phú tỉ phú. Ví dụ như đường Hồng Loan, chung cư Hải Cảnh số 11.



Ánh nắng trên cao chiếu rọi xuống, gió mát thổi từng cơn đến, phía xa xa là mặt biển trong xanh.



Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng đang nằm trên một chiếc ghế trúc, trên mặt người đàn ông này đeo một cặp kính chuồn, che đi hai mắt và một nửa khuôn mặt, nhưng nhìn những góc cạnh trên mặt và gò mũi cao cao của hắn thì có thể nhận ra được một cách rõ nét, hắn là một người đàn ông tướng mạo xuất chúng hơn người.



"Lần này ra ngoài, đi không ít nơi, cảm thấy cảnh biển vẫn là đẹp nhất, đứng đầu là vịnh Sơn Á Long của Trung Quốc và Maldives. Không ngờ Hongkong cũng có cảnh biết đẹp như này, đúng là hiếm thấy". Người đàn ông đứng dậy, cầm li rượu vang trước mặt lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.



"Tôi không có hứng với cảnh biển". Một người đàn ông trung niên đang nằm song song với hắn nói một câu làm người khác cụt hứng: "Án, anh biết đấy, ngoài mĩ nhân và đô la ra, tôi không hề cảm thấy hứng thú với thứ gì khác".



Người đàn ông này tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt cũng là thể hiện nét sắc xảo rõ nét, hắn mặc một bộ vest màu trắng, ngồi trên ghế với một tư thế rất là nho nhã, đang đùa nghịch ly rượu vang trong tay mình.



"Haha, giáo quan quả nhiên là người rất trực tiếp". Người họ Án này cười một cách sảng khoái: "Tư chất của sát thủ trong tổ chức hình như là càng ngày càng kém thì phải, lần vây đánh có âm mưu sẵn này cũng để hắn chạy mất, quả thực làm người ta có chút thất vọng ya".



Ánh mắt của giáo quan mang theo sự tức giận nhìn Án Cơ Đạo một cái, nói một cách không vui: "Chẳng nhẽ, anh cho rằng đệ tử của súng thần là một phế vật?".



Thấy giáo quan tức giận, Án Cơ Đạo cũng không nói những lời khó nghe nữa. NUMBERONE, tổ chức sát thù hàng đầu thế giới, bên trong đó các cao thủ nhiều vô kể, trong số 100 cao thủ đứng đầu thế giới, có 21 người là của tổ chức khủng khiếp này.



21%, tỉ lệ này hoàn toàn không lớn lắn. Nhưng, sát thủ là động vật độc cư, họ xuất quỷ nhập thần, thậm chí đến những tư liệu của mình cũng không muốn tiết lộ với ai. Một tổ chức sát thủ, nếu có thể có được một sát thủ ngôi sao, thì cũng đã là làm người khác phải sợ hãi, càng huống hồ là một tổ chức có đến 21 sát thủ đỉnh cao?



Yukiko đứng thứ 51 trong bảng xếp hạng của tổ chức sát thủ thế giới, đáng tiếc hắn đã bị xóa tên trong bảng xếp hạng ngày hôm nay, sẽ có người bước lên trước một bước, cũng sẽ có người mới chen chân vào bảng xếp hạng này.



Mà người đàn ông tóc vàng trước mắt này, chính là một trong 3 giáo quan của NUMBERRONE.



Những người có thể được gọi là giáo quan, cả tổ chức sát thủ NUMBERRONE chỉ có 3 người, ba người này chính là những người lãnh đạo thực chất của cả tổ chức.



"Giáo quan tiên sinh, tôi hoàn toàn không có ý đó. Tôi biết, những nhân vật có thể vào được tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới, đều là những nhân vật không tầm thường. Nhưng thất bại hết lần này đến lần khác, quả thực là hơi có chút làm người khác mất kiên nhẫn".



Án Cơ Đạo vừa lấy lòng giáo quan, vừa biểu đạt ra ý của hắn.



"Án, anh cần phải biết, không chỉ có anh muốn hắn chết, mà còn có những người khác nữa. Mọi người đều đang nỗ lực, không thể trách người của chúng tôi quá yếu, mà là hắn quá mạnh". Nét mặt của giáo quan có chút ngưng đọng, khẽ nhấp một ngụm rượu trong ly, giải thích, nói.



"Tôi hiểu, tôi chỉ là có chút lo lắng". Án Cơ Đạo dùng ánh mắt thành khẩn nhìn giáo quan, nói: ""Ông biết đấy, trước đây vì hạng mục lính đột biến gen, tiền bối của chúng tôi đã phải từ bỏ rất nhiều thứ, nếu như để hắn điều tra ra được mối liên hệ giữa chúng ta, hắn sẽ nghi ngờ về cái chết của cha hắn năm đó.



Án Cơ Đạo sắc mặt bồn chồn lo lắng, nhìn mặt biển vô bờ vô bến trước mắt, nói: "Nếu như vụ án Diệp Trọng được lật lại, sẽ là cú đánh chí mạng đối với Án gia, gia tộc của tôi, sẽ mất đi chỗ đứng tại Trung Quốc. Giáo quan tiên sinh, xin ông giúp đỡ, giải quyết giúp chúng tôi mối đại hoạn trong lòng này".



Giáo quan gật gật đầu, nói: "Án, không cần phải lo lắng, lợi ích của các anh cũng là lợi ích của chúng tôi. Tôi biết mình sẽ phải làm gì. Yên tâm đi, hắn đã giết nhiều người của tôi như vậy, tôi sẽ không tha thứ cho hắn".



"Vậy thì tốt". Án Cơ Đạo vừa cười vừa nâng ly lên, uống cạn rượu bên trong ly.



Diệp Thu và Tiểu Bạch cùng nhau ngồi taxi về số 3 vịnh Thâm Thủy, xe của Tiểu Bạch đỗ ở giữa đường, từ sớm đã bị cảnh sát kéo đi, khi hai người đang chuẩn bị rời khỏi bãi cát giống như địa ngục trần gian đó, thì nhìn thấy một toán cảnh sát đang chạy về phía mình. Họ căn cứ vào đầu mối do người đi đường cung cấp, cuối cùng thì cũng tìm được đến đây.



Diệp Thu và Tiểu Bạch lập tức men theo bờ biển chạy về phía trước, chân giẫm trên vùng nước nông, vết chân rất nhanh sẽ bị sóng biển làm biến mất.



Chạy mất mấy km, hai người mới bước lên bờ ở một chỗ ngã rẽ trên đường.



Tiểu Bạch vẫn là không chịu đi theo Diệp Thu vào Tây Môn gia, cô không thích những nơi nào có nhiều người, Diệp Thu cũng không miễn cưỡng cô nữa, sau khi xuống xe, quay đầu lại dõi theo Tiểu Bạch vẫn đang ngồi trên chiếc taxi đó cho đến khi nó khuất bóng, hắn mới quay người lại đi vào trong Tây Môn gia.



Gia tộc Tây Môn lúc này có thể nói là loạn như chạy giặc, Tây Môn Hướng Đông đích thân dẫn người đi ứng cứu Diệp Thu, nhưng tìm đến tìm lui cũng không tìm thấy tung tích của Diệp Thu, còn gặp phải cảnh sát, không biết tình hình của Diệp Thu thế nào, cũng không dám nói chuyện khách của mình có xảy ra xung đột với người khác với họ, chỉ còn biết cách dẫn người men theo bờ biển để tìm kiếm, cho đến giờ vẫn chưa quay về.



Tây Môn Thần và hai con trai của ông ta là Tây Môn Vĩnh Thanh và Tây Môn Vĩnh Tín, cùng với Tây Môn Thiển Ngữ đang đi mua sắm nghe tin vội quay về, Đường Quả, Nhiễm Đông Dạ, còn có Lâm Bảo Nhi, Thiết Ngưu đều đang tập trung ở một chỗ, lo lắng ngồi chờ đợi ở trong phòng khách.



Tên mập lái xe đưa Lâm Bảo Nhi đến số 3 vịnh Thâm Thủy cũng đang ngồi trong một góc của phòng khách, hắn không thể ngờ đời này hắn lại có cơ hội bước vào được cửa của căn biệt thự số 3 này. Trong lòng vừa cảm thấy kích động, vừa là lo lắng không yên. Hắn ngồi nhấp nhổm trên sôpha, thân người cũng không dám ngồi thẳng lên.



Bọn Lâm Bảo Nhi, Nhiễm Đông Dạ, Đường Quả, Tây Môn Thiển Ngữ…đương nhiên là lo lắng cho sự an nguy của Diệp Thu, còn Tây Môn Thần, Tây Môn Vĩnh Thanh và Tây Môn Vĩnh Tín thì lo lắng việc nếu như Diệp Thu xảy ra chuyện gì ở đây, thì chúng biết ăn nói thế nào với Lâm gia.



Xét cho cùng thì Diệp Thu hiện nay trên danh nghĩa là con rể của Lâm gia, mà gia tộc Tây Môn là gia tộc lớn nhất ở đất Hongkong này, đến bảo vệ một người cũng không xong, giải thích cho người của Lâm gia nghe liệu họ có tin không?



Thiết Ngưu càng là lo lắng không yên, cái thân người vĩ đại của hắn bước đi bước lại trong phòng khách, giống như một ngọn núi nhỏ đang di động. Hắn đã mấy lần muốn ra ngoài đi tìm Diệp Thu, nhưng đều bị người khác chặn lại, một mình hắn ra ngoài, chỉ sợ đến đường còn tìm không ra thì còn tìm được ai.



Thiết Ngưu chạy đến trước mặt Nhiễm Đông Dạ, sốt ruột hỏi: "Đông Dạ tỉ, Diệp ca sao vẫn chưa về vậy?".



Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa an ủi Thiết Ngưu, nói: "Đừng lo lắng quá, anh ấy sẽ về ngay thôi".



Cô nói câu nói này thực ra cũng là tự an ủi mình. Lúc Lâm Bảo Nhi tường thuật lại tình hình, trong lòng cô lúc nào cũng lo sợ, Diệp Thu vẫn chưa về, cho nên cô chỉ có thể cứ lo lắng như vậy. Mỗi lần gọi vào số của Diệp Thu đều là lời nhắc: số điện thoại bạn gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng.



Mỗi lần nghe thấy câu nói đó vang ra từ điện thoại, trong lòng của cả đám phụ nữ này đều càng cảm thấy hẫng hụt hơn vài phần.



Câu trả lời này rõ ràng là không làm Thiết Ngưu hài lòng, hắn lại chạy đến trước mặt Đường Quả, hỏi: "Đường Quả tỉ, Diệp ca sao vẫn chưa về vậy?".



Trong tay Đường Quả đang cầm một quả táo, vỏ quả táo này đã in lên vô số những vết móng tay của cô, nghe thấy câu hỏi của Thiết Ngưu, cô cười khổ một tiếng, nói: "Tôi cũng đang muốn tìm người nào đó để hỏi đây".



Thiết Ngưu lại chạy đến trước mặt Lâm Bảo Nhi, nói: "Bảo Nhi tỉ, Diệp ca sao vẫn chưa về vậy?".



Lâm Bảo Nhi trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Không được phép gọi tôi là tỉ, tôi còn không bằng tuổi anh đấy".



Sau khi lau trùi một lượt khẩu súng bạc trong tay một lần nữa, Lâm Bảo Nhi nắm chặt khẩu súng nói với tất cả mọi người trong phòng: "Mọi người không cần lo lắng, Diệp Thu sẽ không sao cả, kẻ nào dám động vào một cọng tóc của anh ấy, thì kể cả phải san bằng Hongkong thành bình địa, tôi cũng sẽ thay anh ấy báo thù".



Lúc Diệp Thu bước vào, vừa khéo nghe được câu nói tràn đầy sát khí này của Diệp Thu. Nha đầu này, sao lại giống thổ phỉ vậy nhỉ? Lời nói bá đạo cứ gọi là thôi rồi.



"Ai đang muốn san cả Hongkong này thành bình địa vậy?". Diệp Thu đứng ở cửa, cười híp mắt lại, hỏi.