Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 574: Đại sự có biến! (2)




Người phụ nữ này có mái tóc dài màu vàng, tóc của cô hơi xoăn lại một cách tự nhiên, cùng với tiết tấu bước chân của cô, mái tóc giống như là sóng lúa đang dập dềnh trước gió.



Chân của người phụ nữ gợi cảm xinh đẹp này xỏ một đôi giầy cao gót rất quái dị, bảo nó là quái dị bởi vì gót giầy quả thực dài hơn không ít so với giầy cao gót bình thường.



Giầy cao gót của phụ nữ bình thường thông thường là từ 3 cm đến 7 cm, còn của cô ta là khoảng 10cm. Mà chân giầy nhỏ nhọn, giống như là một cây đinh dài chọc thẳng vào mặt đất. Cơ thể của người phụ nữ này là cực kì gợi cảm, đùi thon dài, mông căng tròn, tuy ngực và bụng bị chiếc áo khoác ngoài màu đen che đi, nhưng một đống lồi ra đó vẫn là làm người ta không khó để đoán ra được vòng một của cô ta khủng đến mức nào.



Da trắng như tuyết, khuôn mặt tú lệ, mang vẻ đẹp đặc trưng của một phụ nữ ngoại quốc, môi hơi dầy, nhìn kiểu gì cũng thấy có chút giống ngôi sao điện ảnh Hollywood Angelina Julie, nhưng người phụ nữ này rõ ràng là còn đẹp hơn một chút. Không những thế mắt của Angelina Julie là màu xanh nâu, còn của cô ta là màu xanh da trời trong suốt.



Người phụ nữ này bước thẳng đến trước mặt ông già, ngồi lên ghế sôpha, dựa sát đầu vào trong lòng của ông.



Ông già lúc này mới phát hiện là có người đến, từ từ mở đôi mắt như thất thần của mình ra, nhẹ nhàng hôn một cái vào trán của người phụ nữ một cái, sau đó dùng tiếng Pháp với chất giọng khàn khàn, nói: "Isabel, cháu đến rồi đấy à".



"Ông nội, lúc này ông nên gọi cháu là Ngân Nhãn (bí danh của cô gái này nha anh em)". Người phụ nữ nháy nháy mắt, nói. Tiếng mà cô nói là tiếng Pháp chính thống, thứ ngôn ngữ được người đời công nhận là dễ nghe nhất trên thế giới được nói ra từ miệng của cô, quả thực là quá đắm say lòng người.



Hai hàng lông mi đang nhẹ nhàng rung động, khuôn mặt tinh tế đẹp đẽ có cả nét phong tình của người phụ nữ trưởng thành và nét tinh nghịch của trẻ con, hai vẻ đẹp xung đột lẫn nhau này được hòa trộn vào nhau một cách hài hòa trên người cô.



Thời khắc đó, chỉ làm cho con người ta cảm thấy như là thiên sứ giáng lạc xuống trần gian.



"Vậy sao? Được, cháu gái Ngân Nhãn của ta, vậy cháu có phải gọi ta là lãnh chủ đại nhân không?". Ông già hiền từ nhìn cô gái trước mặt, nói đùa một câu. Sự hài hước hóm hỉnh của người Pháp là lúc nào cũng có thừa.



"Vâng, lãnh chủ đại nhân, ông gọi cháu đến có chuyện gì không? Ông biết đấy, cháu vừa đặt chân lên Las Vegas, vẫn chưa có thời gian vào sòng bạc đánh vài ván bài, ông đã gọi cháu đến đến nhanh như vậy rồi". Người phụ nữ ngồi thẳng người lên, sắc mặt nghiêm túc nhìn ông nội của cô.



"Giáo quan chết rồi". Ông già khẽ nói một câu, giơ tay ra vẽ một cái chữ thập tượng trưng trước mặt: "Mong cho linh hồn anh ta được an nghỉ".



"Ồ? Ai giết vậy". Ánh mắt của người phụ nữ khẽ lóe lên, ngay sau đó khôi phục lại sự bình tĩnh.



"Diệp Thu, một người Trung Quốc". Ông già lấy ra một tập hồ sơ đặt trên ghế sôpha đưa cho người phụ nữ.



Người phụ nữ tháo sợi dây ra, rút ra từ bên trong một tấm ảnh. Đó là một người đàn ông có khuôn mặt châu Á điển hình, khuôn mặt thanh tú, tóc mềm mượt. Lúc hắn cười khóe miệng hơi nhếch lên, dáng điệu rất kiêu ngạo.



"Là anh ta?". Người phụ nữ cảm thấy có chút không thể tin được.



"Ngân Nhãn, ta đã dạy cháu rất nhiều lần rồi, không được nhìn mặt mà bắt hình rong. Cháu có thể trở thành một trong ba giáo quan của tổ chức sát thủ đệ nhất thế giới NUMBERRONE, thì hắn tại sao không thể giết được một giáo quan?".



"Vâng, lãnh chủ đạo nhân". Ngân Nhãn nói một cách cung kính: "Ý của lãnh chủ đại nhân là?".



"Vốn dĩ, ta cũng là không nỡ để cháu đi chấp hành nhiệm vụ như thế này. Người có thể giết chết được một giáo quan, chắc chắn thực lực là vô cùng kinh người. Trong túi hồ sơ còn có tư liệu chi tiết về hắn, cháu có thể nghiên cứu kĩ càng một lượt".



"Nhưng ta cũng là không có ứng cử viên nào tốt hơn cháu, những sát thủ khác chắc chắn không phải là đối thủ của anh ta, mà một giáo quan khác hiện giờ đang chiến đấu với người của gia tộc Molowen tại Paris. Ngân Nhãn, cháu là người thích hợp nhất hiện giờ". Ông già trầm giọng xuống, nói.




Hai con mắt của hắn đùng đục như vậy, nhưng lúc này lại toát lên sát khí bừng bừng.



"Cháu hiểu rồi, lãnh chủ đại nhân, cháu ngay bây giờ sẽ lên đường đến Trung Quốc". Ngân Nhãn đứng dậy, nói.



"Không, cháu cần phải đến Hongkong, giáo quan bị giết ở đó". Ông già nói.



"Cháu biết rồi, lãnh chủ đại nhân". Ngân Nhãn quay người lại, bước từng bước lớn ra cửa.



"Isabel". Ông già đột nhiên gọi lớn.



Người phụ nữ quay đầu lại, nhìn ông già đang nằm trên ghế sôpha, dường như chỉ cần có một cơn gió thổi qua là sẽ làm cho cơ thể của lão "cuốn theo chiều gió" vậy.



"Ông đợi cháu về cùng ăn bữa tối với ông". Ông già vừa cười vừa nói.



"Cháu sẽ về, ông nội". Người phụ nữ gật đầu.



Sau đó kéo cửa, bước đi xa.



Lúc Thiết Ngưu mở mắt ra, cái mà hắn cảm nhận được đầu tiên là ánh nắng mặt trời chói chang. Tiếp đó, liền mơ mơ màng màng nhìn thấy nhiều khuôn mặt đang lắc lư trước mắt hắn. Đợi đến khi cảm giác mông lung ở mắt biến mất, những khuôn mặt trước mắt liền trở nên rõ nét, Thiết Ngưu mở miệng cười một cái.




"Hihi, Diệp ca, mọi người đều ở đây à". Thiết Ngưu vừa cười ngây ngô vừa nói.



"Ừm, cảm thấy thế nào rồi?". Diệp Thu vừa cười vừa gật gật đầu, hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Nghe thấy Diệp Thu hỏi mình làm sao rồi, Thiết Ngưu liền cử động tay, rồi cử động chân, còn động đậy cái đầu, sau đó nói với Diệp Thu: "Không sao rồi, chỉ là cổ với lưng vẫn còn hơi đau".



Diệp Thu gật gật đầu, cũng may Thiết Ngưu có thiết bố sam hộ thân, nếu như là người khác chịu hai đòn cùi trỏ này của giáo quan, thì từ sớm đã ngỏm củ tỏi rồi. Kể cả là bản thân hắn, nếu bị giáo quan đánh hai cái vào cổ, thì cũng chỉ có thể là xong xác.



Lão đầu tử nói rất đúng, Thiết Ngưu quả thực là bao cát thịt, về phương diện phòng ngự có thể nói là nhất tuyệt.



"Thiết Ngưu, anh chẳng phải là đi tản bộ với Diệp Thu sao? Sao lại ngất đi để anh ấy cõng về vậy? Thể chất của anh sao lại kém như vậy? Đúng là lãng phí bao nhiêu cơm mỗi ngày rồi". Lâm Bảo Nhi ở bên cạnh cười hihi, nói. Tuy hôm qua không cùng Diệp Thu đi "tản bộ", nhưng Lâm Bảo Nhi vẫn là thù dai trong lòng. Lúc này có cơ hội, tất nhiên là phải đả kích Diệp Thu rồi.



"Chúng tôi không phải là đi tản bộ đâu". Thiết Ngưu đỏ mặt biện bạch, nói.



Diệp Thu vội vàng dùng mắt ra hiệu cho tên ngốc Thiết Ngưu này, bảo hắn đừng nói chuyện tối hôm qua ra. Tên ngốc này sao có thể là đối thủ của Lâm Bảo Nhi ranh ma quỷ quyệt được?



Thiết Ngưu ngơ ngác nhìn Diệp Thu, sau đó lập tức hiểu ra ý của việc Diệp Thu nháy mắt với hắn, cười haha, nói: "Diệp ca, anh yên tâm đi, tôi sẽ không nói với họ tối qua chúng ta đi làm gì đâu".




"…….(^_ !!!)". Diệp Thu lấy nhân cách của mình để thề, nếu như Thiết Ngưu không phải là bị trọng thương nằm trên giường, hắn nhất định sẽ đập cho tên đần độn này một trận.



Sợ mấy cô gái bám riết lấy truy hỏi, Diệp Thu nói với Lâm Bảo Nhi, Đường Quả và Tây Môn Thiển Ngữ: "Thiết Ngưu không sao rồi, mọi người ra ngoài đi dạo phố đi, chẳng phải là hứa với Đông Dạ đến ủng hộ lễ ra mắt album mới của cô ấy sao?".



"Hừm, bọn em đi đây, anh chỉ biết đuổi bọn em đi thôi". Lâm Bảo Nhi bực tức nói.



Diệp Thu cũng không để ý đến thái độ của cô, vừa cười vừa nói: "Chú ý an toàn nha".



Tây Môn Hướng Đông đang đứng bên cạnh, nói: "Yên tâm đi, tôi phái không ít người bám theo ở phía sau, về phương diện an toàn chắc không có vấn đề gì".



Diệp Thu gật gật đầu, đợi đến khi ba người phụ nữ đều xuất phát lên đường, Diệp Thu nói với Tây Môn Hướng Đông: "Thế nào rồi? Có thông tin gì không?".



"Sáng sớm nay tôi liền phái người đáng tin cậy đến gần phố Phượng Hoàng để xem xét, cả căn biệt thự số 6 bị cảnh sát vây quanh, không có cách nào vào được. Ngoài căn biệt thự đã bị đốt cháy ra, cảnh sát hình như cũng không có được thông tin nào hữu dụng cả. Do vụ án này quá sức là mẫn cảm, cho nên tôi cũng không nhờ người thăm dò tin tức". Tây Môn Hướng Đông vừa cười vừa nói.



Diệp Thu vỗ vỗ vào vai của Tây Môn Hướng Đông, nói: "Cám ơn, còn một chuyện muốn làm phiền anh".



"Đừng khách khí, bằng hữu chả phải là giúp đỡ lẫn nhau sao? Có chuyện gì anh cứ nói". Tây Môn Hướng Đông cười một cách hiền hòa. Hắn tin người đàn ông này rất có tiềm lực phát triển. Hắn biết, sự đầu tư của hắn hiện giờ trong tương lai tuyệt đối sẽ là siêu giá trị.



Ánh nắng xuyên quan lớp kính chiếu vào trong phòng, dưới sự chiếu rọi của ánh nắng, khuôn mặt anh tuấn của Tây Môn Hướng Đông sáng lạn rực rỡ, điều này làm cho hảo cảm của Diệp Thu đối với hắn có chút bị giảm đi.



"Gia tộc Tây Môn có khách sạn trực thuộc nào không?". Diệp Thu hỏi.



"Sao vậy? Có khách sắp đến đây?". Tây Môn Hướng Đông hỏi.



"Đúng vậy, có mấy người bạn sắp đến". Diệp Thu gật gật đầu. Hôm nay, ngoài ba người lưu lại để canh giữ căn cứ ra, toàn bộ thành viên của tiểu đội Tử La Lan sẽ đến Hongkong, đến cùng còn có những tinh anh được điều đến của các đơn vị bộ đội đặc chủng khác.



Những người này đến Hongkong, về phương diện ăn ở tất nhiên sẽ là do Diệp Thu nghĩ cách. Nếu ở trong khách sạn ở bên ngoài quả thực có chút không tiện, nếu như có thể lặng lẽ xắp xếp họ vào ở trong khách sạn của gia tộc Tây Môn, vậy thì sẽ tốt hơn rất nhiều.



"Tôi cảm thấy ở khách sạn người nhiều, phức tạp, không thích hợp lắm. Nếu như không chê, gia tộc Tây Môn ở Bán Sơn có một căn hộ. Đó là nơi mà phụ thân tôi mời khách nghỉ lại, tôi có thể cho người tạm thời để trống nó trước, lưu lại cho các bạn của anh sử dụng". Tây Môn Hướng Đông kiến nghị, nói.



Diệp Thu gật gật đầu, có một trợ thủ có thể suy nghĩ chu toàn tất cả mọi việc như này, đúng là một việc may mắn.



Diệp Thu không đích thân đến sân bay để đón họ, bởi vì để tránh người đông thì sẽ gây nên sự náo loạn, những người này đều là 3 người thành một nhóm đến đây. Diệp Thu đưa cho Diệp Hổ - người phụ trách dẫn đội của tiểu đội Tử La Lan địa chỉ căn biệt thự của gia tộc Tây Môn ở trung tâm thành phố, sau đó trực tiếp cùng với Tây Môn Hướng Đông đến căn biệt thự đó trước để chờ đợi.



Căn biệt thự nằm ở Bán Sơn của Hongkong, khu đất có thể nói là cực đẹp, đứng trên tòa nhà Thiên Hội do tập đoàn nhà đất OTCBB Hongkong xây dựng, bạn có thể nhìn thấy cả cảnh biển Victoria Harbour của Hongkong.



Nghe nói giá bán cao nhất của tòa lầu Thiên Hội là 7128 đô la Hongkong một mét vuông, còn các căn biệt thự ở gần đấy thì có thể nói là giá trên trời.