Thấy cảnh này, trái tim của Tạ Ý Như như bị ngàn dao cứa vào. Nàng biết Diệp Thu nhất định trách cứ mình, lại không ngờ nó dùng phương thức này để phát tiết ra.
Nó phủ định tín ngưỡng của mình chính là muốn nói, dù mình có thờ phụng ngàn vạn thần linh, không bằng tự mình đi làm một chuyện tình.
Tạ Ý Như tâm như đổ máu, cũng khóc thút thít, thanh âm yếu ớt bi thống nói: "Mẹ biết con trách mẹ không sớm tìm con, thế nhưng mẹ cũng không còn cách nào a."
"Không còn cách nào?" Diệp Thu đột nhiên xoay người căm tức nhìn người phụ nữ vốn là "mẹ" của hắn, nói: "Bà nói không có cách nào? Với thực lực của Tạ gia, chẳng lẽ gặp tôi một lần lại khó đến thế?"
"Mẹ cũng muốn, mẹ luôn muốn gặp." Tạ Ý Như nói, giọng nói dần run rẩy.
"Vì cái gì mà tôi đợi hai mươi năm? Có người nói cho tôi biết, vô luận bao lâu, cũng phải cấp cho người ta một cơ hội giải thích, nếu như đây là lời giải thích của bà, vậy chúng ta không còn gì để nói nữa." Diệp Thu nói xong, xoay người rời đi.
Tâm nguyện đã xong, lòng như tro nguội.
"Diệp Thu." Phía sau truyền tới tiếng thét tê tâm liệt phế.
Khi muốn đẩy cửa ra ngoài, phía sau bỗng xuất hiện một đạo kình phong, chiêu thức này vô cùng nhanh, chưa đến thời gian một cái chớp mắt, Diệp Thu vừa cảm giác được quyền phong, quyền phong đã xuyên qua quần áo, tổn thương đến da thịt.
Diệp Thu không dừng lại, thế thể lách qua khe cửa, một chấn tung cước về sua, ngăn cản kẻ đánh lén.
Đợi đến khi Diệp Hổ ở bên ngoài thấy Diệp Thu bị tấp kích, liền rống lớn, hai quyền tung ra đánh trên người kẻ nọ.
Kẻ nọ là một ông già gần đất xa, trời, không ngờ tốc độ né tránh lại nhanh như vậy, thân thể như bay trên mặt đất, không thấy động tác gì, đã tránh được một quyền vạn quân của Diệp Hổ.
Diệp Hổ một kích thất bại, hơn nữa đối thủ là một ông già gần đất xa trời, khiến trong lòng hắn khó chịu, hét lớn một tiếng, đang muốn công kích tiếp, lại nghe Diệp Thu quát: "Diệp Hổ dừng tay."
Diệp Hổ bình thường sùng bái Diệp Thu như thần, nào dám không nghe, vọt tới trước mặt Diệp Thu, nói: 'Sư phụ, lão già này ở sua lưng hạ độc thủ với người, để con dạy dỗ lão một phen, con bởi nể tuổi tác lão mà nhường lão một chiêu thôi."
"Không phải chuyện của con, quay về." Diệp Thu phất tay.
Diệp Hổ ngượng ngùng, chui vào trong xe.
Diệp Thu lúc này mới quay lại, nhìn lão già đột nhiên hạ độc thủ, giọng lạnh băng: "Nó nói không dai, bởi tuổi tác lão, nên ta nhường lão một chiêu, cũng là lần cuối, ta không thích cảm giác bị người khác đánh lén."
Lão già sắc mặt âm trầm, nhếch đôi môi đầy nếp nhăn lên, cười lạnh nói: "Loại bất trung bất hiếu ngu xuẩn như cậu, phải bị trừng phạt, tôi hôm này muốn lưu cậu lại xem cậu làm thế nào khó dễ được tôi."
Diệp Hổ tuy ở trong xe, nhưng vẫy vểnh tai lên nghe ngóng tình hình, thấy lão già kia cư nhiên nhục mạ sư phụ mình, lòng đầy giận dữ, cạch một tiếng mở cửa xe, quát: "Đến đây, tôi đánh với ông, nếu không đánh nổi tôi, vậy ông không đủ tư cách đánh với sư phụ tôi, cùng đánh với ông, quả thật là khi dễ người già."
Văn là đệ nhất, võ không phải thứ hai, võ giả đều có tâm tranh háo thắng, lão gài là cao thủ một phương, sau có thể chịu được ý khinh bỉ trong câu nói của Diệp Hổ, quát lạnh: "Được, ta phải lĩnh giáo cậu hai chiêu, nhìn xem đồ đệ như cậu thì có đặc sắc gì."
Nói xong lão già chủ động đánh móc sau gáy Diệp Hổ.
Nhanh như điện, thoáng cái đã tới, thân thể lão thoáng cái đã xuất hiện trước mặt Diệp Hổ, quyền đầu cũng không rảnh rỗi tung ra.
Diệp Hổ vừa chớp mắt đã không thấy lão già đâu, tốc độ không thể bì kịp với lão, định dùng sức chống đỡ, không ngờ lực đạo của lão không hề nhỏ.
Bốp!
Nắm tay hai người vừa chạm, Diệp Hổ như bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đẩy ra, liên tục thối lui ba bước, mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Mà lão già đứng hiên ngang nơi đó, áo xanh bay trong gió, đúng là phong phạm cao thủ.
Diệp Hổ sửng sốt một lúc, liền cười he he, như là đầu lưỡi bị trúng chiêu, hắn nhìn lão già áo xanh nói: "Không ngờ ở Hồng Kong gặp được một vị nội gia quyền cao thủ, được, hôm nay tôi dùng vịnh xuân để thử xem hình ý của ông, xem rút cuộc ông có bao nhiêu lợi hại."
Lão già hừ lạnh, căn bản là không để Diệp Hổ vào mắt.
Nếu như là trước đây, Diệp Hổ đã hùng hổ xông lên đánh với lão già này ba trăm hiệp, hắn không thể chịu sự khinh miệt cùng kích tướng của kẻ khác, nhưng từ khi học công phu từ Diệp Thu, Diệp Hổ liền thay đổi nhiều, bây giờ hắn là phó đội trưởng Tử La Lan, hắn cũng để ý Diệp Thu cố ý bồi dưỡng hắn, cho nên không dám không tận lực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Hiện tại Diệp Hổ đã chín chắn hơn nhiều, vô luận làm gì đều suy nghĩ chu toàn, hắn biết lão già này không dễ chọc, vừa rồi khinh thường lão, bị trúng một quyền thối lui ba bước chính là sự chứng mình.
Hắn không vội vã công tới, là ở xung quanh lão nhân sử ra vịnh xuân quyền, chủ ý là tìm sơ hở của đối phương.
Ầm!
Diệp Hổ tới phía sau lão già, thấy lão vẫn duy trì trạng thái cũ, ngạo nghễ mà đứng, không có thủ thế gì.
Biết cơ hội đã tới, hắn toàn lực đánh vào gáy lão già, một quyền toàn lực mang theo quyền phong vù vù, nắm tay dựa theo vịnh xuân quyền, biến hóa quỷ dị, nhằm thẳng gáy lão già đánh tới.
Lão già áo xanh như có mắt phía sau, biết Diệp Hổ đánh tới, lão không có xoay người mà nhún chân nhảy vọt lên phía trước.
A!
Diệp Hổ rống lớn hơn, thân thể lần thứ hai động, rất nhanh bước tới hai bước, hai chân nhún mạnh sau đó cả người vọt lên, như diều hâu vồ gà con, đánh móc phía sau gáy lão già.
Một cánh tay gầy khô biến thành trảo, chính là ưng trảo bổ về phía nắm đấm Diệp Hổ,
Bốp!
Một kích này, Diệp Hổ hung hăng đánh vào lòng bàn tay lão già, mà lão già cũng sử trảo chế trụ cổ tay Diệp Hổ.
Lão lùi về sau, sau đó lại tiếp tục phi tới người Diệp Hổ, khi Diệp Hổ dùng hết gia tốc, thân thể chuẩn bị rơi xuống, bỗng nhiên không biết lấy gia tốc ở đâu vọt lên trước.
Nhưng lần này thân thể hắn loạng choạng, vì bị dính quyền phong của lão già.
Diệp Hổ da thô thịt dày, hơn nữa chiến đấu dẻo dai, lão già kinh nghiệm chiến đấu nhiều căn bản không phải người thường có thể đụng vào, nếu như một giá một trẻ này tiếp tục đánh không biết khi nào mới có thể chấm dứt.
Thấy thân thể Diệp Hổ rơi xuống, lại một lần nữa muốn vọt tới, Diệp Thu quát: "Diệp Hổ dừng tay."
Diệp Hổ đang say chiến, nếu là người khác quát hắn lúc này, hắn không sừng cồ mới là ạ, nhưng Diệp Thu đã nói thế, hắn cũng chỉ có thể dừng tay đứng sang một bên, tuy rằng lòng đầy bực bội, nhưng không có cách nào phát tiết ra ngoài.
Diệp Thu lúc này mới mình về lão già đang thanh nhàn đứng đó, không khỏi có tâm kính phục, lão già này đúng là cường đại ngoài dự đoán, lấy thân thủ Diệp Hổ, ở trong Lôi Đình tiểu đội đã không còn đối thủ, vậy mà đánh với lão, cơ hội thắng cũng chỉ năm mươi phần trăm.
Một lão quái vật như vậy, thế nào lại cam chịu hầu hạ bên cạnh bà ta?
"Ông nói tôi bất trung bất hiếu ngu xuẩn cũng phải có lý do a? Nói cách khác, nếu ông chụp mũ cho tôi, vậy tôi không mang nổi." Diệp Thu nhìn lão già hỏi.
"Không phải sao?" sắc mặt lão già âm trầm đến đáng sợ: " Do dự là bất trung, không phụng dưỡng cha mẹ là bất hiếu, không hiểu chuyện lại bỏ đi, đó là ngu xuẩn."
Diệp Thu cười lạnh: "Cưỡng từ đoạt lý, tôi bất trung bất hiếu thể hiện chỗ nào?"
Lão già như sớm có chuẩn bị nói: " Do dự đứng núi này trông núi nọ là bất trung, thử hỏi cậu có bao nhiêu bạn gái? Cha mẹ khỏe mạnh, không phụng dưỡng, mẹ đẻ cậu vẫn còn sống khỏe, cậu không phụng dưỡng chính là bất hiếu, không biết chân tướng mà chỉ vì tức giận nhất thời đã bỏ đi, đó là ngu xuẩn, tôi nói sai điểm nào không?"
Diệp Thu không ngờ lão già này tìm hiểu rõ ràng như vậy, mình có bao nhiêu bạn gái lão cũng biết, bị một lão già chỉ trích mình hoa tâm, Diệp Thu thực có chút xấu hổ,.
Lão già này, coi mình la loại người gì?
Yêu không giới hạn, nhiều bạn gái có gì mà sợ? Bỏ đi một người, làm tổn thương một người, chuyện đó Diệp Thu không làm được.
Diệp Thu tự nhiên không dây dưa với lão chuyện mình có bao nhiêu bạn gái, tìm sơ hở trong đó, nói: "Mẹ đẻ tôi? Hơn hai mươi năm, tôi còn không biết là mẹ đẻ tôi còn sống."
Lão già sắc mặt buồn bã, lưng gầy có chút khom xuống, nói: "Chuyện cũng không đơn giản như cậu tưởng, nếu cậu cho lão già này chút thời gian, tôi sẽ nói cho cậu chút chuyện xưa."
Diệp Thu do dự một chút, sau đó gật đầu.