Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 91: Có một loại tình cảm gọi là anh em




Lôi Đạt biết. Nếu như chuyện này mà xử lý không tốt. Nhẹ thì sẽ bị xử phạt. Nặng thì chính cuộc đời quân nhân của mình có khả năng đã hết.



Ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, Lôi Đạt, dự định nắm quyền chủ động trong việc này vào trong tay mình, nhanh chóng bước hai bước, đi tới bên cạnh Dương Ái Quốc. Hỏi: " Chuyện gì đã xảy ra? Không đi ăn cơm mà tụ tập ở cùng một chỗ để làm gì?"



Dương Ái Quốc biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, liếc mắt về phía Tạ Chí Viễn. Nói: " Huấn luyện viên. Không có việc gì, lúc ăn cơm không cẩn thận đụng phải nhau một chút, có vài lời mâu thuẫn thôi. Không ngờ tất cả mọi người chạy đến vây xem náo nhiệt."



" Có phải như vậy không?" Lôi Đạt tâm tình thả lỏng không ít. Quay sang hỏi Tạ Chí Viễn.



" Báo cáo huấn luyện viên, tất nhiên. Đối phương đã xin lỗi tôi rồi, đã không có việc gì nữa." Tạ Chỉ Viễn chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng. Nói xong trong lòng rất ủy khuất. Lúc này cũng không dám mang lời thật nói ra ngoài, không thì tất cả mọi người đều không có trái tốt mà ăn.



" Lôi huấn luyện viên, đây là lính do anh dẫn dắt?" Một nam nhân trung niên trầm giọng hỏi.



" Báo cáo trưởng quan. Là lính do tôi dẫn dắt." Lôi Đạt cúi chào nam nhân trung niên



" Được, chuyện này giao cho anh xử lý. Đem kết quả xử lý viết thành báo cáo chuyển đến cho tôi." Nam nhân trung niên vung tay, nói với những học sinh đang vây xem: " Đều tản ra. Ăn nhanh lên, trở về nghỉ ngơi nửa giờ, từ buổi chiều bắt đầu huấn luyện."



Vừa mới chạy ma-ra-tông xong, nghe thấy buổi chiều sẽ bắt đầu huấn luyện, các học sinh kểu khổ thấu trời, nhưng cũng đều tản ra, chuẩn bị ăn cho nhanh rồi trở về ký túc xá nghỉ ngơi một lúc. Khôi phục lại thể lực để tiếp sự tàn phá của cả buổi chiều nay.



Đợi đến khi học sinh đã tản ra gần hết, vị trưởng quant rung niên kia mới mang theo những huấn luyện viên khác đi trước. Lôi Đạt nhìn đám người Dương Nhạc và Lý Đại Tráng một chút, lại nhìn mười mấy học sinh bên Tạ Chí Viễn trong lòng một ngọn lửa vô danh bốc lên, rống lớn: " Con mẹ nó ăn no rửng mỡ phải không? Ngày đầu tiên đi quân huấn đã gặp phải nhiễu loạn lớn như vậy, ngươi... ngươi... còn cả các ngươi, đều theo ta, các ngươi không phải thích cãi nhau sao? Cũng không cần ăn cơm nữa."



Dương Ái Quốc, Dương Nhạc, Lý Đại Tráng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, Tạ Chí Viễn cũng với đám người giúp đỡ hắn đều bị Lôi Đạt điểm danh, khuôn mặt đen kịt của Lôi Đạt như vừa lau đi một tầng bụi. Kéo cả một đám người từ căn tin đi ra thao trường. Các giáo quan cũng không có nơi làm việc riêng, mà có một số việc lại không thích bị người khác nghe được. Cho nên hắn không thể làm gì khác hơn đem đám người ra thao trường để hỏi cho rõ.



" Đại Tráng. Thế nào rồi?" Dương Nhạc lo lắng nhìn Lý Đại Tráng. Nhỏ giọng hỏi.



" Ta không sao." Lý Đại Tráng liềm liếm đôi môi khô khốc của mình nói. Giọng nói yếu ớt, cảm giác dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tắt.



" Không được. Đại Tráng. Ngươi phải bổ sung chút dinh dưỡng và nước." Dương Nhạc vội vàng nói.



" Bổ sung sữa bò được không?" Lâm Bảo Nhi nhỏ giọng nói.



" Đương nhiên là được, nhưng hiện giờ tìm đâu ra sữa bò." Dương Nhạc vẻ mặt đau khổ nói.



Lâm Bảo Nhi len lén móc ra một hộp sữa bò từ trong túi bộ quần áo ngụy trang rộng thùng thình của mình nhét vào trong tay Dương Nhạc, nói: " Ngươi nhanh chóng cho hắn uống đi. Hắn không chịu nổi rồi."



Đường Quả cũng thừa dịp không ai chú ý, cũng móc từ trong túi ra một hộp sữa bò đưa cho Dương Nhạc. " Ngươi cũng uống một hộp đi. Ta và Bảo Nhi đã đều ăn hết rồi, các ngươi cũng cần điền đầy cái bụng đi. Không biết tên sát thần mặt đen kia sẽ nghiêm phạt chúng ta thế nào."



" Câm mẹ cái mồm vào." Lôi Đạt bỗng nhiên quay đầu rống lớn, cũng may đám người này đều là sinh viên, nếu như là tân binh do hắn dẫn dắt trước đây, lỗ tay đã sớm bị hỏi thăm, tân binh vừa tiến vào doanh trại mà bị một lão binh sửa chữa là chuyện không hề ít.



Lâm Bảo Nhi lè lưỡ. Cũng không dám nói gì nữa.



Khi đi tới đại thao trường dùng để luyện binh. Một cái bóng cô độc đang một mình tập tễnh chạy dọc theo đường băng thật dài. Lôi Đạt sửng sốt lửa giận trong lòng đột nhiên biến mất hơn phân nửa, bước chân cũng không khỏi chậm lại một chút. Ánh mắt ngừng lại trên cái bóng đó hồi lâu. Lúc này mới chậm rãi thu trở về.



Một thầy giáo có thể dạy dỗ được một đệ tử khiến cho mình đắc ý coi như là đã thành công. Quân nhân cũng vậy. Luôn luôn có lính tốt.




" Chị Đường Đường, là Diệp Thu." Không biết chuyện gì đã xảy ra, Lâm Bảo Nhi cảm thấy trong lòng có một cỗ áp lực, như là trái tim bị một táng đá lớn đè lên, mỗi một lần đập lại cần xuất ra toàn lực. Đây là cảm giác mà nàng chưa bao giờ trải qua. Rất muốn khóc.



Đường Quả cắn môi không nói lời nào, nhãn thần ngây dại nhìn về phía thân ảnh đang từ từ chạy về phía bên này, dường như bản thân đang gánh chịu toàn bộ cực khổ của Diệp Thu trong lòng không nói ra lời.



Là mình hại hắn. Mình rất tùy hứng. Đường Quả trong lòng hối hận đan xen.



Khi Diệp Thu chạy tới vòng thứ mười tám. Thấy Lôi Đạt dẫn một đám người đi đến. Hơn nữa đều là người mà mình biết. Sao bọn Dương Ái Quốc cũng tới đây? Chuyện gì đã xảy ra?"



Nhưng bất kể là như thế nào, Diệp Thu cũng phải giả bộ thể lực chống đỡ hết nổi rồi. Không thì hắn sẽ lập tức sẽ bị đưa đến sở nghiên cứu siêu năng để giải phẫu, lượng công việc của hắn làm hôm nay phải một bộ đội đặc chủng được huấn luyện mới có thể hoàn thành được. Quân nhân bình thường đều không thể chịu được lượng vận động như vậy.



Dương Nhạc và Lý Đại Tráng cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng cảm thấy phiền muộn chỉ muốn la to để phát tiết ra ngoài, thế nhưng Lôi Đạt không có bảo dừng, bọn họ cũng không có quyền bảo Diệp Thu dừng lại, chỉ có Tạ Chí Viễn và đồng bạn của hắn vẻ mặt đầy tiếu ý.



" Diệp Thu. Kiên trì đi. Người anh em." Dương Ái Quốc hô, giờ phút này. Hắn cũng bị Diệp Thu chế phục.



Khi Diệp Thu chạy đến bên cạnh Lôi Đạt. Thấy mặt hắn xầm xuống. Không có ý định bảo mình dừng lại. Chỉ giả bộ bước từng bước từng bước nặng nề tiếp tục chạy về phía trước.



" Diệp Thu. Ngươi đứng lại." Đường Quả la lớn.



Đưa hộp cơm ở trong tay cho Lâm Bảo Nhi. Đường Quả đi đến trước mặt Lôi Đạt, sau khi cung kính cúi chào, nói: " Huấn luyện viên. Xin cho Diệp Thu dừng lại, hắn tuy rằng là học sinh của đại học Thủy Lợi. Nhưng đồng thời cũng là bảo tiêu của em. Em là người thuê hắn, hắn không có quền cự tuyệt lời yêu cầu của em, người bảo hắn mang giúp va-li là em. Nếu như muôn phạt. Vậy phạt em đi."




Lôi Đạt híp mắt quan sát Đường Quả. Xụ mặt xuống nói: " Là em?"



" Đúng vậy." Đường Quả quả quyết nói.



" Vậy em cùng hắn chạy đi." Lôi Đạt mặt lạnh lùng nói.



" Rõ. Huấn luyện viên." Đường Quả ngóc đầu lên. Từ bên cạnh Lôi Đạt chạy đi. Đuối theo phía sau Diệp Thu thân thể đang lắc lư.



" Báo cáo huấn luyện viên, em cũng có thể chạy cùng Diệp Thu, lúc đó em cũng giúp nữ sinh mang va-li." Dươn Nhạc đi tới trước mặt Lôi Đạt nói.



" Báo cáo huấn luyện viên. Em cũng tham gia, xin phạt luôn cả em nữa." Lý Đại Tráng uống liên tục hai hộp sữa bò. Thân thể cảm thấy thoải mái hơn. Cũng đừng ra ưỡn ngực mà nói.



" Báo cáo huấn luyện viên. Còn có em."



" Có cả em nữa."



" Câm miệng hết cho tôi." Lôi Đạt giận dữ hét lên như sư tử hống, lại một lần nữa đem sự chú ý đặt lên thân ảnh của Diệp Thu. Ánh mắt phát sáng lên, nam nhân họ Diệp, không có loại nhút nhát.



Đường Quả rất nhanh đuổi theo Diệp Thu, lo lắng nói: " Diệp Thu, ngươi chạy bao vòng rồi? Sao lại ngốc như vậy? Không có ai giám sát ngươi, ngươi có thể nghỉ ngơi một lúc rồi mới chạy tiếp được mà. Sao lại liều mạng như thế? Bây giờ cảm thấy thể nào? Có mệt lắm không?"



" Ta không sao." Diệp Thu quay đầu mỉm cười với Đường Quả. Thế nhưng sắc mặt tái nhợt. Môi khô nứt. Cùng với tình cảnh vừa rồi của Lý Đại Tráng giống nhau như đúc. Thân thể xuất hiện triệu chứng hư thoát.




Đường Quả nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Diệp Thu, trái lại càng thêm hoảng hốt. Kéo tay Diệp Thu lại nói: " Diệp Thu. Không được. Ngươi không thể chạy nữa. Còn chạy nữa sẽ hôn mê đó."



" Còn hai vòng cuối cùng, không sao cả." Diệp Thu tránh bàn tay Đường Quả đưa ra, đây là lần đầu tiên nàng chủ động đưa tay ra cho mình cầm.



" Không được. Diệp Thu. Ta không cho phép ngươi chạy nữa. Ta không muốn. Đường Quả nhìn thấy bàn tay mình không túm được Diệp Thu, dứt khoát không chút cố kỵ. Trực tiếp vươn hai tay ra ôm lấy thắt lưng hắn, không cho hắn tiếp tục chuyển động.



Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, người đẹp ôn nhu cầu xin, Diệp Thu trong lòng cực kỳ hưởng thụ. Liếm liến môi, lắc đầu nói: " Buông ta ra đi, bọn họ đang nhìn chúng ta kìa, còn hai vòng nữa thôi, ta rất nhanh sẽ chạy xong."



" Ta mặc kệ. Muốn nhìn thì để bọn họ nhìn. Diệp Thu, người thật sự không thể chay được nữa. Ngươi không biết. Sắc mặt hiện giờ của ngươi rất kinh khủng." Đường Quả càng ra sức ôm lấy phần eo của Diệp Thu, đầu cũng tựa trên người hắn, thoạt nhìn như một đôi trai gái đang nhiệt tình ôm nhau.



" Đường Quả. Buông ra..." " Ta không buông."



" Buông ra."



" Không buông. Từ khi ngươi đồng ý với ta dừng lại nghỉ ngơi."



" Chỉ còn lại hai vòng cuối cùng thôi."



" Hai bước nữa cũng không cho ngươi chạy, ngươi là bảo tiêu của ta, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta." Đường Quả thản nhiên nói.



" Vậy ngươi có thể buông ra một chút hay không?"



" Không được."



" Ngươi ôm chặt vậy ta thở không nổi..."



" A?"



Đường Quả nhanh chóng buông thân thể Diệp Thu ra, nhìn thấy sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt, mồ hôi như mưa không ngừng chảy xuống từ trên trán, ánh mắt cũng có chút mơ hồ.



" Diệp Thu. Ngươi đừng làm ta sợ." Đường Quả cuống cuồng nói. Nguồn truyện: Truyện FULL



Ầm!



Diệp Thu thẳng tắp ngã xuống, nhưng đã sớm hương ngay về phía Đường Quả mà ngã, Đường Quả đưa tay qua đỡ hắn. Thế nhưng thân thể của hai người lại cùng mất đi cần bằng. Thân thể nặng nề của Diệp Thu đè lên trên người Đường Quả.



Đường Quả suýt chút nữ hít thở không thông, hít sâu một hơi, la lớn: " Cứu mạng với... Diệp Thu té xỉu rồi..."



Ôm lấy thân thể Diệp Thu, cuối cùng cũng không đẩy được hắn sang một bên.