Canh Bạc Hôn Nhân 2

Chương 27: Lão Đức Huy biến thái




Lão Đức Huy rất thích thú khi ôm được con thỏ nhỏ là Lệ Thu trong vòng tay của mình còn Lệ Thu sau một hồi giãy dụa nhưng vẫn không thể thoát khỏi lão nên cũng đã thấm mệt đành ngồi hít thở thật sâu nói :

- Ông chủ ! Ông mau thả tôi ra ,tôi không phải loại người dễ dãi như ông nghĩ đâu.Còn nếu ông không buông tôi ra thì đừng trách tôi....

Lão Đức Huy bỏ qua lời cảnh báo của Lệ Thu mà đưa cái mõm heo của lão đòi hôn lên má của cô may mà cô lé tránh kịp và điều này đã khiến cô phải thật tỉnh táo và bình tĩnh, sẵn cô đang cầm cây bút khi nãy đang viết thực đơn dứt khoát nhanh tay đâm thật mạnh vào đùi của lão khiến lão vì bị đau bất ngờ nên buông tay ra nhờ vậy mà Lệ Thu vội đứng dậy thoát ra khỏi lão .

Lệ Thu đang tính quay người chạy đi thì lão Đức Huy bị đau thẹn quá hoá giận nói nói :

- Cô giỏi thử bước ra khỏi đây xem .....

Lệ Thu đứng cách lão ta khoảng bốn mét kiên định nói :

- Tôi đã viết thực đơn xong và công việc ở bếp tôi cũng chu toàn hơn nữa bây giờ cũng đã hết giờ làm việc nên tôi xin phép .

Lệ Thu nói xong không để cho lão Đức Huy nói thêm câu gì liền chạy rời khỏi quán còn lão chủ thì tức giận mặt đỏ bừng bừng nghiến răng nghiến lợi nói :

- Cô em được lắm rất ngang bướng nhưng như vậy ông đây mới thích ...em cứ chạy đi tôi sẽ vờn em như mèo vờn chuột rồi đợi đến khi em đuối sức thì em sẽ phải tự ngã vào lòng của tôi thôi.

Trên đường về nhà Lệ Thu còn ngoái cổ lại xem lão chủ biến thái có đi theo cô không nhưng thật may là không thấy bóng dáng của lão đâu nên cũng thở phào nhẹ nhõm ,vừa về tới phòng trọ cô vội đóng cửa phòng của mình lại rồi đi lấy quần áo tắm rửa thay đồ để không còn cái mùi của lão chủ bám trên người . Suốt buổi tối hôm ấy cô nằm trằn trọc mãi không ngủ được khi nghĩ đến chuyện xảy ra hồi chiều ,Lệ Thu cứ tưởng rằng cuộc đời của mình đã sang trang mới sáng sủa hơn nhưng ông bà chủ cũ vừa rời đi thì cô đã gặp phải lão chủ mới biến thái .Khi nãy nếu Lệ Thu không dùng bút đâm vào đùi của lão thì có lẽ cô đã trở thành bữa tối của lão mất rồi ,cô nghĩ từ ngày mai đi làm mỗi khi phải gặp lão chủ thì cô phải đi cùng với một ai đó và tốt nhất tránh xa lão được thì lại càng tốt.

Sáng hôm sau Lệ Thu vẫn đi làm bình thường như mọi ngày và không thấyy lão Đức Huy đâu nên cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng quản lí lại đưa cho cô một thực đơn có những món Tây khi chế biến nấu nướng thì cầu kì mà còn phải trang trí đẹp nữa trong khi quán này chuyên cơm quê . Cũng may Lệ Thu ngày trước đi học cũng được giáo viên dạy món Tây nên cô nấu những món theo yêu cầu của thực đơn quản lí đưa và khi cô nấu xong nhân viên phục vụ đã đưa lên cho phòng ăn riêng chuyên phục vụ cho khách vip của quán .Lệ Thu đứng ở trong bếp cầu mong sao những món mình nấu không bị khách chê trách nhưng miệng của cô chưa lẩm bẩm cầu nguyện xong thì quản lí đã nói cô lên phòng dành cho khách vip ,Lệ Thu thở dài đi lên phong vip cô vừa mở cửa ra nhìn vào trong thì chỉ thấy mỗi ông chủ Đức Huy đang ngồi bệ vệ khoe cái bụng phệ của lão ,lão ra hiệu cho cô đóng cửa lại .Lệ Thu mặc dù không tình nguyện nhưng phận đi làm thuê cho lão thì cô cũng đành phải nhẫn nhịn làm theo lời lão cho qua chuyện ,cô đóng cửa lại lễ phép nói :



- Thưa ông chủ cho gọi tôi có gì không ạ ?

Suốt đêm hôm qua Đức Huy không nuốt trôi cục tức vì vừa bị thương ở đùi mà cũng chưa được chiếm bao nhiêu phúc lợi từ cô đầu bếp nên hôm nay hắn phải dạy dỗ cô nên nói :

-Cô là đầu bếp chính của quán mà nấu mấy cái món này không ra gì như vầy à ...tôi không trả lương cho nhân viên có trình độ yếu kém .

Lệ Thu cố gắng nuốt cục tức vào bụng mặt vẫn tỏ ra bình thường nói :

- Thưa ông chủ vì quán của chúng ta chuyên nấu đồ ăn quê hương nên với yêu cầu bất ngờ nấu món Tây đúng là tôi có hơi vụng về mong ông chủ bỏ qua cho .

Đức Huy sao có thể bỏ qua cơ hội này để bắt ép cô nên nói thêm :

-Được rồi , nếu như cô đã nói như vậy thì tôi cũng không làm khó dễ gì cô nữa nhưng bữa ăn tối nay của tôi cô hãy làm Sushi cho tôi ...đây là cơ hội tôi cho cô để thể hiện khả năng của mình nếu không thì từ ngày mai cô không phải đến đây làm nữa .

Lệ Thu thở dài trong lòng không biết cái lão Đức Huy này kiếm đâu ra lắm cách oái oăm để mà hại cô như vậy nhưng ngoài miệng cô vẫn phải nói :

- Dạ cám ơn ông chủ đã cho tôi cơ hội vậy tôi xin phép đi làm việc tiếp .

Đức Huy gật đầu ra hiệu cho cô ra ngoài nhưng khi Lệ Thu vừa quay đi thì hắn đã nuốt nước bọt khi nghĩ đến món Sushi tươi sống mà trước mắt hắn lúc này Lệ Thu giống như một miếng Sushi mà hắn rất muốn được thưởng thức .