Cảnh Báo Rung Động

Chương 7: Đến phòng tôi




Edit: Thanh

—————-

Khóe miệng đang cười của Tống Linh Linh cứng đờ, cụp mắt xem hết đoạn video.

Video không dài, vì quay lén nên không thể nghe được hai người họ đang nói gì.

Thông tin duy nhất có thể truyền ra chính là —— hôm nay hai người đó chắc chắc bay cùng một chuyến bay đến Nam Thành, vì hai người họ ở chùng một phòng nghỉ VIP.

Xem hết, Tống Linh Linh gửi cho Thịnh Vân Miểu một biểu cảm đâm cô một đao.

Thịnh Vân Miểu: “Nói cho cậu một tin tốt, video này của đạo diễn Giang và Thẩm Gia Hủy lên hotsearch nên hỏa lực của đám người trên mạng hẳn sẽ không tập trung lên cậu, hôm nay cậu thành công thoát khỏi việc bị mắng, không cần cám ơn.”

Tống Linh Linh: “…”

Đây hình như cũng không phải chuyện gì đáng để cô vui vẻ.

“Chị Linh Linh.”

Lâm Hạ từ phòng bếp ra, “Ăn sáng thôi.”

Tống Linh Linh đạp lại, cầm điện thoại đi đến bàn ăn.

Sau khi ngồi xuống cô không kềm chế được lòng hiếu kỳ mà lần nữa vào weibo.

Cái hotsearch # Giang Trục Thẩm Gia Hủy sân bay # mà Thịnh Vân Miểu nói đang ở trên hotsearch, lại còn xếp thứ hai.

Đủ có thể thấy được việc hai người này ‘hợp thể’ có bao nhiêu hot.

Thẩm Gia Hủy là một trong những nữ diễn viên có nhân khí, tác phẩm và nhiệt độ đều rất tốt những năm gần đây, mặc dù đều đóng phim thần tượng nhưng không ngăn cản được sự ảnh hưởng của cô ấy.

Lúc trước cô ấy tham gia đóng phim « Vảy ngược » của Giang Trục đã có tin tức truyền ra nói cô ấy muốn chuyển hình, tiến quân vào giới điện ảnh.

Sự thật cũng chứng minh, biểu hiện của cô ấy trong « Vảy ngược »  đã khiến cô ấy chuyển hình thành công hơn một nửa.

Sau « Vảy ngược » cô ấy liên tiếp đóng thêm hai bộ phim có chế tác không tệ. Hiện tại mặc dù phim chưa chiếu nhưng người hâm mộ và nhóm dân mạng đều rất coi trọng.

Đoạn thời gian trước phim của cô ấy đóng máy, lúc nhận phỏng vấn cũng đã nói muốn nghỉ ngơi một thời gian ngắn để bản thân có lúc lắng động lại, vậy chắc sẽ có dân mạng đoán —— cô ấy đang chờ cơ hội.

Chờ hai bộ phim còn lại được chiếu, chờ kịch bản và đoàn làm phim tốt xuất hiện.

Dù sao diễn viên nữ muốn chuyển hình giống Thẩm Gia Hủy, số lượng phim không còn là điều quan trọng nhất, bởi vì cô ấy không còn cần phải đánh bóng tên tuổi của mình trước khán giả nữa.

Cô ấy bây giờ chỉ xem trọng bản thân của tác phẩm, cô ấy cần giải thưởng, cần một tác phẩm nổi tiếng.

Đây cũng là lí do vì sao lúc đoàn đội Giang Trục thông báo đang chuẩn bị phim mới trước đó, nữ diễn viên mà cư dân mạng đoán đầu tiên lại là cô ấy.

Thật trùng hợp.

“Chị Linh Linh.” Lâm Hạ nhìn đầu cô như muốn chui vào điện thoại, “Không phải chị còn đang xem người mắng chị trên weibo đó chứ?”

Tống Linh Linh cắn một miếng bắp. Mơ hồ không rõ nói: “Không phải.”

Lâm Hạ nhướng mày, nhìn điện thoại cô, “Đạo diễn Giang và Thẩm Gia Hủy?”

Cô ấy kinh ngạc, “Hai người họ sao lại lên hotsearch?”

Đang khi nói chuyện, cô ấy cũng lấy điện thoại ra.

“…Sao lại trùng hợp như vậy.” Lâm Hạ mất nửa phút xem hot search mới hiểu được tình hình.

Tống Linh Linh ừ một tiếng.

Cô cũng cảm thấy trùng hợp.

Lâm Hạ lướt xuống, trên weibo không đơn giản chỉ có video hai người ở phòng nghỉ mà còn có không ít ảnh chụp hai người trò chuyện vui vẻ.



Lâm Hạ lẩm bẩm, “Chẳng trách cư dân mạng cứ đu cp của hai người họ, lúc đạo diễn Giang nói chuyện với Thẩm Gia Hủy nụ cười trên mặt anh ấy rất rõ ràng.”

Tống Linh Linh: “…”

Cô liếc mắt nhìn tấm hình được phóng to trên màn hình điện thoại của cô ấy, hừ một tiếng cực kỳ cực kỳ nhẹ.



Cùng lúc đó Giang Trục ở phòng nghỉ được Trì Bân báo cho tình hình trên mạng.

Nhân lúc Thẩm Gia Hủy đứng dậy đi nghe điện thoại, anh ấy nhỏ giọng nói: “Cần xử lý không ạ?”

Giang Trục nhận lấy điện thoại của anh ấy, nhìn rồi nhíu mày, “Tình hình Tống Linh Linh bên kia thế nào?”

Trì Bân sửng sốt một chút, chợt kịp phản ứng anh đang hỏi gì, “Vì cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên của anh và cô Thẩm nên tình hình của cô ấy tốt hơn không ít.”

Anh ấy nhìn Giang Trục, dở khóc dở cười nói: “Lực chú ý của cư dân mạng bây giờ đều đặt trên người các anh.”

“Ừm.”

Giang Trục đã biết, “Vậy không cần xen vào.”

Anh và Thẩm Gia Hủy chỉ là đúng lúc mua vé cùng chuyến bay, phòng nghỉ VIP ai cũng có thể đến, không cần gì phải đè ép tin tức giải thích. Càng đè, càng giải thích ngược lại càng có chiều hướng càng che càng lộ.

Trì Bân hiểu dụng ý của anh.

Lúc lực chú ý của cư dân mạng đang trên người anh và Thẩm Gia Hủy, Tống Linh Linh có thể chịu mắng ít hơn hai ngày.

Chỉ có điều ——

Liến nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Trì Bân, Giang Trục nhíu mày, “Còn vấn đề gì cứ nói thẳng.”

Trì Bân yên lặng, trực tiếp đưa những bức ảnh bị tài khoản marketing vạch trần trước mắt Giang Trục, “Dân mạng đang gặm đường của anh và cô Thẩm.”

Giang Trục: “…”

Anh nhìn ảnh chụp, ánh mắt đi xuống, rơi vào trên bình luận của dân mạng.

“Cứu mạng!! Đạo diễn Giang cười lên thật mê người.”

“Sợ hãi!! Đạo diễn Giang không coi ai ra gì hóa ra cũng sẽ cười như vậy trước mặt phụ nữ, ngọt quá ngọt quá.”

“A a a a quả nhiên người quen cũ, gặm đường thật ngon.”

“Tôi tuyên bố hôm nay cờ lớn ‘Quả táo’ thắng rồi!!”

“Chị em phía trên sai rồi, đạo diễn Giang không phải sẽ cười trước mặt phụ nữ mà chỉ cười như thế trước mặt Thẩm Gia Hủy. Loại đường độc nhất vô nhị này ăn ngon quá.”



Khóe miệng Giang Trục giật một cái, “Dân mạng trong nước sao có thể bổ não như thế?”

Trì Bân: “Dân mạng ở nước ngoài cũng có thể.”

Giang Trục liếc anh ấy.

Trì Bân nhịn không được nói, “Em nói nếu dân mạng biết tại sao vừa rồi anh cười thì trái tim sẽ tan nát mất”.

“…”

Nói thật, Giang Trục cười với Thẩm Gia Hủy không phải vì hai người trò chuyện vui vẻ.

Vừa nãy Trì Bân ngồi cạnh hai người họ nghe được rõ rõ ràng ràng.

Hai người một trước một sau ngẫu nhiên gặp ở phòng nghỉ, lúc Thẩm Gia Hủy đến thì mấy người Giang Trục và Trì Bân đã ở đây.

Cô ấy tới chào hỏi với Giang Trục, sau khi chào hỏi đơn giản, Thẩm Gia Hủy hiển nhiên cũng không kiềm được sự tò mò hỏi thăm tình hình phim mới của Giang Trục.

“Quyết định thứ bảy sẽ khai máy sao?”

Giang Trục gật đầu.

Thẩm Gia Hủy nhìn quanh nhìn vòng, mỉm cười hỏi: “Diễn viên ngày mai mới đến Nam Thành sao?”

Giang Trục: “Buổi chiều.”

Nghe được đáp án này, Thẩm Gia Hủy cũng không quá bất ngờ. Trước đó cô đã nhắn tin hỏi thăm, biết được nam nữ chính phim mới của Giang Trục quyết định là Từ Mãn và Tống Linh Linh. Cô ấy biết Từ Mãn, hai người đã từng gặp lúc tham gia hoạt động, nhưng Tống Linh Linh cô không quen.

“Vậy sao.” Thẩm Gia Hủy hiếu kì, “Đều là cùng một ngày sao không qua đó cùng nhau thế?”

Giang Trục nhìn cô ấy một cái, giọng điệu nhàn nhạt: “Dù sao cũng phải giữ chút cảm giác thần bí trước khi khai máy không phải sao?”

Thẩm Gia Hủy liền giật mình, “Cũng phải.”

Cô ấy khẽ cười nói, “Đáng tiếc lần này tôi đến Nam Thành sắp xếp thời gian công việc tương đối kín, nếu không thì tôi còn muốn gặp diễn viên nhỏ này một lần, xem cô ấy rốt cuộc có mị lực gì có thể khiến anh chọn.”

Nghe vậy, Giang Trục giương mắt nhìn cô ấy.

Thẩm Gia Hủy đối mặt với ánh mắt nhìn thấu hết tất cả của anh, căng thẳng nhấp môi dưới.

Cô ấy cảm thấy ý tứ của mình quá rõ ràng, vừa định giải thích, Giang Trục đột nhiên cong khóe môi dưới cười nói: “Đúng là rất có mị lực.”

“…”

Nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, Giang Trục thoáng dừng lại.

Anh nghiêng đầu đang muốn bàn giao chút chuyện với Trì Bân thì Thẩm Gia Hủy đi nghe điện thoại đã trở lại.

“Đạo diễn Giang.” Thẩm Gia Hủy đi đến chỗ anh, cười nhẹ nhàng nói: “Có thể lên máy bay rồi, chúng ta đi chung không?”

Bọn họ đều ngồi khoang thương gia, cho dù không cùng đi qua cửa lên máy bay thì tối nay cũng sẽ gặp nhau trên xe đưa đón.

Giang Trục không có ý muốn tránh hiềm nghi, gật dầu, “Đi thôi.”

Ánh mắt Thẩm Gia Hủy sáng lên, nụ cười trên mặt sâu hơn, “Được.”



Lúc Tống Linh Linh đáp xuống Nam Thành đã là chạng vạng tối.

Nắng chiều xuyên qua cửa sổ sát đất chợt có loại cảm giác lấp lánh.

Không khí Nam Thành mọi thứ đều mới mẻ, nhiệt độ cũng thoải mái dễ chịu hơn Bắc Thành.

Đây là một thành phố đáng sống.

Lấy hành lý, ba người trực tiếp tới khách sạn.

Vị trí của khách sạn không ở trung tâm thành phố, gần một trường trung học ở ngoại thành. Điều kiện không tính là rất tốt nhưng gần với chỗ bọn họ quay phim.

Phòng của Tống Linh Linh là đoàn làm phim sắp xếp, ở cùng tầng với Giang Trục, Từ Mãn và biên kịch, để thuận tiện thảo luận trao đổi.

Phòng của Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu ở tầng sáu.

Sau khi đến khách sạn nhận phòng xong, Tống Linh Linh ngồi phịch trên ghế sô pha báo bình an với Đường Vân Anh.

Tin nhắn vừa gửi đi cô liền nhìn thấy Trì Bân @ bọn cô trong nhóm, nói buổi tối Giang Trục đã đặt nhà hàng mọi người cùng nhau ăn cơm.

Từ Mãn là người đầu tiên trả lời, những người khác cũng trả lời sau đó.

Tống Linh Linh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động ngẩn người một lúc, cũng gửi một biểu cảm đã nhận.

Chưa qua mấy giây, Giang Trục đã @ cô trong nhóm: “Đến rồi?”

Tống Linh Linh run lên, trả lời: “Vâng, tôi đến khách sạn rồi.”

Giang Trục: “Đến phòng tôi một chuyến.”

Dòng chữ này vừa xuất hiện, như sợ mọi người hiểu lầm, Giang Trục bổ sung thêm một câu: “Từ Mãn và biên kịch đang ở chỗ tôi.”

Tinh thần Tống Linh Linh căng thẳng, vội vàng đáp lại.

“Hạ Hạ.”

Dựa vào ghế sô pha một phút, Tống Linh Linh hữu khí vô lực gọi Lâm Hạ đang giúp mình thu xếp đồ đạc.

Lâm Hạ: “Sao vậy ạ?”

Tống Linh Linh xoay người cầm kịch bản lên, vẻ mặt u oán, “Chị phải đi chịu tra tấn rồi, em đợi chị trở về.”

“…”

Lâm Hạ nhìn biểu cảm tuyệt vọng của cô, nhịn cười nói: “Chị đi đi, em và chị Miểu Miểu chờ chị.”



‘Ôm tâm tình thấy chết không sờn, Tống Linh Linh đến cửa phòng Giang Trục.

Cô đang muốn nhấn chuông cửa thì cửa trước mặt bị người kéo ra từ giữa.

Tống Linh Linh ngước mắt nhìn về phía người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần đen.

“Đạo diễn Giang.”

Giang Trục hơi gật đầu, nghiêng người để cô vào.

Tống Linh Linh theo bản năng hỏi: “Anh muốn ra ngoài sao?”

“Không phải.” Giang Trục không giải thích nhiều, nhìn cô do dự đứng bên cạnh tủ giày, nhàn nhạt nói: “Không cần thay giày.”

Tống Linh Linh à một tiếng, nhấc chân đi vào trong.

“Linh Linh.”

Cô vừa xuất hiện, Từ Mãn liền tươi cười chào hỏi với cô.

Tống Linh Linh không tự chủ cũng bị anh ấy lây nhiễm, trên mặt treo nụ cười.

Chào hỏi với hai người xong, Tống Linh Linh đến ngồi xuống cạnh Dư Đan.

Cô nhìn tài liệu kịch bản được mở ra trên bàn, nhỏ giọng hỏi: “Chị Dư Đan, mọi người đến rất lâu rồi sao?”

Dư Đan cười nhìn cô, “Sớm hơn nửa tiếng so với em.”

“A?”

Nhìn ra được nghi ngờ của cô, Dư Đan nói: “Nửa giờ trước đạo diễn Giang mới đến khách sạn.”

Nghe cô ấy nói vậy, Tống Linh Linh sửng sốt, thả lỏng người, trong đầu hiện lên những hotsearch buổi sáng, cô mím môi không tiếp tục hỏi.

Chợt trước mặt cô xuất hiện một chai nước.

Tống Linh Linh ngẩng đầu.

Giang Trục cụp mắt, “Cô uống đỡ, ly của khách sạn không sạch sẽ.”

Tống Linh Linh hiểu, khách khí nói: “Cảm ơn đạo diễn Giang.”

Nói xong, cô đem nước đẩy qua một bên.

Giang Trục vô tình nhìn thấy, ánh mắt từ chai nước chuyển qua bên cạnh, chuyển tới trên mặt người đối diện.

Tống Linh Linh không chú ý đến ánh mắt kia, cô nghiêng đầu thảo luận gì đó trong kịch bản với Dư Đan.

Bốn người hài hòa thảo luận hơn nửa tiếng Trì Bân liền tới thông bào có thể đến nhà hàng rồi.

“Nhà hàng cách khách sạn xa không?” Dư Đan cũng không biết địa chỉ cụ thể.

Trì Bân: “Lái xe hơn mười phút phút.”

Dư Đan a một tiếng, “Tôi không dẫn theo lái xe, tôi đi xe cùng đạo diễn Giang nhé.”

Dứt lời, cô ấy nhìn về phía Giang Trục, “Đạo diễn Giang cũng không để ý chứ.”

Giang Trục mỉm cười: “Vinh hạnh của tôi.”

Dư Đan cười: “Linh Linh thì sao? Em có muốn cùng chị đi chung xe của đạo diễn Giang không?”

“Không cần đâu ạ.” Tống Linh Linh ấm giọng cự tuyệt, “Chị Đan, em sẽ đón xe tới.”

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Dư Đan, cô giải thích, “Chúng ta đi cùng thì mục tiêu quá lớn.”

Dư Đan suy nghĩ một chút, cũng đúng.

“Vậy được.” Cô ấy dặn dò Tống Linh Linh, “Đón xe chú ý an toàn.”



Lúc Tống Linh Linh đến nhà hàng, một đoàn người Giang Trục đã đến.

“Nữ chính của chúng ta tới rồi.” Phó đạo diễn Lâm nhìn về phía cô, nói đùa, “Cô muốn ngồi đâu đây? Ngồi cạnh đạo diễn Giang hay nam chính?”

Tống Linh Linh nhìn, trong phòng bao chỉ còn chỗ trống bên cạnh Giang Trục và Từ Mãn.

Cô chớp nhẹ mắt, khéo léo trả lời, “Tô Vãn chắc chắn muốn ngồi cạnh Trần Dặc.”

Tô Vãn là tên nữ chính, Trần Dặc là tên nam chính.

Nghe được câu trả lời này của cô, mấy người còn lại xem nào nhiệt trong phòng cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt khen ngợi.

Trong cái giới giải trí này, người biết nói chuyện, đầu óc thông minh mới có thể tiến xa hơn được.

Tống Linh Linh đến ngồi xuống bên cạnh Từ Mãn.

Từ Mãn cười nhìn Tống Linh Linh, có qua có lại trả lời, “Chờ đợi mười phút cuối cùng cũng đợi được nữ chính của tôi xuất hiện rồi.”

Dư Đan liếc anh ấy, “Mới mười đã cảm thấy lâu rồi?”

“Sao em dám chứ.” Từ Mãn là người khéo nói, “Chỉ cần là nữ chính của tôi thì đừng nói mười phút, cho dù là mười năm tôi cũng nguyện ý.”

“Đừng.” Tống Linh Linh vội lên tiếng, “Tôi cũng không dám để người khác đợi mười năm đâu.”

Cô cong môi cười: “Tôi sợ bị người hâm mộ đuổi giết mất.”

Mọi người cười to, không khí trong phòng bao cực kỳ tốt.

Tất cả mọi người vui vẻ hòa thuận dùng bữa, vì Giang Trục không thích văn hóa bàn rượu nên mọi người cũng không dám gọi quá nhiều rượu, chỉ uống một hai ngụm.

Tống Linh Linh là người uống chút rượu sẽ say, cô tự biết tửu lượng của mình, ở ngoài không uống nhiều.

Uống hai ngụm rượu, ăn hai miếng đồ ăn Tống Linh Linh liền buông đũa.

Cô còn đang giảm cân vì nhân vật nên phải kiểm soát sự thèm ăn của mình.

“Cô không ăn nữa sao?” Từ Mãn ngạc nhiên nhìn cô.

Tống Linh Linh nhắc nhở anh ấy, Tô Vãn mà Trần Dặc thích là người mảnh mai.

Người gầy yếu đến mức một trận gió cũng có thể thổi bay.

Từ Mãn đã từng vì nhân vật mà gầy đi mấy chục cân trong khoảng thời gian ngắn, anh rất hiểu sự đau khổ của việc giảm cân.

Anh ấy cười tỏa nắng: “Vậy tôi giúp Tô Vãn ăn nhiều một chút.”

Tống Linh Linh: “…”

Hai người nói chuyện như chốn không người.

Dư Đan ngồi chếch đối diện thỉnh thoảng nhìn hai người, càng nhìn càng hài lòng, cô ấy nhịn không được khoe khoang với Giang Trục, “Đạo diễn Giang, ánh mắt chọn người của tôi tốt chứ.”

Cô ấy chống cằm nhìn qua, lộ ra dáng vẻ vui mừng của trưởng bối, “Từ Mãn và Linh Linh xem ra rất xứng đôi.”

Giang Trục mở to mắt nhìn hai người đang cười, không khỏi cảm thấy ánh đèn trong phòng quá sáng.

Như nghĩ đến gì đó, khóe môi anh ngả ngớn, mỉm cười nói: “Bình thường.”

“…”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Linh Linh: Chỗ nào bình thường?

Đạo diễn Giang: Chỗ nào cũng rất bình thường.

Linh Linh: Anh nói ai bình thường.

Đạo diễn Giang: Từ Mãn.

Từ Mãn:?