Trong không khí căng thẳng, Lạc Ân ngẫm nghĩ một số thứ loay hoay mãi không thể giải quyết. Hạ Châu Nhi đột nhiên nhận được một tin nhắn từ phía đối tác chuyển đến.
"Chị, chúng ta có tin nhắn từ Từ Thị"
"Họ nhắn gì ?"
Hạ Châu Nhi có chút vừa sợ vừa ngại nhìn vào điện thoại rồi lại không dám nói, Lạc Ân trực tiếp đưa tay ý bảo Hạ Châu Nhi đưa điện thoại cho cô để đích thân cô đọc nó.
- tin nhắn-
"Vào lúc tám giờ tối tại khách sạn K phòng ... Từ Thị muốn trao đổi vấn đề hợp đồng với người quản lí dự án Phó giám đốc Lạc Ân, mong cô sẽ đến đúng giờ"
....
Trong tin nhắn chỉ viết ngắn gọn như thế, nếu là bàn chuyện công mà vào hẳn khách sạn trao đổi sao cái tên này cũng lộ liễu quá rồi nhỉ. Hạ Châu Nhi đương nhiên cũng hiểu ý tứ gì đó trong lời đề nghị này nên có phần lo lắng hỏi Lạc Ân.
"Chị à chuyện này thật sự có vấn đề"
"Không cần lo, giúp chị một chuyện này nhé"
"Vâng ạ chị cứ bảo em..."
Lạc Ân mỉm cười yêu mị ghé tai nói thì thầm với Hạ Châu Nhi gì đó, cô gái nghe Lạc Ân nói xong liền gật đầu nhanh chóng hiểu rõ rồi rời đi.
Ánh mắt gian xảo nhướng mày thích thú với sự giao chiến này, không cần phải nghĩ nhiều cô cũng đoán ra tên Từ Thế Dương muốn làm gì, dù sao hắn cũng không phải kẻ ngốc hiên ngang mời gọi như vậy là chủ yếu muốn thăm dò cô nhầm gây sự hiểu lầm gây ảnh hưởng xấu cho Lạc Ân cô đây mà.
____________________
Ở một nơi khác, Lâm Triết Uy và Giản Dương đá thật mạnh vào một tên đang bị trói nằm dưới đất, miệng còn bị sưng chảy máu đến tội nghiệp.
"Cái thằng này mày có chịu khai không hả ?" - Lâm Triết Uy mất kiên nhẫn đá một cú thật mạnh vào đầu hắn khiến tên đó đau đớn gào lên.
Phó Thiên Hàm gần đó đi tới đi lui trong căn phòng chứa đựng các thứ nào là boom rồi có cả thuốc súng chất nổ nguy hiểm. Đây vốn là căn cứ chuyên để chế tạo những hoá chất độc phi pháp và nơi dùng để tra khảo những kẻ bị bắt về đây đều đưa đến cách tầng khác nhau giống như một địa ngục vô hình vậy.
Hắn bước đến gần lão già đó đang nằm gục dưới đất miệng đầy máu, bàn tay tuy không dùng lực nhưng vẫn có vẻ gây đau đớn túm lấy đầu tóc kéo thẳng lên đối diện nhìn hắn.
"Ngô Nhị Thương..lão già này ông muốn chết rồi sao nói tôi nghe nào, sao lại dám mò đến tận đây ăn cắp sổ bảo mật thuốc hả ?" - Gương mặt của hắn không chút thương xót lãnh khốc vô tình đến cả Giang Nãi ngồi cạnh đó cũng thấy rợn gai óc với màn tra hỏi.
"Làm ơn..tha cho tôi.." - Ông ta nhìn hắn giọng điệu yếu ớt vang xin.
Phó Thiên Hàm bỏ ông ta ra gương mặt hiện lên nét cười lạnh lùng, hắn đạp ông ta một cú thật mạnh rồi tức giận hỏi ông ta một lần cuối cùng.
"Là Lương Chân bảo ông đến ?"
"Tôi chỉ làm theo lệnh thôi..."
Phó Thiên Hàm nhìn qua Giản Dương một cái, cậu ta hiểu ý ra lệnh cho mấy tên đàn em lôi ông ta nhốt lại vài ngục ở tầng cuối cùng của căn cứ.
Hắn lấy cái khăn tay lau đi vài vết máu bắn vào tay rồi mặt rồi đi đến chỗ sofa ngồi xuống, lúc này ngoài cửa đẩy vào Diệp Tử Lăng và Lôi Trự Dân cùng nhau đi vào cười vui vẻ đập tay chào hỏi với tất cả.
"Lâu quá không gặp những người anh em" - Lôi Trự Dân nhìn thấy vết máu kia cũng đã hình dung được chuyện gì vừa xảy ra nên lời nói có chút khựng lại.
"Ai làm cậu giận sao ?" - Diệp Tử Lăng vui vẻ rót ly rượu vang đỏ ngồi xuống nhìn Phó Thiên Hàm nói.
"Hai cậu về nước khi nào vậy"
"Mới được hai ngày thôi, xem nào...tôi điều tra được mấy thông tin cơ mật nên tìm cậu ngay đấy" - Diệp Tử Lưng nhướng mày chậm rãi vừa thưởng thức rượu vừa hả hê nói.
"Cứ nghĩ một trong hai phải hầu toà cơ đấy xem ra cũng không phải loại vô dụng" - Lâm Triết Uy cười khẩy rõ ràng lời nói nhắm vào Lôi Trự Dân.
"Cái thằng này mày muốn chết sao" - Lôi Trự Dân vốn là xã hội đen nên tính cách có phần nóng nảy so với mọi người. Chỉ là giữa Lôi Trự Dân và Lâm Triết Uy có một thứ thù oán lâu năm cứ mỗi lần gặp nhau thì không động khẩu cũng động thủ.
"Sao hả..muốn đánh nhau thì bố mày chiều nhé"
"Tao đáng lẻ phải tẩn mày một trận vào hai năm về trước rồi nhỉ...thằng khốn"
"Nói được câu này thì ít ra mày còn tư tưởng của loài người nhỉ..thứ rác rưỡi"
Trận chiến của Lôi Trự Dân và Lâm Triết Uy ồn ào lại còn đến mức muốn đánh nhau nhưng dường như tất cả đã quá quen thuộc với những lần thế này. Ngoài Giản Dương và Giang Nãi thì còn lại đều không có hứng thú xen vào cang ngăn.
"Thôi đi..tụi bây muốn đi chầu trời một lúc cho vui không ?" - Giang Nãi đẩy hai người họ lớn tiếng quát một câu, bọn họ cũng câm miệng lại không cãi nhau nữa...quả là luật sư của nhóm, Giản Dương chỉ biết cười khổ.