Cảnh Báo Tội Lỗi

Chương 46: 46: Cảm Ơnvì Tất Cả




Sáng hôm sau, Phó Thiên Hàm tỉnh dậy đã không thấy Lạc Ân hắn giật mình ngồi dậy xuống lầu.

"Ân Nhi đâu rồi ?"

"Lạc tiểu thư cô ấy đang ở sau bếp nấu ăn cùng phu nhân đấy ạ" - Quản gia vui vẻ trả lời, thật là bất ngờ khi thiếu gia của họ lại hoảng loạn tìm một người phụ nữ trong chính căn nhà của mình.

Phó Thiên Hàm đi xuống bếp nhìn thấy Lạc Ân miệt mài làm những viên bánh nhỏ theo sách hướng dẫn trông nét mặt đã khá lên rất nhiều. Hôm nay cô cũng chẳng muốn đến công ty điện thoại cũng khoá lại cứ như sống ẩn vậy.

"Hai người từ khi nào lại thân thế ?"

"Con bé này đúng là thông minh nha..Thiên Hàm nói xem mấy cái bánh này nếu đem cho người ta hẳn là khen nức miệng cho xem"

"Nhờ bác dạy con mà"

"Vợ con đương nhiên thông minh mà.. nhưng mà mẹ chẳng phải có hẹn với thím Ly dùng trà sao ?

"Chết rồi..mẹ quên mất, giờ mẹ đi trước đây, Ân Ân nhớ để lại cho bác một phần nhé"

"Tất nhiên rồi ạ..bác đi cẩn thận"

Sắc mặt của Lạc Ân trông đã hoàn toàn tươi tắn hơn rất nhiều, có vẻ đêm qua cô đã thật sự thông suốt cả chuyện trả thù giờ cũng dần buông bỏ từ từ.

"Em định làm hết số bột này sao..rất nhiều đấy"

"Ai làm cho anh chứ..đây là cho bác gái còn phần kia là để cho mẹ em và một vài người nữa"

"Không được, anh phải lấy một nữa chỗ này"

"Anh mới bảo nhiều quá ăn không hết còn gì"

"Đâu có nghĩa là anh không ăn chứ.."

-------------------------------

Tập đoàn Lạc Thị.

"Giờ chủ tịch Lạc đã hoàn toàn mất minh mẫn rồi tại sao lại để công ty ngày càng tuột dốc như vậy"

"Tôi sẽ xử lí chúng thật nhanh..mọi người bình tĩnh đi tôi còn chưa chết cơ mà"

"Chủ tịch..chúng tôi kiến nghị mong ngài suy xét"

"Chúng tôi muốn cô Lạc Ân tiếp quản đồng chủ tịch công ty..vì khả năng lập luận và kế hoạch cô ấy đưa ra rất hoàn hảo những ngày qua cứu công ty không ít lần.."

"Các người muốn phản rồi sao"



"Chẳng phải cô ấy là con gái ngài sao..đều giống mà không phải à"

Dạo gần đây công ty xảy ra không ít những cuộc cãi vả nội bộ gây bất bình, có không ít nhân viên hàng loạt xin nghĩ việc. Cổ phiếu không có dấu hiệu tăng đang rơi vào khả năng khủng hoản tài chính, những kẻ mưu mô liên tục tấn công nhầm chia rẽ nội bộ ngồi im hưởng lợi.

....

Sau một cuộc tranh luận căng thẳng góp cuộc cũng kết thúc cuộc họp. Lạc Hồng Quan quyết định tuyên bố sẽ từ chức nhượng lại toàn bộ quyền điều hành công ty sang cho Lạc Ân vào hai ngày nữa.

"Cha..cha không sao chứ ?"

"Mi Mi..con gọi cho Lạc Ân bảo nó đến gặp cha một lúc có chuyện gấp"

"Nhưng..chị ấy không nhấc máy, con gọi từ sớm rất nhiều lần rồi, nghe Hạ Châu Nhi nói chị ấy có thể đang ở cùng với Phó Thiên Hàm"

"Phó..Thiên Hàm sao, hoá ra là vậy..chẳng trách mọi chuyện nó làm lại thuận lợi như vậy"

Lạc Hồng Quan bất lực ngồi dựa vào ghế, ông nhìn lại tấm ảnh cũ còn đóng đầy bụi ở một góc tủ. Hình của cô và Uông Tuyết Y, lại cảm thấy có gì đó khó chịu trong lòng.

"Xin lỗi Tuyết Y..là anh đã sai, nhiều năm như vậy nó vẫn không một ngày nào quên cái chết của em..liệu em có tha thứ cho anh không Tuyết Y"

...

Lạc Mi quay về nhà, nhìn thấy bộ dạng Mộ Yến Hoa không tỉnh táo cứ ôm khư khư khung hình của Lạc Kình Huân vừa khóc vừa thương tiếc.

"Mẹ.."

"Anh trai con đang nói với mẹ kìa..Tiểu Mi con nhìn xem anh con.."

"Mẹ..anh hai đã mất rồi"

"Không..chắc chắn là con khốn Lạc Ân đó đã mang con trai của ta đi mất"

"Không phải đâu..mẹ còn chưa tỉnh ra sao..những gì mà chúng ta nhận lấy đều là hậu quả của tội ác mẹ gây ra cho mẹ của chị ấy đấy"

"Cả con cũng đứng về phía nó sao.."

"Con đang cố bảo vệ mẹ..mẹ hãy nghe con đầu thú đi được không.."

"Không..không..ta không bao giờ thua..Uông Tuyết Y mày nghe không tao không thua..dù là mày hay con gái mày tao vẫn sẽ thắng đè nát chúng mày xuống mày nghe rõ chưa"

"Mẹ à..." - Lạc Mi thật sự bất lực ôm lấy Mộ Yến Hoa khóc đau lòng, tại sao lại trở nên như vậy...

...

Ở một nơi khác, Lạc Ân và Phó Thiên Hàm trước mộ của Uông Tuyết Y.



"Mẹ à, con đưa anh ấy đến thăm mẹ này"

"Chào mẹ, con là Phó Thiên Hàm là con rễ của mẹ con tuyệt đối sẽ khiến cho cô ấy luôn hạnh phúc để không phụ lòng mẹ kì vọng"

Lạc Ân bật cười, nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh của hắn đúng là hiếm thấy. Chưa gì đã tự xác nhận quan hệ luôn rồi...

"Đây là món bánh khoai chiên, mẹ rất thích đấy con đã tự làm nó tặng mẹ.."

...

Hai người sau khi rời mộ của Uông Tuyết Y thì đến chỗ của Lạc Kình Huân, đặc một dĩa bánh xuống.

"Mong anh an nghĩ trên thiên đường rộng lớn kia em gái anh tôi hứa sẽ không động vào con bé vì nó cũng là người vô tội.."

Cô lại chợt nhớ lại khoảng thời gian lúc nhỏ, Lạc Kình Huân và Lạc Mi luôn cố ức hiếp cô nhưng lần nào họ cũng bị cô làm cho khóc. Nhớ lại cũng buồn cười vì cô rất ranh ma từ lúc nhỏ...

_______________________________

Lúc này, Từ Thế Dương đứng phía sau vô tình nhìn thấy Lạc Ân và Phó Thiên Hàm.

"Không nghĩ lại gặp em ở đây"

"Sao cứ gặp cậu quài vậy?" - Phó Thiên Hàm chán ghét, Lạc Ân mỉm cười nắm tay hắn kéo lại.

Hành động của Lạc Ân như đang thầm thừa nhận mối quan hệ giữa cô và Phó Thiên Hàm, cũng khéo léo từ chối Từ Thế Dương.

"Em muốn nói chuyện với anh ấy một chút, anh chờ em bên ngoài xe nhé"

"Nếu năm phút em còn chưa ra anh sẽ vào bế em đi đấy"

"Ừm..em biết rồi mà"

----------------------------------

Từ Thế Dương đặt đoá hoa trước mộ của cha hắn rồi thầm thì gì đó, gương mặt ôn hoà ấm áp của hắn tựa như mặt trời buổi sáng vậy.

"Anh định sẽ đối đầu với Thiên Hàm đến cùng sao"

"Không, anh sẽ về Mỹ...vài ngày qua anh đã đọc tìm được một lá thư trước khi chết của ông ấy. Cái chết của ông chính là muốn làm cho Phó Thiên Hàm trở thành một sát nhân máu lạnh trên thương trường"

"Tôi biết anh sẽ hiểu mà..Thiên Hàm và anh đúng là một đôi bạn rất hợp"

"Vậy sao..nhưng nếu cậu ta làm tổn thương em anh nhất định sẽ giết cậu ấy"

"Cảm ơn anh..vì tất cả.." - Lạc Ân mỉm cười hiền hoà.