Bốn năm sau.
Một buổi tiệc sinh nhật của Tiểu Uyển Lan nhà Lâm Triết Uy và Hạ Châu Nhi, sau khi đám cưới của Giang Nãi và Tôn Na Na xong thì đến lượt bọn họ rồi mấy nhóc tì này lần lượt ra đời những đứa con ngậm thìa vàng sống một cuộc sống ai cũng mơ ước.
Trường tiểu học Tan Thanh.
"Cô giáo người bị đánh là con trai tôi rõ ràng là nhiều lần như thế rồi..cô không thể bênh vực nó được một đứa trẻ không có giáo dục sao" - một người phụ nữ ôm con trai mình la hét in ỏi ở phòng hiệu trưởng.
"Rõ ràng cậu ta kiếm chuyện cháu trước" - Tiểu Tấn hất mặt nhìn cậu nhóc đối diện, tính cách giống hệt như Phó Thiên Hàm.
"Còn dám trả treo..ba mẹ mày là ai hả.."
"Là tôi..nếu chị muốn dùng bạo lực nói chuyện thì tôi tuyệt đối không ngại" - Lạc Ân từ bên ngoài đi vào đi đến chỗ con trai mình xem mặt rồi tay chân hoàn toàn không bị thương tích gì.
"Phó thiếu phu nhân..cô đến rồi sao" - hiệu trưởng bắt đầu thấy khó xử vì cả hai đều gia đình có tiếng tâm nhưng sao với Phó Gia thì gia đình kia không là gì cả.
"Nói mẹ nghe..chuyện gì thế ?"
"Con không đánh cậu ta là cậu ấy nhào vào con nên bị ngã xuống đất bị thương..cậu ấy nói con trai giàu có thì sao chẳng phải ăn bám thôi à.." - Tiểu Tấn oan ức nhìn Lạc Ân nói, hiệu trưởng nân nân chiếc kính nhìn hai mẹ con bên kia.
Lạc Ân vỗ vỗ vai con trai rồi đứng dậy đối diện hai mẹ con kia, cô mỉm cười rồi nói.
"Đây là Hàn phu nhân đúng chứ ? Tôi nghĩ một đứa trẻ nói ra mấy lời chua chát như thế cũng chẳng thể trách vì có phụ huynh thế này cơ mà"
"Cô nói cái gì hả..cô biết chồng tôi là ai không"
"Vậy bà hỏi chồng bà xem cấp trên của ông ấy là ai cái đã"
"Gì..gì chứ.."
"Con chị bị thương nhưng con trai tôi cũng bị tổn thương tinh thần nên tôi quyết định không thể bỏ qua vì chị dám mắng một đứa bé mấy lời vô giáo dục như vậy...chúng ta đi thôi con trai" - Lạc Ân quay đi nắm tay con trai ra ngoài, Hàn phu nhân chỉ biết tức tối thở không nổi.
"Cô..ả đó góp cuộc là ai..Hiệu trưởng sao ông không nói gì vậy hả..tôi sẽ không.."
"Hàn phu nhân..cô ấy là Phó phu nhân vợ của chủ tịch tập đoàn Tuế Liên, cậu bé Tiểu Tấn đó là thiếu gia độc nhất nhà họ..ông ngoại là cựu chủ tịch tập đoàn Lạc Thị...cấp trên của chồng cô chẳng phải là ngài Phó Thiên Hàm sao"
"Hả..ông..ông nói gì..cô ta là Phó phu nhân ?"
"Đúng..đúng vậy, tôi nghĩ chuyện này hai mẹ con cô ấy không sai vì Quốc Khởi thằng bé bày chọc giận Tiểu Tấn trước và camera quan sát cũng sát nhân là con chị tự ngã khi muốn đánh Tiểu Tấn"
---------------------------
Buổi chiều hôm đó, Quốc Khởi ở công viên ngẫm lại những lời nói với Tiểu Tấn có chút hối hận.
"Cho cậu" - Tiển Tấn đưa ra một thanh kẹo trước mặt cậu ta.
Khuôn mặt Quốc Khởi có chút bất ngờ, chẳng phải nên chán ghét sao...
"Mẹ tôi dạy phải biết tha thứ khi còn có thể..tôi cũng không ghét cậu, làm bạn đi.."
"Huhu..xin lỗi cậu, mình nói chuyện khó nghe với cậu cậu tốt bụng thật Tiểu Tấn"
"Thôi nào, con trai sao lại khóc dễ dàng như vậy"
---------------
Ngoài xe, Lạc Ân và Phó Thiên Hàm nhìn vào mỉm cười hạnh phúc. Con trai họ có vẻ lớn rồ...
Một gia đình thật sự hạnh phúc khiến người ta ghen tị, dù là sóng gió nếu có niềm tin chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua...cuộc sống luôn thử thách nên bản thân phải vượt qua nó.