Cánh Cửa Homer (Homer's Gate)

Chương 4: Tầng R (2)




Biên tập: Beryl

Trước khi George hỏi câu này, Diệp Lâm đã từng muốn tìm công việc ở Troy Horse rồi. Bởi vì, thứ nhất, cậu chưa bao giờ đặt chân lên Bắc bán cầu, chả biết có tìm được việc ở đó hay không, suy cho cùng thì con người ta hay mất tự tin về thứ mình thiếu hiểu biết. Thứ hai, kỹ sư ô tô đâu phải ngành hot, cậu muốn đổi nghề từ lâu rồi. Thứ ba, cậu đang cõng khoản vay mua nhà.

Có điều bởi vì câu này phát ra từ mồm George, nên nghe cứ như thằng chủ vô đạo đức đang lừa nhân viên của mình ký hợp đồng lao động.

Vì thế Diệp Lâm hơi chần chừ, lòng vòng đáp: “Anh biết đấy, điểm chuyên ngành của tôi khá tệ…”

George lại vào thẳng vấn đề: “Thật ra điểm chuyên ngành cũng không quan trọng ấy.”

Diệp Lâm: “…”

Bất kể cậu đồng ý hay không, thì George cũng đã mở cánh cửa cuối cùng rồi. Tất nhiên chẳng có gì khủng bố xảy ra, ngoại trừ Apollo và Goliath đang ở trong đó.

Diệp Lâm lại trở nên hồi hộp.

Goliath có vẻ áy náy, cổ hỏi thăm: “Anh đã khỏe hơn chưa?”

Diệp Lâm trả lời: “Hiện tại cũng ổn rồi.”

Goliath gật đầu, liếc Apollo một cái, Apollo bèn hậm hực lấy một bộ thiết bị trợ lực ra.

Diệp Lâm: “?” Đậu, trù dập trên lớp chưa đủ, đến đây vẫn còn trù dập tiếp à?!

Apollo ra lệnh: “Mặc vào.”

Diệp Lâm đang định phản đối, bỗng nhiên George đè bả vai cậu: “Tôi khuyên cậu nên nghe lời cậu ấy.”

Đối mặt với hai Tiên Phong, người bình thường sẽ chẳng dám có tâm lý phản kháng hoặc khiêu khích. Vậy nên Diệp Lâm – kẻ thức thời là trang tuấn kiệt – vội vàng đeo ba lô trợ lực. Apollo còn tự tay điều chỉnh giúp cậu.

“Áp suất ở đây gấp 1,5 lần tầng trên.” Apollo ra hiệu cho Diệp Lâm khua khoắng tay chân, “Thấy nặng không?”

Diệp Lâm chẳng có cảm giác gì, khung kim loại quấn quanh khớp xương, cột sống thép dán chặt xương sống, giống áo khoác ngoài bình thường.

“Rốt cuộc tôi phải làm gì?” Diệp Lâm hỏi.

Căn phòng họ đứng chẳng rộng mấy, cửa kính sát đất bị che phủ bởi tấm chắn dày. Thứ duy nhất lạc lõng ở đây chỉ có cây đàn piano cổ điển ở góc trái căn phòng thôi.

“Có khi nên cho anh ấy mặc thêm bộ đồ bảo hộ nữa.” Goliath lo lắng nói.

Apollo cười nhạo: “Đồ bảo hộ có ích gì chứ? Đừng có lúc nào cũng muốn chạy trốn, tấn công sẽ dễ sống hơn là phòng thủ đấy.”

Diệp Lâm hỏi theo tiềm thức: “Hiện tại tôi đang ở chế độ nào?”

Apollo: “Chế độ tấn công phi thuyền, tôi còn lắp cho anh một quả tên lửa hành trình nữa, thử chút xem sao ha.”

Tên lửa hành trình  —— vũ khí hạt nhân, có sức mạnh nổ tan một nửa con tàu sân bay chỉ trong tích tắc.

Diệp Lâm cảm thấy đầu mình to ra rồi, cậu xác nhận lại một lần nữa: “Các anh đưa tôi tới đây là để thử nghiệm tên lửa hành trình?”

George vẫn còn tâm trạng nói giỡn: “Chúng tôi rất hy vọng cậu sẽ không sử dụng tới nó.”

Goliath nheo mắt, đột nhiên nói, “Ngài tỉnh rồi.”

Giống như một sự ăn ý kỳ dị, ba chữ “ngài tỉnh rồi” như thể một câu thần chú chết chóc, tất cả mọi người đều im lặng. Thậm chí Diệp Lâm còn thấy tiếng thở của mình lớn quá, đành cố gắng hít vào, giữ cho không thở ra.

Apollo và Goliath nhìn nhau, họ lùi về sau vài bước, George đã lủi khỏi căn phòng.

“Bây giờ nghe tôi nói này.” Giọng Goliath nhẹ nhàng từ tốn, cổ nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Cậu có mang sách không?”

Mặc dù Diệp Lâm không hiểu gì sất, nhưng vẫn hạ giọng hỏi cô: “Tôi chỉ mang sổ tay hướng dẫn về Troy Horse thôi.”

Apollo “chậc” một tiếng, hắn lẩm bẩm gì đó mà Diệp Lâm chẳng nghe được, cùng lúc đó, tấm chắn che phủ lớp kính cũng từ từ được nâng lên.

Dù rằng đã chuẩn bị tâm lý xuống biển từ trước, song khi thực sự chiêm ngưỡng nó, cậu mới thấy hoàn toàn khác biệt. Cửa kính màu lam trôi nổi bạt ngàn ngọn đèn thăm dò thông minh, ánh sáng trong nước biển sâu lúc mờ lúc tối. Diệp Lâm cảm thấy ba người họ giống như ba con cá cảnh khô bị nhốt trong bể nước, bốn bề tràn ngập cảm giác nhìn trộm lén lút, lẩn khuất giữa làn nước biển mặn tanh.

“Ngài tới rồi.” Giọng Goliath hơi run.

Apollo chẳng đáp, Diệp Lâm cũng chẳng biết phải nói gì. Cậu có thể cảm nhận rõ dự dao động của nước biển cận kề tấm kính, đèn rọi thông minh như thể mất đi vệ tinh hấp dẫn, xoay tròn lênh đênh.

Ngay khi một ngọn đèn sắp rơi xuống, một bàn tay mảnh khảnh, nhợt nhạt đã đỡ lấy nó.

Diệp Lâm chưa bao giờ tin một ai có thể đi bộ ở dưới biển sâu như thể đi trên đất bằng, bởi vì nó phi khoa học khủng khiếp.

Đường cong của dòng hải lưu làm mờ ngũ quan người tới. Diệp Lâm nhận ra dường như người kia chỉ mặc vẻn vẹn một bộ áo ngủ, trông như y vừa uống trà chiều xong và đang tản bộ trong sân nhà mình vậy.

“Diệp Lâm, nói gì đi.” Tiếng Goliath có vẻ mơ hồ, cổ thúc giục, “Nói bừa cái gì đó cũng được.”

Diệp Lâm gật đầu, cậu luống cuống lôi sổ hướng dẫn ra, chẳng biết lật tới trang nào.

“Ngày mà ngọn lửa mặt trời rực cháy thinh không, ta thấy mặt trăng mờ tỏ rơi vỡ hằng hà sao xa…” Cậu đọc đến đây thì dừng, âm thanh nước biển xối vào thủy tinh tựa như thiết bị gây nhiễu. Diệp Lâm chỉ thấy hai lỗ mũi mình ấm nóng, và trên sổ tay có thêm vài chấm đỏ.

Diệp Lâm mơ hồ cảm nhận được đây có lẽ là một “năng lực nào đó” của Apollo hoặc Goliath. Nhưng hiện tại cậu không còn đầu óc để nghĩ xem “tiên phong” là sinh vật gì nữa.

Hình ảnh ba người đang nhìn chằm chằm vào kính như đối diện với kẻ địch trông khá hài hước. Diệp Lâm còn phải vừa đọc vừa lau máu mũi, gợn sóng dưới đáy biển sâu làm con người ta hoảng sợ. Vậy mà người nọ vẫn “tản bộ” ngoài kia như dạo trong bồn tắm. Diệp Lâm thấy y ném đèn rọi đi, rồi đưa bàn tay chạm vào tấm kính.

“Nằm xuống!” Apollo hét lên.

Giống như một màn ảo thuật, Diệp Lâm còn chưa kịp phản ứng thì tấm kính trước mặt cậu đã vỡ một mảng, nước biển tràn vào như lũ cuốn. Goliath vừa gọi “George”, thì thiết bị trợ lực của Diệp Lâm cũng tự động bật mở. Đầu cậu bị Apollo túm, áp lực của nước biển xối vào mạnh đến mức khiến cậu bất tỉnh trong hai ba giây.

Áp lực nước trong phòng giảm xuống rất nhanh, hẳn là nhờ công của George bên ngoài. Mặt kính đã được khôi phục như cũ, lúc Diệp Lâm tỉnh lại thì vẫn đang bị Apollo túm đầu.

Trước khi nước biển rút đi, cả người Diệp Lâm đều chìm trong nước. Thiết bị trợ lực giúp cho người ta thở dưới nước, vì thế cậu vẫn có thể thấy rõ gương mặt người tới qua kính bảo hộ.

Mặc dù ngày nay sinh học đã tiến bộ đến mức có thể sàng lọc ra nét đẹp của ba mẹ, để con cháu đời sau vừa có ngoại hình vượt trội vừa không mất đi các đặc trưng riêng. Nhưng khuôn mặt mà Diệp Lâm vừa thấy, đã đẹp đến mức tựa như ảo mộng, hoàn mỹ đến mức chẳng biết là thật hay mơ.

“Cronus.” Giọng của Goliath dịu dàng phải biết, đôi đồng tử xám của cô tựa hai viên pha lê, chẳng hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt, cổ thành khẩn cất tiếng, “Cronus, Cha Trời vĩ đại, xin ngài hãy thông cảm cho chúng con.”

Apollo lôi đầu Diệp Lâm lên khỏi mặt nước, cậu vẫn đang chảy máu cam. Năng lực giống như “xoa dịu tinh thần” của Goliath có thể hữu ích với người tiên phong, nhưng đối với con người bình thường mà nói, thì nó quả thực như quấy nhiễu tinh thần vậy.

Thật ra Apollo cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, hắn trông như động vật ăn cỏ đang phải đối mặt với thợ săn lão luyện. Hiển nhiên hắn chẳng phải quân bài an toàn, giờ phút này trông hắn như một chú chó cụp tai, có vẻ yếu đuối đến đáng thương.

Khẩn cầu của Goliath hiển nhiên không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Cronus đã đến gần bọn họ, y lặng thing, vẻ mặt giống như cuộn băng không hình. Y duỗi cánh tay ra, bóp cổ Diệp Lẩm rồi túm cậu lên, tựa như tóm một con gà.

“Đừng giết anh ấy.” Apollo gần như dùng hết sức mới giữ được tay của Cronus, “Mau xem anh ta giống ai?”

Diệp Lâm đầu váng mắt hoa, còn không thở được, sắc mặt trắng bệch đáng sợ, cả người sũng nước. Nước biển trong phòng đã rút đi gần hết, nhìn từ trên xuống Diệp Lâm chỉ có thể thấy bàn chân trần trụi của người kia một cách mờ mịt. Cậu rất muốn bật chốt phóng tên lửa đi, nhưng cuối cùng chỉ có thể phát ra tiếng “hộc hộc”.

Đột nhiên một giọt máu mũi nhỏ xuống, “bốp” một tiếng khe khẽ, nện vào mặt người bên dưới.

Apollo: “…”

Goliath: “…”

Diệp Lâm chớp mắt, cậu giật mình, vô thức muốn duỗi tay lau đi.

Chẳng biết có phải vì ngửi thấy mùi máu hay không, đôi mắt Cronus dao động rất nhỏ. Y thoáng buông lỏng bàn tay đang bóp cổ Diệp Lâm, giây tiếp theo, trên môi y lại đọng một giọt máu.

“… Ngại quá.” Diệp Lâm thở dốc, cậu cảm thấy mình như miếng gà rán đang chờ bị ăn trong hộp, chỉ có thể gắng gượng giải thích, “Tôi không kiềm chế được.”

Từ đầu đến cuối Cronus chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn cậu, ngay lúc Diệp Lâm tưởng mình sắp bị bóp chết, thì người đàn ông đột nhiên hé miệng, vươn đầu lưỡi, chầm chậm liếm sạch vết máu cậu để lại bên môi y.

*

Lúc tỉnh dậy từ cơn mê, Diệp Lâm thấy mình đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Bỉ Phương, trên cổ thì bị băng bó, cử động đầu rất khó khăn.

Goliath là người đầu tiên nhận ra cậu tỉnh, vẻ mừng rỡ trên mặt cô không phải giả bộ.

“Anh thấy sao?” Cổ lo lắng hỏi.

Diệp Lâm dựa vào gối, cậu phát hiện không chỉ có cổ, mà từ ngực trở xuống cũng không động đậy nổi.

Goliath xin lỗi: “Anh bị gãy hai xương sườn, bong gân xương chậu và rách cơ bắp chân. Đừng cử động trong vài ngày tới.”

Diệp Lâm cạn lời, song ít ra cậu vẫn còn may mắn hơn lúc được đào từ vùng đất lạnh giá.

“Cronus.” Diệp Lâm nói một câu thì đã thở dốc, “Ngài ấy rốt cuộc là ai?”

Goliath như thể biết rõ cậu sẽ hỏi, cô không có ý định giấu diếm: “Ngài là tiên phong đầu tiên, là Cha Trời của chúng tôi.”

Diệp Lâm: “Mấy người có quan hệ huyết thống à?”

Goliath lắc đầu: “Không, chúng tôi hoàn toàn tách biệt. Đương nhiên tôi khác với anh, nhưng Cronus còn đặc biệt hơn, ngài là độc nhất, là hình thái tối thượng của Dự án Hải Đăng.”

Diệp Lâm thở dài: “Tôi thấy ngài như bị điên ấy.” Cậu xúc động, “Ngài thực sự muốn giết tôi.”

Vẻ mặt Goliath phức tạp, cái cách cô nhìn Diệp Lâm như thể bọn họ đã từng gặp nhau rất lâu rồi. Diệp Lâm đâu phải thằng ngu, cậu mơ hồ biết rằng bây giờ mình trông rất giống một người nào đó, nếu không thì bọn George đã chẳng đưa cậu xuống tầng R.

“Cô biết mặt tôi là giả chứ?” Diệp Lâm thản nhiên hỏi.

Goliath nở nụ cười hiếm hoi, cổ trở nên dịu dàng như cũ: “Tôi biết, tôi đã nhìn thấy mặt anh lúc anh được đưa ra khỏi khoang sự sống rồi.”

Diệp Lâm tưởng tường ra hình ảnh đó, cảm thấy mình đã vấy bẩn đôi mắt của tiên phong vĩ đại.

Goliath nhìn cậu chăm chú, ánh mắt như thể xuyên thấu qua cậu nhìn một người khác: “Nhưng chúng tôi không còn lựa chọn nào nữa. Trong quá khứ chúng tôi đã tạo ra vô số AI dạng người giống hệt nhau. Mức độ mô phỏng thậm chí lên tới 300%, nhưng đều vô dụng. Cronus không để chúng tồn tại quá một phút.”

Diệp Lâm ngắt lời cô: “Vì vậy tôi đã trở thành thí nghiệm người thật đầu tiên?”

Goliath có chút áy náy: “Xin lỗi.”

Diệp Lâm há miệng, nhất thời không biết nói gì để giảm bớt sự lúng túng, cuối cùng chỉ có thể hỏi một câu vô vọng: “Tôi có thể bỏ công việc này chứ?”

Goliath do dự chốc lát: “Tôi hy vọng anh sẽ cân nhắc.”

Diệp Lâm sống không còn gì luyến tiếc nằm xuống. Mãi sau, như thể nhớ ra gì đó, cậu đột nhiên hỏi: “Nếu nhà tôi ở Lục Gia Chủy không còn nữa, bọn cô có thể cấp cho tôi một căn miễn phí không?” Dừng một chút, cậu bổ sung thêm, “Với cả, tôi muốn lấy con robot AI 24 inch của Ba Chàng Lính Ngự Lâm.”