Biên tập: Beryl
Có thể nói được chạm vào đầu của một tiên phong vĩ đại là một trong những thành tựu lớn nhất của con người từ trước đến nay. Đây là câu mà Diệp Lâm học được sau khi chứng kiến độ điên cuồng mà thanh niên ở thế kỷ 21 dành cho thần tượng mà họ hâm mộ. Mặc dù chẳng còn ở độ tuổi thanh niên, nhưng cậu vẫn rất phấn khích khi được chạm vào đầu của Goliath, phấn khích đến độ mà cổ tay cậu vẫn còn đau lúc xuống đến cánh cửa cuối cùng của tầng R.
Lần trước, cậu thực sự đã cởi bỏ được rọ của Cronus, nếu như không bị y siết cổ tay.
Như George cho biết, Cronus chẳng phải mèo con chó con, y là một kẻ điên có thể giết người bất kỳ lúc nào.
Lần này, trước khi Diệp Lâm bước vào bể thủy tinh, Cronus đã phải đeo thiết bị giam cầm rồi, nhưng y không phải đeo rọ, cả khuôn mặt lộ rõ mười mươi.
Diệp Lâm đứng cách xa y.
“Hôm nay đọc xong thơ tôi sẽ đi luôn.” Cậu thành thật nói, đứng bất động bên cửa, “Lần này không có dịch vụ gọi món nữa đâu.”
Cronus bất động, cậu cũng bất động theo, trên mặt chẳng tỏ vẻ gì. Diệp Lâm lại cẩn thận nhìn y một lát, chắc chắn bản thân an toàn mới mở tập thơ ra, chọn một bài thơ để đọc.
“Như màn đêm, nàng đi lung linh dáng. Không gợn mây, trời lấp lánh đầy sao.” Diệp Lâm đọc nhẹ nhàng, “Đẹp vô cùng sắc diệu huyền tối sáng. Hiện trong mắt nàng quyến rũ biết bao.”
Diệp Lâm đọc đến đây thì tạm dừng, cậu không nhìn lên, bắt đầu nói chuyện phiếm: “Tôi tìm được công việc mới rồi, là về kỹ thuật AI.”
Cuối cùng Cronus cũng có chút phản ứng, nhưng chỉ hơi giật giật cổ.
Diệp Lâm cố tình nói: “Nửa năm nữa tôi phải về Bắc bán cầu rồi, không còn ai đọc sách cho ngài nữa.”
Lại đợi một lát, Diệp Lâm mới có chút chờ mong hỏi. “Ngài không có gì muốn nói với tôi sao?”
*
Ngày mà Trần Đa đưa Diệp Lâm xuống tầng G nộp hồ sơ, Từ Thiên Trập đã đích thân đón bọn họ. Thậm chí Diệp Lâm còn hoài nghi cả tầng G này chỉ có mỗi Từ Thiên Trập là người thật.
“Đương nhiên không phải.” Từ Thiên Trập vội vàng phủ nhận, “Ngoài tôi ra, còn ít nhất 300 đồng sự nữa.”
Trần Đa lẩm bẩm: “Thật ra, 300 vẫn hơi ít.”
Hôm nay robot trông cửa đổi thành hình một viên kim cương, Từ Thiên Trập giải thích bởi vì hôm nay là thứ ba: “Thứ sáu nó sẽ đổi thành hình trái tim.”
Diệp Lâm bật cười: “Nó cá tính phết nhỉ.”
Vào buổi sáng bảng điều khiển thông minh trên trần chủ yếu chỉ để phát tin tức. Diệp Lâm để ý thỉnh thoảng một vài tấm cũng sẽ đổi sang những bức ảnh tĩnh trời xanh mây trắng để giả vờ như đang ở ngoài trời. Trường kinh của tầng G khác với các tầng khác, rõ ràng người ta đã làm rất nhiều cảnh quan thiên nhiên, nhưng vì có quá nhiều robot, thành ra chúng bị trộn lẫn với nhau tựa như thế giới phép thuật.
Một con robot đại bàng bị thiếu bộ phận đang quanh quẩn gần đó. Và nó mổ vào đầu Diệp Lâm lúc cậu đi ngang qua.
“Ở đây chúng tôi tái sử dụng phế phẩm.” Rõ ràng Từ Thiên Trập lo lắng cậu mới vào việc, chưa quen, bị mấy thứ lộn xộn ở đây dọa sợ, “Trong cửa có quá nhiều năng lượng và kim loại kỳ quái, để không lãng phí, chúng tôi mới làm vậy.”
Trần Đa bám vào Diệp Lâm, hỏi nhỏ cậu: “Sinh vật hóa học bên kia cũng thế à, lúc mới qua đó tớ còn tưởng mình đang ở Amazon chứ.”
Diệp Lâm chẳng biết nói gì, đành tiếp tục đi theo Từ Thiên Trập. Trường kinh có thể kéo dài đến tận giếng trời. Tầng G cũng có nhà ăn riêng, ở cả khu đông và khu tây, có thể đi xe AI để đến đó.
“Đừng sợ nếu gặp phải con AI nào lạ.” Từ Thiên Trập nói, “Cậu mang 24 inch theo đi, nó sẽ bảo vệ cậu.”
Diệp Lâm kinh ngạc: “Chúng còn tấn công người hả?”
Từ Thiên Trập: “Nói chung thì không, nhưng đôi khi não chúng không ổn định, giống bị mất kết nối, không kiểm soát được hành vi.”
Địa điểm thực tập của Diệp Lâm chủ yếu ở bộ phận bảo trì ở phía đông, không ít đồng nghiệp của cậu là con người. Đây là lần đầu tiên 24 inch trở lại tầng R sau khi được sửa chữa, thành ra chú ta có vẻ rất tò mò.
“Trước đây cậu từng là kỹ sư ô tô à?” Sau khi đọc hồ sơ bảo trì của Diệp Lâm, Từ Thiên Trập không nhịn được hỏi.
Diệp Lâm chỉ có thể nói thật: “Thú thực tôi chẳng nhớ được gì cả, nhưng một năm rưỡi qua tôi từng học về chuyên ngành và kỹ thuật ô tô. Có thể vẫn chưa hiệu quả lắm.”
Từ Thiên gật đầu. Anh ta để lại hồ sơ bảo trì, do dự một hồi, cuối cùng vẫn khuyên: “Cậu cứ thực tập ở đây đã, tôi còn phải suy nghĩ xem cậu phù hợp với phòng nào.”
Anh ta nói vậy là đã lịch sự lắm rồi, diễn đạt một cách uyển chuyển câu “cậu có thể không qua được kỳ thực tập”.
Diệp Lâm cũng đâu phải người dễ dàng chấp nhận số phận. Mặc dù cậu chẳng nhớ rõ gì nữa, song cậu lại luôn tích cực tiến về phía trước, tràn ngập năng lượng, mỗi sáng thức dậy chỉ hận không thể tiếp nạp sinh mệnh mới.
Đương nhiên không bao gồm việc tự nhiên George đến gặp cậu.
“Nghe bảo cậu không muốn làm ở tầng R nữa?” Gã nói vô cùng ngắn gọn xúc tích, vào thẳng vấn đề.
Diệp Lâm khiếp sợ: “Ai nói cho anh vậy?”
George nhướng mày: “Đối tượng giáo dục của cậu đấy.”
Goliath đã kể cho George chuyện Diệp Lâm coi công việc này là sự nghiệp giáo dục. Diệp Lâm hơi sốc về việc tiên phong là sinh vật thích mách lẻo như vậy, bất kể là đời thứ bao nhiêu.
“Ha!” Diệp Lâm cười tức tối, “Cảm ơn anh đã cho tôi biết ngài không bị câm.”
George trợn mắt: “Đương nhiên Cronus không câm rồi, ngài không nói gì chỉ vì ngài không muốn nói chuyện với cậu thôi.”
Diệp Lâm tức giận đến mức lồng ngực đau nhói, cậu rầu rĩ nói: “Thế sao ngài không giết tôi luôn đi, còn bắt tôi đọc thơ, tôi…” Cậu không nói hết, bởi cái ảo tưởng này ở một mức độ nào đó khá nực cười. Diệp Lâm chẳng phải một người hay tự đa tình, đặc biệt là từ rất lâu trước kia George đã từng nói, lý do Cronus không giết cậu là bởi cậu phẫu thuật thẩm mỹ thành công.
Tất nhiên lúc này George biết rõ sự thẹn thùng và xấu hổ của cậu, gã thở dài, nhìn Diệp Lâm với ánh mắt thương hại: “Cậu phải biết rằng, gần như 100% cảm xúc của con người là do hormone và dopamine gây ra, đừng đồng cảm với ngài ấy, đừng để ngài thống trị, cũng đừng ái mộ ngài.”
“Tôi đâu có.” Diệp Lâm hơi hoảng loạn, nhưng càng hoảng thì cậu càng thẳng thắn, “Tôi chỉ coi ngài ấy là người bình thường thôi.”
George lắc lắc ngón trỏ: “Ngài có thể là Cronus, là Cha Trời đầu tiên, là thần của chúng ta.” Gã nói, “Chứ vĩnh viễn không thể là người thường.”
Từ đấy, Diệp Lâm không bao giờ xuống tầng R nữa, cho đến hôm Goliath phải vào cửa. Hôm đó, cậu đến tiễn Golath ở Cảng phi thuyền số 1. Cậu hòa vào đám đông, như đang tiễn đưa một vị anh hùng xuất chinh.
Goliath liếc cái đã thấy cậu ngay.
“Cronus vẫn luôn đợi cậu.” Cổ nói.
Diệp Lâm nổi giận: “Ngài ấy lại yêu cầu thuốc an thần chứ gì.”
Goliath nở nụ cười. Lần đầu tiên Diệp Lâm trông thấy cổ đánh mắt màu đỏ cam. Nữ tiên phong cao lớn hơi cúi đầu, và đột nhiên nhắm mắt, trịnh trọng nói: “Hải đăng trên tay sẽ chỉ đường cho con. Hồn của Bạch Hạc sẽ bảo vệ con. Và trong muôn ngàn vũ trụ này, chúng ta sẽ gặp được nhau.”
Diệp Lâm khó hiểu: “Gì cơ?”
Goliath không giải thích, cổ chỉ vẫy vẫy tay, bước về phi thuyền của mình.
9:08 sáng, ngày 16 tháng 7, năm 231 sau công nguyên, tiên phong thế hệ thứ tư Goliath bước vào lỗ sâu nhân tạo, cũng chính là cánh cửa Homer.
Tác giả: bắt đầu đếm ngược vào cửa
—————–
Mấy câu in nghiêng trích từ <> của Lord Byron.