Cánh Đen Trên Vai Thiên Thần

Chương 19




Khả năng dịch chuyển của Petric rất hữu dụng nhưng vẫn có hạn chế về không gian. Giống như lúc trước ở thung lũng hắc ám, các thiên thần tối cao tấn công Isik làm họ phải bỏ trốn, Petric chỉ có thể đưa ba người đến nơi gần nhất trong khả năng của mình, chứ không thể mang người trực tiếp tới chỗ Kyros. Pháo đài Kyros đang đóng ở tận sâu trong địa ngục, mà tòa thành của lão Otis chỉ ở bên rìa địa ngục gần nơi tiếp giáp với nhân giới. Bởi vậy sau khi bàn bạc vài câu, Kasdow đã nhanh chóng đưa ra quyết định chia nhau hành động theo đề xuất của Petric.

Hắn và Isik sẽ tạm thời lên nhân giới trú ẩn trong khi Petric một mình bay đi tìm Kyros. Nhân giới có lẽ là địa phương an toàn nhất đối với Kasdow hiện giờ, nơi đây dân cư đông đúc, giống loài chính sinh sống trên đó là con người không mấy nguy hiểm, lại dễ bị kích động và vô cùng yếu ớt. Thiên thần hay ác quỷ muốn gây chuyện ở nhân giới lúc nào cũng phải tính toán cẩn thận, bởi chỉ cần làm quá tay một chút là có thể gây ra cái chết cho rất nhiều con người, làm đảo lộn sự yên bình của ba giới.

Phép dịch chuyển của Petric đưa Kasdow và Isik đến một nơi ngẫu nhiên trên nhân giới ngay trong đêm, một ngôi làng nhỏ nằm tại vùng quê hẻo lánh ít người qua lại. Kasdow dùng đòn hủy diệt quá sức nên vết thương trước ngực đã bị nứt ra, khiến cho cả hắn lẫn Isik đều cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài hôm mới ổn.

Isik chọn đại một nhà dân để gõ cửa xin tá túc, người mở cửa là một phụ nữ trẻ tuổi hiền lành, sau khi nghe cậu nhẹ giọng trình bày cô đã đồng ý cho hai người vào nhà.

"Tính cảnh giác của con người kém vậy sao?" Kasdow cứ nghĩ mình phải ra tay chém giết một hồi mới kiếm được nơi nghỉ chân, không ngờ mọi việc lại dễ dàng giải quyết chỉ bằng vài câu nói.

"Không phải tính cảnh giác kém, đây gọi là sự tốt bụng." Isik vừa dọn dẹp phòng vừa sửa lời đối phương.



Họ được người phụ nữ kia cho mượn một căn phòng nhỏ giống như nhà kho, không có giường mà chỉ có thể trải thảm ra nằm. Isik cứ lo sợ Kasdow sẽ nổi khùng lên không chịu ngủ ở nơi tồi tàn này, nhưng rất may là hắn chẳng mấy để bụng, được Isik trải chăn gối cho thì cứ vậy mà ngả lưng nằm xuống.

Vết thương ở ngực vốn đã ổn rồi nay lại ẩn ẩn đau, Isik định bụng sáng mai sẽ đi loanh quanh hỏi thăm có thầy thuốc nào chữa thương được không. Cậu vừa nghĩ vừa lim dim nhắm mắt, đang lúc mơ mơ màng màng thì Kasdow nằm cạnh lại đột nhiên lên tiếng.

"Vì sao ngươi không uống bát thuốc đó?"

Isik giật mình mở to mắt, không ngờ Kasdow vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, chỉ e là hắn đã nhận ra có điều bất thường nên mới hỏi vậy.

"Thì.. thuốc có độc nên tôi không thể uống." Isik mở miệng thú nhận, cậu nghĩ thay vì nói dối loanh quanh thì cứ nói thật thôi, đằng nào việc tòa thành bị tấn công cũng xảy ra rồi.

"Quả nhiên ngươi đã sớm biết mọi việc!" Trong bóng đêm hai mắt Kasdow sáng quắc lên, giọng nói dần trở nên âm u lạnh lẽo. "Tại sao ngươi không báo cho ta?"

Isik đoán rằng ngài quỷ đây rất nhạy cảm với việc bị phản bội, mắt thấy hắn ta đang có xu hướng chuẩn bị nổi trận lôi đình, cậu vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

"Kasdow ngài đừng quên tôi là một thiên thần nha, tôi không phải thuộc hạ của ngài." Có nghĩa là cậu chẳng cần nghe lời hắn, càng không có nghĩa vụ trung thành phục vụ hắn, thế thì đương nhiên không có chuyện cậu phản bội hắn được rồi.

"Cái gì?" Kasdow bị mớ lý lẽ ngu ngốc này chọc cho nghẹn lời. "Ngươi ở cạnh ta, ăn ngủ dưới trướng của ta vậy mà còn không phải cùng phe?"



"Làm gì có người cùng phe nào đợi khi chú ngữ hết tác dụng là xử nhau luôn chứ?" Isik cãi hết sức thuyết phục.

"Ngươi.."

Isik không nhắc có lẽ Kasdow cũng quên luôn chuyện hắn sẽ phải giết cậu vào một ngày nào đó. Dường như thời gian qua hắn đã bị suy nghĩ phải bảo vệ cậu khắc sâu vào trong tiềm thức, nên cứ nhìn thấy Isik là Kasdow lại theo phản xạ nghĩ làm sao để cậu không phải chịu một chút thương tổn nào. Ngày trước hắn muốn nhuộm đỏ cơ thể cậu bằng máu tươi, khiến cậu đau đớn sợ hãi, tuyệt vọng vùng vẫy trong cái chết. Nhưng giờ hắn lại nghĩ Isik hợp với ánh sáng rực rỡ hơn, cậu chỉ nên lười biếng nằm dài trên ghế lim dim sưởi nắng, ngoan ngoãn và xinh đẹp ở một nơi an toàn để hắn yên tâm mà thôi.

Kasdow tự thấy suy nghĩ hiện giờ của mình đang dần theo chiều hướng không đúng lắm, hắn vội vàng xua tan những hình ảnh lệch lạc trong đầu đi. Tuy nhiên việc Isik lúc nào cũng kè kè bên cạnh mà vẫn coi hắn là kẻ khác phe hết sức nguy hiểm, có lẽ nên trấn an cậu ta một chút, để cậu ta không đâm đầu vào chỗ chết nữa, ít nhất là cho tới khi chú ngữ được giải trừ.

"Nếu ngươi ngoan, ta sẽ xem xét tha mạng cho." Kasdow hắng giọng nói, sau đó chờ đợi âm thanh reo hò vui vẻ của tên thiên thần ngốc kia. Tiếc rằng đối phương đã lăn ra ngủ từ lúc nào, hơi thở đều đều, lồng ngực khẽ phập phồng lên xuống, nhìn qua trông rất thoải mái.

Đúng là ý trời rồi, Kasdow xụ mặt, không phải hắn không muốn tha mạng cho cậu ta, là do cậu ta không chịu nhận đấy nhé!

* * *

Sáng hôm sau Isik thức dậy trước, cậu mở cửa bước ra đúng lúc bắt gặp một bé gái tầm mười tuổi, cô bé rụt rè đưa cho cậu hai cái bánh bột hấp làm bữa sáng. Isik cảm động ghê gớm, chủ nhân ngôi nhà này rõ ràng chẳng dư dả gì mà vẫn cố gắng sắp xếp cho họ một căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi, và không ngờ còn chu đáo đến mức chuẩn bị cả đồ ăn sáng nữa. Isik cảm xúc dâng trào lay Kasdow dậy, khoe với hắn bữa sáng con người chuẩn bị cho hai người dù rằng nó khá là nghèo nàn.



"Ngu ngốc." Kasdow phũ phàng buông một câu.

"Ngài muốn ăn thử không?" Isik cười toe giơ bánh ra trước mặt hắn.

Kasdow chỉ khinh bỉ liếc nhìn cậu một cái rồi xoay người đi chỗ khác.

"Mình cũng phải có quà đáp lễ mới được."

Isik tự chén hết hai cái bánh rồi ngồi lẩm bẩm, cậu nhớ lại hình dáng tiền mà mình từng biến ra khi ở tòa thành của Minos, trên tay dần hình thành nên vài chục đồng tiền nặng trĩu, dù sức mạnh chưa hoàn toàn hồi phục nhưng chút phép biến hóa này cậu vẫn dư sức làm được.

Isik đi tìm người phụ nữ kia để đưa tiền cám ơn, cô chần chừ một lúc nhưng rồi cuối cùng vẫn nhận lấy, có lẽ hiện giờ cô thật sự cần thứ này để trang trải cuộc sống.