Cánh Hoa Nở Trong Bão Tố

Chương 17: Tiếng Mưa Vào Đêm




Sau khi dọn hết đồ, cô bắt một chiếc taxi đi về nhà mình, về tới nhà cảm giác cô đơn lại tràn ngập trong lòng cô, cô mệt mỏi bỏ hết đồ đạc sang một bên, Hiểu Tâm nằm trên giường, cảm thấy cô đơn và bất an trong căn phòng trống trải. Trái tim cô như một mảnh gương vỡ, mỗi mảnh đều đau đớn và không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô không biết phải làm gì để giải quyết mọi sự rối ren và khó khăn.

Trong khi đó, Mộ Hàn cũng đang bước đi với những tâm trạng khó đoán. Cậu nhận ra rằng cuộc sống của mình đang dần trở nên phức tạp hơn với những mối quan hệ và tình huống mà cậu không biết phải đối phó như thế nào.

Mộ Hàn và Hiểu Tâm, dường như đang chìm sâu vào những vùng đất tăm tối của tâm trí mình. Dù cả hai đều có ý định tốt đẹp và muốn bảo vệ nhau, nhưng cách họ thể hiện và diễn đạt lại làm tăng thêm sự căng thẳng và xung đột trong mối quan hệ của họ.

Sáng hôm sau, cô bị tiếng báo thức gọi dậy, dù vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn, nhưng vì đã không đến trường 3 hôm rồi, không thể trì hoãn việc học của mình nữa, cô quyết định ngồi dậy vệ sinh cá nhân, vệ sinh cả vết thườn trên bụng mình, thay đồ rồi đi đến trường.

Thấy cô Hồ Điệp vô cùng lo lắng chạy lại hỏi về tình hình của cô 3 ngày qua, Hiểu Tâm từ chối nói sự thật với cô vì không để cô lo lắng thêm, Hiểu Tâm chỉ nói là mình có việc nên không đến trường thôi.

Nghe Hiểu Tâm nói thế Hồ Điệp cũng có phần an tâm thế là không hỏi thêm gì nữa.

Trước giờ học, Hiểu Tâm lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mộ Hàn bảo vì cô đã nghĩ 2 ngày nên hôm nay cô sẽ dạy bù cho cậu. Sau khi nhắn xong cô cất điện thoại vào túi và bắt đầu giờ học.

Sợ cậu không đọc được tin nhắn của mình nên sau khi tan học trên đường trở về nhà cô lại cẩn thận nhắn thêm cho cậu một tin nữa. Về đến nhà cô vội lấy tài liệu rồi tiếp tục đi đến nhà cậu.

Nhưng đến nơi cô bấm chuông cũng không thấy ai ra mở, nhìn vào nhà qua khe cửa thì trong nhà không một ánh đèn, lúc này cô lấy điện thoại ra gọi cho cậu nhưng đầu dây bên kia lại tắt máy, cô lại gọi lần nữa thì cậu ta lại tắt máy, cô tức giận gửi cho cậu một tin nhắn thoại: “Này tôi đang ở trước nhà cậu đấy, về học ngay lập tức cho tôi”

Bên kia Mộ Hàn đang vui đùa cùng đám bạn trong một quán net, lại bị làm phiền một lần nữa cậu tức giận tắt nguồn điện thoại và tiếp tục trò vui trên màn hình máy tính.

7h tối lúc này ngoài trời những hạt mưa nhỏ li ti rơi xuống, làm Hiểu Tâm cảm thấy lạnh lẽo hơn. Cô vội vã nấp dưới mái hiên, hy vọng có thể chờ đợi Mộ Hàn trở về. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình như một phần của bức tranh u ám, nỗi cô đơn và sự bất an ngày càng trỗi dậy trong tâm trí cô.

Trong quán net, Mộ Hàn vẫn tiếp tục trò chuyện và vui đùa cùng bạn bè, không màng đến điện thoại của Hiểu Tâm. Cậu mặc kệ những lo lắng và sự bất an của cô, không biết rằng cô đang chờ đợi ngoài trời trong cơn mưa.

Lúc này tiếng sét bên ngoài vang lên, làm cậu cũng phải giật mình, cậu đứng dậy đi ra khỏi quán net, lúc này trời đã mưa nặng hạt.

Việc tìm và bắt một chiếc taxi trong thời điểm này thật sự là rất khó khăn, 9h tối chiếc xe taxi mới đưa cậu về đến nhà, nhìn từ xa cậu đã thấy bóng dáng ai đó đang ngồi co ro trước cửa nhà mình, nhưng cậu cũng chỉ nghĩ đó là một tên ăn xin nào đó vì trời mưa nên nấp nhờ ở đó thôi, nhưng xe càng đến gần cậu mới nhận ra đó là Hiểu Tâm. Cậu vội vàng bước xuống xe và đi lại tức giận nói: “Cô bị điên à sao cô lại ngồi ở đây chứ!”

Lúc này nỗi uất ức và tức giận trong lòng cô trỗi dậy cô nói: “Chẳng phải tôi đã bảo cậu về mở cửa cho tôi rồi sao?”

Cậu cũng tức giận đáp lại: “Cô không biết nhấn chuông gọi cô giúp việc ra mở cửa à!”

“Cậu mở mắt ra mà nhìn đi, xem trong nhà cậu có ai không hả?” cô đáp

Lúc này cậu mới nhớ ra, lúc sáng cô giúp việc có bảo cô có việc ở quê nên sẽ nghĩ vài hôm dặn cậu tự chăm sóc bản thân.

Trong giọng tức giận của họ, tiếng mưa rơi trở nên như âm nhạc lạc bước, phủ đều lên bức tranh đêm u ám của họ. Hiểu Tâm và Mộ Hàn đứng đối diện nhau, mỗi người mang trong mình một góc tối khác nhau.

Mộ Hàn, với một chút hối hận, nhìn cô nói: “Vào đi”

Cô tức giận nhưng cũng không thể đứng mãi ở ngoài này được, cô theo sau Mộ Hàn đi vào nhà

Mộ Hàn dẫn Hiểu Tâm vào trong nhà, trong lúc cậu vẫn cảm thấy sự căng thẳng giữa họ. Ánh đèn từ phòng khách phản chiếu ra sàn nhà, tạo nên một không gian ấm áp trong bức tranh u ám của đêm.

Hiểu Tâm vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nhưng cô không thể không cảm nhận được sự lúng túng và hối hận trong cử chỉ của Mộ Hàn. Cô nghĩ rằng có lẽ cậu ta thực sự không ý thức được hậu quả của hành động của mình.

“Được rồi cậu lên phòng tắm rửa đi rồi vào học” cô nói

Lúc này cũng đã là 9h30 tối cũng đã qua giờ dạy kèm, đáng lí ra giờ này cô phải về chứ không phải là bắt đầu buổi học.

Cậu liền nói: “Đã khuya rồi, cô về đi mai rồi học”

Nghe cậu nói, cô không thể để một buổi tối chờ đợi của mình trở nên vô nghĩa liền phản dối nói: “Tôi chờ cậu cả một buổi, rồi giờ cậu kêu tôi về hả”

Lúc này, cậu liền hối hận lời nói vừa rồi của mình, liền đáp: “Vậy cô lên lầu đợi tôi một lát” Nói rồi cậu chạy vội lên phòng, lấy đồ rồi bước vào phòng tắm.

Khi Mộ Hàn đã bước lên phòng, Hiểu Tâm nhấm nháp một cơn đau nhức nhẹ từ vết thương trên bụng. Cô cảm thấy mệt mỏi sau một ngày dài và căng thẳng. Tuy nhiên, cô không thể giải quyết mọi vấn đề bằng cách tránh né.

"Được rồi, tôi sẽ chờ," Hiểu Tâm tự nhủ trong lòng. Cô leo lên lầu và ngồi vào bàn học, đợi đến khi Mộ Hàn hoàn thành việc của mình.