Cảnh Hồn

Chương 92




“Ôi…” Hạng Dương vô thức hít vào một hơi lạnh, vẻ mặt trở nên vô cùng phong phú, trong đầu dường như hiện ra cảm giác bị chôn sống là như thế nào.

“Hai người này nhất định là đã gây ra chuyện gì phiền phức lắm.” Phương Giai Mậu vừa lắc đầu vừa ra hiệu đồng nghiệp trong đội kỹ thuật đã có thể bắt tay vào đào hai tảng đá kia ra: “Có lẽ những manh mối hữu ích cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, ngoài ra còn một số thứ không nằm trong đất nữa, có lẽ lúc hung thủ chôn sống hai nạn nhân đã không cẩn thận làm rơi vào, cụ thể phải đợi tôi về phòng thí nghiệm tiến hành phân loại và kiểm tra thêm.”

Lúc bọn họ bò từ dưới hố lên thì trời đã tối hẳn, ánh sáng từ đèn pha kế bên khiến xung quanh hố không khác gì ban ngày. Khi mọi người đi ra xe cảnh sát thì đúng lúc bắt gặp một chiếc xe hơi cao cấp màu xám sắt lái ra khỏi cổng chính, bánh xe lăn qua làm dấy lên một đợt cát bụi. Trong đám bụi mù trời kia, thân hình mập mạp của gã chủ thầu đang đứng ở đầu con đường nhỏ.

Anh ta nghe có tiếng bước chân nên quay đầu lại, vội vàng chạy về phía Tô Ngôn và Hạng Dương ở xe cảnh sát: “Hai vị cảnh sát, cho hỏi các người lấy chứng cứ xong rồi à? Có thể thu mấy dải phân cách này lại không, để mai chúng tôi khởi công lại bình thường?”

Hạng Dương xoay người dựa vào sau thùng xe cảnh sát: “Theo quy tắc thì chưa kết án, khu vực của anh vẫn phải phong tỏa. Phạm vi công trường này lớn như vậy, các anh có thể xin mở công mà không làm ảnh hưởng đến nơi cảnh sát điều tra, tôi nghĩ sẽ không làm chậm trễ công trình của anh quá lâu đâu.”

Chủ thầu tháo mũ bảo hiểm xuống, hơi cáu kỉnh gãi gãi cái đầu trọc lóc của mình, đi qua đi lại trước mặt hai người rồi cuối cùng đứng lại: “Các người cũng biết mà, thật ra không phải là chuyện có được khởi công hay không, mà là ảnh hưởng của chuyện này.” Anh ta thấp giọng nói, sauu đó dang tay nhíu mày nhìn hai người, mong chờ hai người có thể hiểu ý của mình.

Đáng tiếc là anh ta đã tính sai, không biết Tô Ngôn và Hạng Dương đang giả vờ hay thật sự hồ đồ mà cả hai đều trơ mặt nhìn anh ta.

Anh ta lại càng thêm bất an, mồ hôi đổ ròng ròng trên trán: “Vậy tôi đành nói thẳng vậy, cảnh sát các người gióng trống khua chiêng ở chỗ này của tôi, chậm chạp lấy chứng cứ còn không chịu bỏ phong tỏa, chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích của Bất động sản Gia Văn!”

“Thì?” Hạng Dương cũng giang tay theo anh ta.

“Đã nói đến nước này rồi, tôi cũng sẽ thẳng thắn.” Chủ thầu hít một hơi thật sâu: “Bất động sản Gia Văn đấu thầu mảnh đất này là vì muốn phát triển một khu dân cư cao cấp, chủ xí nghiệp của chúng tôi đều là những người có tiền, mà hai vị cảnh sát cũng biết đó, kẻ có tiền đôi khi sẽ rất mê tín. Giờ đã đào ra được 2 bộ xương từ dưới công trường chúng tôi rồi, chuyện này mà truyền ra sẽ khiến Gia Văn tổn thất ít nhiều. Tiểu khu này của chúng tôi trước khi chính thức khởi công đã bán đi quá nửa, xảy ra chuyện thì các ông chủ sẽ xem như chúng tôi bội ước, đây là một thảm họa đối với chúng tôi!”

“Bây giờ truyền thông giống như ruồi bọ vậy, chỉ riêng trưa nay thôi tôi đã đuổi đi 3 đợt rồi, không thể để chúng vào cổng được. Tất cả mọi người đều biết đám truyền thông bất lương sẽ viết thế nào để tạo mánh lới thu hút dư luận mà…” Nói tới đây, cánh môi anh ta run rẩy: “Những bài báo đó sẽ ảnh hưởng khiến chúng tôi không bán được nhà khi cư xá này hoàn thiện, đối với Bất động sản Gia Hòa thì chỉ là một dự án thất bại, nhưng các người có biết chuyện gì đang chờ những người ở dưới như tôi không? Đình công, không được trả lương, cho dù công ty có trả cho tôi 1 căn nhà để thay tiền công thì cũng chỉ là một căn nhà nát thôi. Dưới tôi còn có hàng trăm anh em, ai nấy đều nhờ tiền lương để nuôi cả nhà sống qua ngày, đến lúc đó tôi phải làm sao đây? Thật ra là lúc phát hiện ra xương dưới đất, tôi đã không định báo cảnh sát.”

“Chúng tôi vô cùng kính trọng và biết ơn vì anh đã lựa chọn báo cảnh sát chứ không phải giấu giếm, tôi cũng tin lương tâm của anh đã thúc đẩy anh làm điều đó, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ phá án nhanh nhất có thể, giờ tôi cũng chỉ có thể hứa với anh như thế thôi.” Hạng Dương đứng thẳng người dậy, nét mặt rất nghiêm túc: “Nhìn anh đi, trên thế giới này đúng là còn rất nhiều người tốt mà phải không? Chúng ta hãy cứ nghĩ đến những người tốt xung quanh mình đi, anh nói có đúng không?”

Chủ thầu rơi vào trầm mặc, cuối cùng chỉ gục đầu xuống, trên mặt vẫn đầy vẻ không cam tâm.

Hạng Dương khẽ gật đầu với anh ta, sau đó ra hiệu Tô Ngôn nhanh lên xe, hai người trên đường về cũng chẳng nói gì với nhau. Cuối cùng lúc vào bãi đậu xe trong sân lớn Cục cảnh sát, Hạng Dương tắt máy xe: “Em thấy đó, đây là công việc của cảnh sát hình sự. Những nghề khác chỉ cần cấp trên, đồng nghiệp và khách hàng phối hợp với nhau là được, nhưng chúng ta thì không giống vậy. Thứ trên lưng chúng ta gánh vác là mạng người, là công lý, là những người nhà nạn nhân đang chờ đợi, là áp lực dư luận xã hội, thậm chí đôi khi còn là gánh nặng từ những người tưởng chừng không liên quan tới vụ án.”

Tô Ngôn mím môi không nói gì, cúi đầu mở dây đai an toàn ra.

“Tô Ngôn, tôi rất hối hận. Lúc trước khi em còn thực tập, tôi, Thái Bao và đội trưởng Giang không nên ra sức thuyết phục em đi theo ngành này, ý của tôi là…” Nếp gấp giữa chân mày của Hạng Dương hằn sâu: “Em còn trẻ, gia thế cũng tốt, vốn em có thể vui vẻ lựa chọn một con đường khác nhẹ nhàng hơn chứ không phải là cùng với bọn đàn ông chúng tôi ở một chỗ, làm ngày làm đêm, xác chết bất tận, án mạng không hồi kết.”

Động tác đẩy cửa xe của Tô Ngôn dừng lại, cô thu tay về nghiêng đầu sang nhìn chăm chú người đang ngồi ở ghế lái, 34 35 tuổi hẳn là thời điểm sung sức nhất của một người đàn ông, nhưng trên đầu anh ta đã có rất nhiều tóc bạc, quầng thâm mắt và râu ria xồm xoàn khiến người ta có cảm giác rất lôi thôi. Tất nhiên, những chuyện này ngay cả người ưa nhìn như Giang Ly trong lúc xử án cũng không thể tránh khỏi. Chưa nói tới những căn bệnh do thuốc lá gây ra vì áp lực quá lớn, còn có bệnh tim và cao huyết áp vì thức khuya trong thời gian dài, lúc nào cũng có thể lấy mạng bọn họ.

Nhưng đúng như những gì anh ta vừa nói, những chuyện đó không phải là điều khó khăn nhất mà là áp lực từ mọi phía.

Cô trầm mặc vài giây, sau bỗng mỉm cười: “Anh Hạng, anh đang khuyên tôi đổi nghề đấy à?”

“Tôi chỉ nói để em nhân lúc còn trẻ mà tranh thủ làm vài chuyện cho bản thân mình thôi.”

“Vậy lúc trước tại sao anh lại làm cảnh sát?” Tô Ngôn không tỏ thái độ gì, chỉ hỏi ngược lại.

“Không nhớ nữa…” Hạng Dương đẩy cửa xe ra, đốt một điếu thuốc rồi hít vài hơi, sau đó nhả khói ra: “Lúc thi tốt nghiệp trung học, tuổi còn nhỏ, mặc dù là đã đến tuổi trưởng thành nhưng vẫn còn ngây ngô lắm, chưa phân biệt được gì cả. Có lẽ là trong nhà có người nào đó nói trường Cảnh sát dễ tìm việc chăng… Cảnh phục… Súng lục… Em cũng biết đó, nam sinh lúc nào cũng có vài ảo tưởng nhàm chán mà.”

“Nhưng giờ thì…” Anh ta lại hít một hơi thuốc, trong nụ cười lộ ra chút bối rối: “Có lẽ em không biết, đã 2 năm rồi tôi không về nhà, 2 năm đấy. Ngay cả anh Thái của em cũng vậy, lần này là lần đầu tiên về nhà sau 3 năm trời, đội trưởng Giang thì càng không cần nói nữa… Gần đây có nghe anh ấy nói ba mẹ anh ấy vì muốn gặp con mà trực tiếp từ thủ đô chạy đến đây.”

“Này em gái, thật ra khi em đến tuổi trung niên mới có thể hiểu sâu sắc những điều xung quanh mình. Hai ngày trước mẹ tôi ngã bệnh, trong nhà gọi điện báo, tất nhiên không có gì nghiêm trọng, chỉ không cẩn thận ngã gãy xương mắt cá chân thôi. Vì tôi nài nỉ quá nên ba tôi mới mang mẹ tôi đến thành phố Nam Thành để tôi đưa vào bệnh viện, giờ đang được điều trị. Sáng nay tôi từ bệnh viện trực tiếp tới công trường, có lẽ tôi đúng là một cảnh sát đúng mực, nhưng tôi không phải là một đứa con tốt. Lần này chỉ bị gãy xương, vậy lần sau thì sao? Ý tôi là họ rồi cũng sẽ già đi, đâu phải lần nào cũng được may mắn như vậy, đúng không?”

Tô Ngôn trầm mặc, nhưng cô có thể nghe ra giọng nói run run của người đàn ông đang đưa lưng ra ngoài hút thuốc.

“Em có biết vì sao tôi và anh Thái của em mãi mà không kết hôn không? Không phải tìm không thấy, em cũng biết thể diện của nghề này mà, muốn tìm đối tượng cũng không khó.” Anh ta nói, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên vui vẻ hơn: “Nghề này của chúng ta rất khó để gánh vác trách nhiệm gia đình, nhìn xem hai người duy nhất trong đội đã kết hôn đi, cuộc sống hôn nhân cũng không mấy thuận lợi. Nhưng nửa kia của hai người đó tốt xấu gì cũngbiết thông cảm, xung quanh có nhiều người cuối cùng đều ly hôn hết, vì tính chất công việc của chúng ta đã định sẵn là không thể hoàn thành nghĩa vụ cơ bản của một người chồng, một người cha rồi. Kết hôn hả? Hại người vô tội sao?”

Phanh.

Tô Ngôn xuống xe, chậm rãi đi tới trước mặt anh ta: “Lúc anh vừa bắt đầu làm việc cũng từng có cơ hội đổi ý, vậy vì sao anh lại kiên trì tới bây giờ? Anh mới ba mươi mấy tuổi, giờ lựa chọn lại cũng không muộn mà? Sao lại cố tình khuyên tôi mà không tự khuyên bản thân mình đi?”

Hạng Dương tiện tay bóp tắt điếu thuốc rồi chính xác ném vào thùng rác cách đó không xa: “Dù sao thì cũng phải có người làm mà.”

“Dù sao cũng phải có người làm.” Tô Ngôn lặp lại câu nói này: “Đây cũng là lí do tại sao tôi lựa chọn làm cảnh sát hình sự, tôi cảm thấy cảm giác bắt được bọn khốn bất lương rất tuyệt.” Cô hiếm khi nói bậy, sử dụng “từ ngữ thường ngày” của bọn đàn ông trong đội chuyên án.

Hạng Dương nghe vậy thoạt đầu sững sờ rồi lập tức lắc đầu bật cười thành tiếng, hai người rất ăn ý sóng vai đi vào tòa nhà.

Trong lúc đợi thang máy, Tô Ngôn bỗng mở miệng: “Nhưng phải nói thật, anh Hạng, anh thật sự cần một ngày nghỉ hoàn chỉnh đó. Làm ơn đi, anh nghĩ mình là super hero à? Thiếu anh thì đội chuyên án vẫn hoạt động bình thường mà, nghỉ ngơi đi, ít ra thì về nhà ngủ mấy đêm, ăn vài miếng cơm mẹ nấu sẽ thấy tốt hơn.”

“Có lý.” Người đàn ông sau khi tâm sự hết thì có vẻ tâm tình thả lỏng hơn rất nhiều, Hạng Dương trước đó dường như đã trở lại: “Nhưng vẫn phải đợi vụ án này kết thúc đã.”

“Thật ra chúng ta mệt mỏi thế này cũng là do thiếu cảnh lực nghiêm trọng, nhưng giờ quốc gia đã rất cố gắng rồi, tôi nghĩ qua vài năm nữa thì tình hình sẽ ổn hơn…”

Hai người vừa nói chuyện vừa trở về văn phòng đội chuyên án. Giang Ly đang đứng cạnh bàn hội nghị nói gì đó với vị pháp y thực tập kia, thấy hai người về cũng mở miệng hỏi: “Có phát hiện gì không?”

“Xem như là có đi.” Hạng Dương nhún vai: “Lão Phương căn cứ theo vết tích dưới đáy hố đoán là hai người chết bị chôn lúc vẫn còn sống, vì vậy hiện tại chúng ta xem như đã biết được nguyên nhân cái chết của họ rồi, chết vì ngạt thở. Chuyện này hẳn sẽ giúp chúng ta tiến hành trắc tả được hung thủ.”

“Ừm, danh tính của hai người chết cũng có chút tiến triển, DNA của nạn nhân nữa khớp với một người đã mất tích trong kho dữ liệu.” Giang Ly ra hiệu pháp y thực tập đưa tài liệu cho họ: “Người phụ nữ tên là Hồng Trân Mai, 43 tuổi, được báo mất tích 1 năm trước. Chúng ta có lý do để suy đoán rằng nạn nhân nam chính là chồng bà ta, 44 tuổi, cũng được báo đã mất tích 1 năm trước.”

“Là ai báo mất tích?” Hạng Dương liếc nhìn tư liệu, thuận miệng hỏi.

“Con của họ, lúc ấy anh ta chỉ có thể cung cấp được mẫu DNA của Hồng Trân Mai thôi, vì vậy kho số liệu chỉ có dữ liệu của bà ta.” Giang Ly đáp.

Hạng Dương gật đầu: “Vậy để tôi đi liên hệ con của họ… Tên là… Khuông Hoành Bình?”

“Không cần, tôi đã liên lạc rồi.” Giang Ly rất bình tĩnh: “Thay vào đó thì anh đi điều tra hộ tịch của hai nạn nhân đi.”

Tô Ngôn nhìn sang cột thông tin, hơi nhíu mày: “Thành phố Cương Bắc?”

“Vậy con của họ muốn tới đây phối hợp điều tra sao?” Vẻ mặt Hạng Dương vẫn như thường, rõ ràng anh ta không biết thành phố Cương Bắc có ý nghĩa thế nào với hai người bên cạnh: “… Hai vợ chồng còn có một đứa con gái nữa à? Nhìn tuổi tác thì chắc đang học cấp 3…”

“E là Khương Hoành Bình không thể tới thành phố Nam Thành để phối hợp điều tra được, vì vậy chúng ta phải đi Cương Bắc một chuyến.” Giang Ly vỗ tay vị pháp y thực tập, cảm ơn một tiếng rồi ra hiệu cậu ta có thể đi, sau đó trở về chỗ của mình: “Đường cũng không xa lắm, chỉ lái xe hơn 4 tiếng thôi.”

“Tô Ngôn, em cùng đi với tôi.”

“… Rõ.” Tô Ngôn hoàn hồn, đáp.

Lúc này Hạng Dương đã cảm thấy có gì đó không bình thường, không hiểu giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải chỉ là công tác một chuyến tới Cương Bắc thôi sao? Sao lại thấy có gì đó là lạ? Nhưng tất nhiên anh ta không hỏi ra, chỉ có thể vỗ ngực: “Vậy thì tôi sẽ canh giữ ở đây, hai người yên tâm, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện!”



Sáng sớm ngày hôm sau, từ lúc trời chưa sáng thì Giang Ly và Tô Ngôn đã xuất phát đi tới Cương Bắc, dọc đường cũng không có chuyện gì phát sinh, hai người chỉ thỉnh thoảng nói chuyện vài ba câu liên quan tới vụ án, đa số thời gian còn lại là im lặng và hơi lơ đễnh.

“Tôi đã liên hệ trước với Cục công an thành phố Cương Bắc rồi, tới nơi sẽ có cảnh sát đặc nhiệm đón chúng ta.” Sau khi ra khỏi đường cao tốc, Giang Ly dựa theo hướng dẫn cuối cùng dừng xe trước một viện dưỡng lão.

Tô Ngôn xuống xe, đánh giá một vòng viện dưỡng lão trước mặt, vị trí khá vắng vẻ, cách thành phố một đoạn nên tương đối yên tĩnh, xung quanh có vài cái làng và cư xá. Viện dưỡng lão này nằm khuất trong những tòa nhà văn phòng chính phủ, tường ngoài xây bằng gạch đỏ, bảng hiệu trên cổng chính đã bị cây thường xuân leo đầy, chứng tỏ tòa nhà này đã được xây rất lâu rồi.

Vài phút sau, một người đàn ông mặc áo jacket mỏng bước tới đón họ: “Đội trưởng Giang?”

Giang Ly bắt tay với đối phương rồi giới thiệu: “Vị này là đồng nghiệp được Cục thành phố Cương Bắc phái tới để giúp chúng ta điều tra, cảnh sát Tạ.”

“Gọi tôi Tạ Đồ là được rồi.” Người đàn ông cười ha hả: “Chúng ta vào đi nhỉ? Khuông Hoành Bình đang làm việc ngay trong viện dưỡng lão này.”

Một nhóm ba người lần lượt đi qua cổng gác, thuận lợi vào bên trong viện dưỡng lão, sau đó tìm được con của hai nạn nhân, Khuông Hoành Bình trong sân trước.

Cuối cùng Tô Ngôn cũng hiểu cái gọi là “không tiện đến thành phố Nam Thành để phối hợp điều tra” của Giang Ly là gì rồi. Người thanh niên chú ý đến ba người nên đi về hướng này, vẻ ngoài anh ta rất ưa nhìn, nét mặt ôn hòa, chẳng qua là… ngồi trên xe lăn. Ống quần đối phương rủ xuống, trống rỗng, rõ ràng là không có hai chân.