Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 427: Chơi là phải kích thích




Triệu Ngọc Hoa chợt nhìn thấy Tô Linh Vân trợn mắt lườm y, y vội cười nói:

- Anh hiểu rồi. Tại Tiểu Vân em ở bên cạnh anh, anh vui mừng quá nên mới phản ứng chậm chạp như thế đấy chứ.

Tô Linh Vân lạnh nhạt nói:

- Xem ra vì tương lai của Tập đoàn Thiên Nguyên các anh, tôi vẫn nên để anh ít phạm sai lầm thì hơn...

Triệu Ngọc Hoa khẽ cho mình hai cái bạt tai rồi cuống quýt xin Tô Linh Vân tha cho. Tô Linh Vân vẫn duy trì khoảng cách nhất định với y khiến tim y khó chịu như bị mèo cào vậy.

Cuối cùng thì Vương Hằng Sinh cũng đứng lên. Ông dụi dụi đôi mắt hơi có chút cay cay, lắc lắc đầu, không nói một lời nào rồi lại đi tới một khối nguyên liệu thô khác, Tô Linh Vân vội nói:

- Ông Vương, cũng xem được hơn một nửa rồi. Chúng ta nghỉ ngơi ăn chút gì đã.

Vương Hằng Sinh suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng gật gật đầu. Sau đó mọi người cùng tới nhà hàng Tây phía bên cạnh khu hội trường chào bán công khai. Triệu Ngọc Hoa vừa vào tới nhà ăn thì đã nghe tiếng Đỗ Long gọi lớn:

- Ông Vương, Cô Tô, chúng tôi ở bên này!

Đám Đỗ Long chiếm thêm cho đám Triệu Ngọc Hoa thêm mấy chỗ ngồi, trên bàn cũng bày không ít đồ ăn. Triệu Ngọc Hoa đi đầu tiến lên phía trước, nhìn đống đồ ăn chất thành núi, Triệu Ngọc Hoa hừ lên một tiếng nói:

- Anh Chu cũng khoa trương quá nhỉ? Ăn Búp-phê thì cũng không thể lãng phí được. Không phải anh Chu muốn ăn hết số tiền mua vé vào đó chứ?

Đỗ Long cười nói:

- Tổng giám đốc Triệu, những thứ này có cả phần của các anh. Tôi tốt bụng giành về đây cho mọi người đó chứ. Bên kia đã chẳng còn lại nhiều đồ ăn nữa. Đợi lát nữa cả mấy nghìn người xông vào đây, Tổng giám đốc Triệu anh không sợ đói bụng, nhưng cô Tô mỏng manh yếu đuối thế kia không thể để đói bụng được đâu.

Triệu Ngọc Hoa bĩu môi nói:

- Tôi không thèm cần anh lấy đồ ăn giúp tôi. Tự tôi sẽ đi lấy. Tôi không tin Ban tổ chức đấu giá công khai Myanmar mà ngay cả bữa trưa cũng chuẩn bị không đủ được. Lại còn có thê để người ta chết đói?

Sau khi nói xong Triệu Ngọc Hoa nói với Tô Linh Vân:

- Tiểu Vân, anh giúp em đi chọn chút đồ ăn.

Triệu Ngọc Hoa ngạo nghễ cầm đĩa đi, Đỗ Long lại đẩy cái bát bánh khoai lang đẹp mắt tới trước mặt Tô Linh Vân cười nói:

- Cô Tô, đây là đĩa bánh khoai cuối cùng. Khó khăn lắm tôi mới giành về đây được đó. Cô nếm thử xem, tôi thấy mùi vị cũng không tệ lắm đâu.

Tô Linh Vân nói một câu cám ơn nhưng lại không cầm đũa gắp bánh. Tuy bánh khoai là một trong những thứ đồ ăn vặt mà cô thích nhất, nhưng cô vẫn còn phải chú ý đến thể diện của Triệu Ngọc Hoa. Đợi y quay về rồi nói sau vậy.

Ông Vương thì chẳng có kiêng dè gì. Ông ta cũng lười chẳng buồn đi lấy đồ ăn, tiện tay cầm miếng bánh điểm tâm cho vào miệng. Dưới sự mời chào của Đỗ Long thì trừ Tô Linh Vân ra tất cả mọi người đều bắt đầu ăn. Ở đây mọi người đều tuyệt đối không bàn chuyện về nguyên liệu thô. Lý Cương giỏi mồm mép, gã kể vài mẩu chuyện vui, mọi người có chuyện để nói cũng có chuyện để cười tự nhiên cũng dễ nói chuyện.

Một lát sau Triệu Ngọc Hoa mới tay không quay lại, y lúng túng nói:

- Người Myanmar thật ngu ngốc, không nên cho một bữa trưa miễn phí. Nghe tới hai từ “miễn phí”, đám người này đến cướp sạch đồ ăn như những kẻ đói lả vậy.

Tô Linh Vân thở dài nói:

- Anh Ngọc Hoa, anh ít lời đi một chút. Nếu không phải anh Chu đã chuẩn bị sớm thì không chừng chúng ta phải chịu đói thật đấy. Mau ăn đi, em ăn thử rồi, mùi vị những món này cũng không tồi đâu.

Triệu Ngọc Hoa vừa ăn lại còn vừa lải nhải:

- Cũng không biết đồ đám người Myanmar này làm có sạch sẽ không nữa...

Dù có sạch sẽ hay không thì bữa này Triệu Ngọc Hoa cũng chỉ ăn lửng dạ. Người Myanmar đã đánh giá thấp khả năng ăn của mọi người, hoặc cũng có thể đúng như Triệu Ngọc Hoa nói, mọi người liều mình ăn cho đủ vé vào cửa. Khi càng có nhiều người hơn nữa dồn vào nhà ăn, thì bọn họ xông vào tranh thức ăn chẳng khác gì hổ đói xuống núi. Những thực phẩm miễn phí do Ban tổ chức Myanmar cung cấp căn bản không kịp thêm, cứ vừa đẩy ra thì đã bị cướp sạch. Triệu Ngọc Hoa còn lo giữ thể diện thì làm sao chịu đi tranh giành những thứ đồ ăn miễn phí này được. Thế cho nên y chỉ có thể chịu đói thôi.

Buổi chiều lúc bắt đầu khai mạc buổi đấu giá, Đỗ Long căn bản không ở sân đấu giá. Hắn vẫn tiếp tục đi xem những khối nguyên liệu thô mà hắn đã ngầm đánh dấu từ trước. Chuyện đấu giá giao cho Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh. Có sự chỉ điểm từ trước của hắn, cộng thêm sự thông minh sắc sảo của bọn họ. Cho dù có cạnh tranh kịch liệt hơn nữa thì cũng không thể nào không thu hoạch được chút gì.

670 bảng hiệu, những khối đá Đỗ Long vừa ý xếp trước nhất cũng phải từ số thứ hơn 200 trở đi, cho nên đám Lâm Nhã Hân không hề vội vã chút nào. Bọn họ vẫn nồng nhiệt ngồi xem mọi người vì những khối nguyên liệu thô hiện lên trên màn ảnh lớn mà tranh giành tới đỏ mặt tía tai. Giá đưa ra cũng liên tục cao lên.

- Cô Thẩm thực sự không có ý định đấu giá một hai khối về chơi sao?

Triệu Ngọc Hoa thừa lúc Tô Linh Vân không ở đó lại bắt đầu trêu ghẹo Thẩm Băng Thanh.

Thẩm Băng Thanh thản nhiên nói:

- Đấu giá đá quý chứ không phải giăng lưới bắt cá. Tôi thấy vừa ý mới ra tay. Tổng giám đốc Triệu tiền nhiều như nước, sao không mua thêm vài viên đá nữa để thử vận may đi?

Những nguyên liệu thô bán ra ở hiện trường đấu giá ít nhất cũng phải gần mười nghìn Euro. Tuy Triệu Ngọc Hoa là Phó tổng giám đốc công ty, nhưng trên thực tế thì nguồn tài chính y có thể huy động không nhiều. Làm sao có thể tùy ý mua đá được? Lý Cương còn có quyền quyết sách của công ty, chứ y thì hoàn toàn là tới góp vui, mở mang kiến thức mà thôi. Nghe lời này của Thẩm Băng Thanh xong thì y lúng túng cười nói:

- Tôi cũng đang đợi, giờ vẫn chưa tìm thấy cái nào vừa ý.

Tốc độ bán đấu giá rất nhanh, khoảng bốn giờ chiều, khối đá đầu tiên Đỗ Long vừa ý, cũng chính là khối đá thứ 216 đã bắt đầu được đấu giá. Giá khởi điểm của khối đá này là năm mươi nghìn Euro. Tuy có thấy màu lục, nhưng lại là màu lục của cứt ruồi nên mọi người đều không có hứng thú. Tuy nhiên vẫn có mấy người tham gia đấu giá. Mỗi lần tăng ít nhất một ngàn Euro. Chẳng mấy chốc giá đấu đã lên tới một trăm ngàn Euro.

Trông thấy thời gian đấu giá của khối đá này sắp kết thức với giá một trăm ngàn Euro thì Thẩm Băng Thanh đột nhiên tham gia vào cuộc cạnh tranh. Giá niêm yết đột nhiên tăng tới một trăm năm mươi ngàn Euro.

Cuộc chào bán công khai của Myanmar đã áp dụng phương thức đấu thầu điện tử. Mỗi một sản phẩm đưa ra đấu giá với thời gian không quá ba phút. Hơn nữa qua 5 giây mà không có ai tăng giá thì coi như cuộc đấu giá kết thúc. Rất nhiều sản phẩm đã kết thúc trong vòng một phút đấu giá. Cho nên thời gian đấu giá tương đối nhanh.

Người bán đấu giá ra sức hét:

- Số 216 giá đưa ra cao nhất là một trăm năm mươi ngàn Euro, còn có ông chủ nào muốn tăng giá không? Một trăm năm mươi ngàn, một trăm năm mươi ngàn...Chúc mừng người mua của số 216, đã mua về số 216 với giá một trăm năm mươi ngàn Euro.

Người bán đấu giá lại khẩn trương tiến hành đấu giá cho sản phẩm tiếp theo. Dưới hội trường Thẩm Băng Thanh và Lâm Nhã Hân phấn khởi vỗ tay nhau thể hiện sự chúc mừng. Triệu Ngọc Hoa tò mò hỏi:

- Khối đá vừa nãy là do hai người đấu giá được? Số 216...Trong danh sách ông Vương đưa không có khối đá này mà.

Thẩm Băng Thanh chững chạc nói:

- Tôi nói rồi, tôi mua nó vì trông nó vừa mắt. Nếu vận may tốt thì tăng giá, không thì chịu lỗ vậy. Chỉ có một trăm năm mươi Euro thôi mà, coi như một trò chơi kích thích vậy.

Triệu Ngọc Hoa thân là Phó tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nguyên, nhưng cũng không có được khí phách chơi kiểu kích thích như Thẩm Băng Thanh thế này. Trong lòng y cảm thấy khó chịu liền khẩn trương xúi:

- Vậy cô mau giao tiền cầm lấy khối đá đó ra ngoài cửa mở ra xem đi. Tôi muốn xem rốt cục thì vận may của cô thế nào rồi đó.

Thẩm Băng Thanh một mực cự tuyệt, anh ta nói:

- Không được, tôi còn phải tiếp tục xem xem có còn khối đá nào vừa mắt không nữa. Nếu có thì mua luôn. Sáng mai họ mở khung ra rồi tôi mở tất cả ra, xem lần này có thể kiếm được mấy viên.