Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 442: Lời nói chân tình




Tô Linh Vân cười nói:

- Cách đây không lâu tôi mới đi qua thành phố Ngọc Minh, sớm được biết chị Lâm thì hay quá … Ngay bây giờ tôi đang có chút việc cần phải làm, vào khoảng tháng sáu tháng bảy tôi sẽ đi thành phố Ngọc Minh ở vài ngày. Đến lúc đó lại làm phiền chị Lâm.

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Sao lại nói là làm phiền chứ? Rất hoan nghênh, cô chính là quý nhân của tôi đó!

Tô Linh Vân lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Băng Thanh, nói:

- Chị Lâm, chị mới là quý nhân của tôi chứ. Thành phố Ngọc Minh chuẩn bị mở khu khai phá kinh tế mới, đang có rất nhiều điều kiện ưu đãi để thu hút các nhà đầu tư. Trong tay tôi có bản dự án rất có triển vọng. Nếu chị Lâm có hứng thú thì chúng ta có thể cùng đầu tư.

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Kế hoạch khu kinh tế mới đó không phải đang gặp trở ngại sao?

Tô Linh Vân cười nói:

- Chỉ là trở ngại tạm thời thôi, chỉ cần đợi lãnh đạo mới của thành phố lên nhận chức, thì kế hoạch khu kinh tế đó hiển nhiên vẫn tiếp tục phát triển.

Lâm Nhã Hân cười nói;

- Sắp tới tôi dự định đến thành phố Thụy Bảo đầu tư. Trong tay không nhất định có nhiều tiền như vậy. Dù sao vẫn còn mấy tháng nữa, đến lúc đó rồi tính.

- Thành phố Thụy Bảo? Chị Lâm muốn đầu tư vào dự án gì vậy? Có thể nói cho tôi nghe được không?

Tô Linh Vân tò mò hỏi.

Lâm Nhã Hân liền nói với cô ta. Thực tình thì cô vẫn chưa có khái niệm hoàn chỉnh đối với kế hoạch đầu tư này. Tô Linh Vân nghe được một lát thì phát hiện ra điểm này, hai người nói chuyện huyên thuyên, càng nói càng có cảm giác thù hận.

Ánh mắt của Thẩm Băng Thanh nhìn hướng ra bên ngoài cửa kính xe, ngắm phong cảnh Myanmar. Tâm hồn đã bay về nước, sau khi tốt nghiệp đến nay anh ta luôn rất bận rộn với công việc. Nửa tháng nay coi như tự cho mình được nghỉ phép dài hạn. Kỳ nghỉ phép dài hạn điên khùng, mọi thứ đều đã kết thúc rồi. Cuộc sống lại trở về với quỹ đạo.

- Chị Lâm, Băng Thanh. Ngày mai chúng ta đi đến nơi gần Nội Bỉ Đô chơi thấy thế nào?

Lúc xuống xe Tô Linh Vân mời bọn họ.

Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:

- Thôi, tôi phải về rồi. Còn rất nhiều việc đang chờ phải làm nữa. Hôm qua tôi đã dự định tối nay bay về nước.

Tô Linh Vân có chút thất vọng, hẹn sau mấy tháng nữa gặp nhau ở thành phố Ngọc Minh. Sau đó mọi người chia tay nhau ở cửa khách sạn.

- Cô bé này thật sự là không tồi chút nào cả.

Lâm Nhã Hân nhìn theo bóng Tô Linh Vân nói.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Vậy sao? Cũng được.

Lâm Nhã Hân quay đầu nói với Thẩm Băng Thanh:

- Cũng được? Những thiếu nữ trẻ tuổi giống như con người cô ấy, có mấy người có khả năng chiêu hiền đãi sĩ như cô ấy? Có thì giới thiệu vài người để tôi làm quen đi?

Thẩm Băng Thanh cứng họng nói:

- Cái này … quả thực có chút đặc biệt. Chị Lâm chị nói chuyện với cô ấy rất vui vẻ nhỉ, cẩn thận đừng để lộ ra Đỗ Long.

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Chuyện chúng ta nói đều là trên phương diện chuyện làm ăn, không thể nào nói lỡ miệng được. Được rồi, chúng ta quay về lấy đồ, sau đó trả phòng rồi đi ra sân bay.

Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh rời khỏi khách sạn. Mang theo cả khối đá, ở cửa khách sạn vẫy hai chiếc taxi. Người tái xế đội chiếc mũ kéo rất thấp đi xuống mở cốp xe cho bọn họ.

Nhìn thấy bộ dạng của tài xế, Thẩm Băng Thanh phát ra một tiếng a. Nhưng anh ta không hề nói gì cả, cứ thế lên taxi, sau khi xe rời khỏi anh ta mới nói:

- Hồng Quân, sao lại là anh vậy hả?

Người lái xe chính là Hạ Hồng Quân, cậu ta quay đầu cười nói:

- Là tôi, lạ lắm sao? Đỗ Long bảo đích thân tôi phải đưa các vị ra sân bay. Hắn lo lắng các vị có thể gặp nguy hiểm. Dường như quả thực có không ít người đang theo dõi các vị.

Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng nói:

- Còn không phải cậu ta hại, sau khi chúng tôi quay về đều thay trang phục nam thì không ai có thể nhận được ra. Chị Lâm cũng thể hiện rõ mục đích cuả chị ấy. Nếu có người đến tìm, thì tôi xem hắn làm như thế nào?

Hạ Hồng Quân cười nói:

- Cho nên cậu ấy bảo tôi tìm hai nữ vệ sĩ cho chị Lâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Đợi các vị xuống máy bay, thì sẽ có hai nữ vệ sĩ đi đón. Có hai người bọn họ bảo vệ, những tình huống bình thường họ đều có thể ứng phó được. Các vị cứ yên tâm.

Lâm Nhã Hân thở dài:

- Tên tiểu tử này … quả nhiên là người không nông cạn chút nào …

Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh ở sân bay lên máy bay một cách suôn sẻ. Hạ Hồng Quân và Lý Văn Quân quay về lại như thế nào cũng không cần các cô lo lắng. Máy bay thuận buồm xuôi gió bay về thành phố Ngọc Minh, đáp xuống sân bay quốc tế thành phố Ngọc Minh. Hai nữ vệ sĩ mà Hạ Hồng Quân nói quả nhiên đã có mặt tại cửa ra của sân bay. Lâm Nhã Hân đã nhìn bức ảnh trong điện thoại mà Hạ Hồng Quân đã gửi cho cô. Gật đầu một cái rồi liền lên xe mà hai vệ sĩ lái đến đón họ.

Thẩm Băng Thanh ở nhà Lâm Nhã Hân ngủ một đêm, ngày thứ hai khi trời vừa sáng thì anh ta đã thay trang phục nam, lặng lẽ rời khỏi. Sau khi cho rằng không có ai theo dõi, Thẩm Băng Thanh bắt taxi đến bến xe, mua vé đi thành phố Thụy Lệ. Trải qua một ngày mệt mỏi trên xe, anh ta đã xuống xe ở bến xe Thụy Lệ. Khi rời khỏi bến xe thì chạm mặt ngay với chiếc xe cảnh sát bán tải của Đỗ Long …

Đỗ Long với nét nặt tươi cười nhìn Thẩm Băng Thanh nói:

- Cuối cùng cậu cũng trở về rồi, không có sự giúp đỡ của câun thì có rất nhiều việc không làm nổi.

Thẩm Băng Thanh không chú ý đến hắn, đem gói hành lý đến chỗ ngồi phía sau. Anh ta ngồi ở ghế phụ lái, đóng cửa cái rầm, thắt dây an toàn. Thẩm Băng Thanh nói:

- Nói linh tinh ít thôi, về xã Mãnh Tú hay là đi khách sạn?

Đỗ Long cười:

- Đến nhà khách của Cục công an, bây giờ tôi cũng không dám đi đêm đâu. Truyền thuyết nói Cát Quân có treo thưởng là mua mạng của tôi mười triệu. Tôi không thể nào không cẩn thận được.

- Cát Quân?

Thẩm Băng Thanh mở to mắt nói:

- Anh đã hai lần phá hoại kế hoạch của Cát Quân, còn tóm được một lượng lớn ma túy. Đó là lý do đính xác để Cát Quân giết anh. Có người tiếp nhận hành động chưa?

Đỗ Long cười nói:

- Trước mắt thì chưa có, bởi vì tôi không cho bọn họ cơ hội. Một cây không chống nổi nhà, cậu đã về rồi, thì tôi có thể phát triển hành động câu cá. Ra tay trước để chiếm được ưu thế để tóm từng tên bụng dạ khó lường kia ra.

Thẩm Băng Thanh hỏi:

- Hành động câu cá? Anh định chọn ai đó làm mồi nhử chưa? Anh hay là tôi?

Đỗ Long khéo léo điều khiển chiếc xe cảnh sát tả xuyên hữu đột, đồng thời trả lời:

- Không phải tôi cũng chẳng phải cậu, ngày mai cậu sẽ biết. Ngày mai khi trời vừa sáng chúng ta sẽ đi đón mồi nhử ra.

Trong đầu Thẩm Băng Thanh đang suy nghĩ, bỗng thốt lên:

- Đa Ôn Hãn?

Đỗ Long cười nói:

- Không sai, chính là gã đó, giam gã đó hơn nửa tháng rồi, cũng nên lôi ra ngoài chút.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Anh có kế hoạch gì rồi?

Đỗ Long nói:

- Kế hoạch thì cũng đợi về đến nhà khách rồi nói. Trước tiên cậu nói cho tôi biết, sau khi tôi đi phát sinh chuyện chào bán công khai. Nghe nói cuối cùng các cậu đã thay đổi kế hoạch của tôi, khiến tôi tổn thất mấy trăm triệu. Lại còn để tên ngu xuẩn Triệu Ngọc Hoa kia thoát chết ...

- Chị Lâm có lẽ đã nói rõ với anh rồi chứ? Vẫn còn muốn tôi thuật lại một lần nữa sao? Chị Lâm cũng là vì muốn tốt cho anh ...

Thẩm Băng Thanh nói.

Đỗ Long nói:

- Tôi hiểu, cái gì là tu tâm tích đức, cái gì là vì Tô Linh Vân a ... tôi muốn nghe quan điểm của cậu.

Thẩm Băng Thanh trầm xuống một lát, nói:

- Anh muốn nghe lời thật lòng hay lời giả dối?

Đỗ Long cười nói:

- Đương nhiên là lời thật lòng rồi. Tôi muốn nghe lời từ đáy lòng của cậu.

Thẩm Băng Thanh trả lời rất đơn giản:

- Tôi không muốn phải chạy theo Tô Linh Vân. Tôi quan tâm đến bọn họ làm cái khỉ gì! Mấy trăm triệu đó thì coi như nước đổ lá khoai rồi. Anh không tiếc nhưng tôi tiếc.

Đỗ Long cười ha hả, vỗ vào vai Thẩm Băng Thanh nói:

- Cậu đã nói ra những lời trong lòng của tôi. Quả nhiên không hổ là anh em của tôi. Chị Lâm dù sao cũng là phụ nữ, vẫn còn phải đắn đo nhiều. Thật tiếc đúng lúc đó tôi lại không có ở trong khi Vip. Nếu không thì tôi quyết sẽ không đồng ý. Vốn dĩ tên khốn Triệu Ngọc Hoa có thể chết chắc. Đáng tiếc ... lại phải mất bao nhiêu công sức...