Cành Non – Tịch Bát Gia Tử

Chương 13




Lúc Đổng Nhạc Vân đến chung cư của Thẩm Hoài Dư.

Hai người Chu Hựu Chỉ và Thẩm Hoài Dư đang ngồi ăn cơm, ăn cháo trắng, lúc bà vào thì cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn bà.

Đổng Nhạc Vân vội vàng sờ trán Thẩm Hoài Dư, thấy không còn nóng thì bà mới thở dài nhẹ nhõm, lại còn cười cảm ơn Chu Hựu Chỉ.

Chu Hựu Chỉ lắc đầu, nói: “Không có gì ạ.” Con chăm sóc bạn trai mình mà, không có gì đâu.

Đổng Nhạc Vân lại vào bếp bận rộn. Xào một chút rau xanh và trứng gà, lúc mang ra thì Chu Hựu Chỉ đã ăn xong rồi, cô còn quen thuộc đi vào nhà vệ sinh.

Đổng Nhạc Vân nhìn quần đùi mà cô đang mặc, thấy quen quen nhưng không nghĩ nhiều, lôi kéo Thẩm Hoài Dư ân cần hỏi han.

Sau khi Chu Hựu Chỉ vào nhà vệ sinh thì trái tim khó khăn lắm đập lại ổn định được.

5 phút trước khi Đổng Nhạc Vân về thì cô với Thẩm Hoài Dư còn đang âu yếm nhau.

Sau khi nghe lời thổ lộ của cô, ánh mắt anh như biến thành suối nguồn trong veo, khẽ gợn sóng.

Đôi mắt đen láy càng lúc càng gần cô.

Cô bị hấp dẫn, toàn thân cứng đờ không thể cục cựa, nhắm chặt mắt lại chuẩn bị hôn môi anh. Lông mi run run, hơi thở dồn dập.

Nhưng đợi lâu lắc anh chỉ hôn lên trán của cô.

Đôi môi nóng bỏng dán lên trán cô.

Chu Hựu Chỉ mở to mắt, ngón tay gãi gãi sau lưng anh, ánh mắt nghi hoặc lẫn mất mát, mở miệng hỏi sao anh không hôn môi em.

Thẩm Hoài Dư cười nhẹ, đưa tay xoa cằm cô, “Anh đang bị sốt.”

Bị sốt nên không dám hôn môi em, sợ lây bệnh cho em.



Chu Hựu Chỉ mở vòi nước ra để rửa mặt.

Để gương mặt nguội đi một lúc cô mới ra cửa.

“Dì ơi, dì về rồi vậy con đi nhé ạ.” Cô tạm biệt.

“Con ăn một chút rồi hẵng đi?” Đổng Nhạc Vân đứng dậy giữ cô lại.

“Không cần đâu ạ, con ăn no rồi.” Chu Hựu Chỉ từ chối rồi liếc nhìn Thẩm Hoài Dư, phát hiện anh cũng đang nhìn cô thì cô liếm môi, “Anh không bị sao là tốt rồi, con về trước ạ.”

Đổng Nhạc Vân không ngăn cô được nữa nên đồng ý. Bà đứng dậy dọn dẹp chén đũa, để Thẩm Hoài Dư đưa cô xuống lầu.

Trái tim Chu Hựu Chỉ đập thình thịch, đứng ở ngoài cửa chờ Thẩm Hoài Dư.

Sau khi xuống lầu, giữa Chu Hựu Chỉ và Thẩm Hoài Dư còn giữ một khoảng cách nhất định, cô sợ Đổng Nhạc Vân ở trên lầu nhìn thấy.

Hai người một trước một sau đi tới.

Đột nhiên Thẩm Hoài Dư kéo cô ra sau toà nhà, muốn nói vài lời với cô.

Mới vừa dừng lại, Chu Hựu Chỉ liền ôm lấy anh từ phía sau.

Cằm gác trên sống lưng anh, đôi tay vòng eo anh, rầu rĩ nói: “Em đi nha, hôm nay anh phải nhớ đến em đấy. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta bên nhau.”

Thẩm Hoài Dư xoay người ôm cô vào lòng,đdể cô ngẩng đầu nhìn anh.

Trong con ngươi trong trẻo của anh là tình yêu mãnh liệt, anh cố kiềm nén, bình tĩnh lại, dịu dàng thấp giọng: “Anh có chuyện muốn nói với em.”

“Anh nói đi, em nghe.” Chu Hựu Chỉ cười đến mức đôi mắt cong cong.

“Em lớp chín rồi, sang năm sẽ thi vào cấp 3.”

“Em biết mà.” Chu Hựu Chỉ nghĩ ra, đột nhiên buông anh ra, trừng mắt: “Hay là anh định ra hẹn thời gian với em hả? Kiểu thi xong mới được ở bên nhau ấy?” Nói xong còn tức giận đánh anh hai cái.

Thẩm Hoài Dư bắt lấy tay cô, nói không phải, anh còn chờ không được nữa là.

Lúc này Chu Hựu Chỉ mới thở dài nhẹ nhõm.

“Anh không muốn làm ảnh hưởng đến việc học tập của em.”

“Không đâu mà, yêu đương với anh còn làm em học giỏi hơn nữa cơ.” Miệng của Chu Hựu Chỉ rất ngọt.

“Vậy em hứa với anh đi, năm nay phải học hành đàng hoàng, chăm chỉ.”

“Vâng.” Chu Hựu Chỉ đồng ý nhanh chóng. Thẩm Hoài Dư nói gì cô cũng nhanh chóng đồng ý hết.

“Anh chờ em ở trường số Bảy.” Thẩm Hoài Dư nắm tay cô nói.

“Em sẽ đến bên anh, chờ em nha.” Chu Hựu Chỉ lại bổ nhào vào ngực anh, cọ cọ trước ngực anh như một con mèo nhỏ.

Thẩm Hoài Dư cười cười.

Lúc Thẩm Hoài Dư về nhà, Đổng Nhạc Vân hỏi sao anh lại đi lâu vậy?

Anh khụ giọng, nói: “Con nói chuyện với em ấy về việc học tập.”

“À. Đúng rồi, mấy hôm trước cô Lâm hỏi thăm con một chút đấy, con còn giúp Hựu Chỉ học kèm không? Một ngày cuối tuần cũng được nhưng mẹ sợ con không có thời gian.”

Thẩm Hoài Dư nhướng mày, “Thật ra một tuần hai buổi cũng sẽ không chậm trễ. Em ấy lớp 9 rồi, còn sẽ giúp em ấy cố gắng hơn.”

“Vậy là con đồng ý hả?”

“Vâng.”

“Được, miễn là thành tích của con không thụt lùi.”



Cuối tuần, Chu Hựu Chỉ chờ Thẩm Hoài Dư đến.

Lần đầu tiên cô thấy Lâm Mạn Đồng thuận mắt như vậy.

Lâm Mạn Đồng đang thúc đẩy bọn họ có thêm cơ hội. Sau này nếu cô kết hôn với Thẩm Hoài Dư thì nhất định sẽ trao thưởng cho Lâm Mạn Đồng. Mà thôi, cô không đưa, để Thẩm Hoài Dư đưa là được rồi.

Anh vừa vào cửa, cô nhanh nhẹn khoá cửa lại, sau đó không nói hai lời nhào vào người anh. Thẩm Hoài Dư đứng không vững, ngã trên giường cô, tấm nệm mềm mại thật nhưng không bằng cô.

Chu Hựu Chỉ cọ cọ lên phía trên, mặt dán trên vai anh, ngẩng đầu nhìn, “Em nhớ anh lắm.”

Thẩm Hoài Dư cũng nhớ cô, nhưng bởi vì hành đọng hiện tại của cô mà anh càng muốn bắt nạt cô hơn. Như kiểu trong mơ.

Anh vỗ eo cô, để cô ngồi dậy. Nhưng đụng phải lại không muốn buông ra, bàn tay lưu luyến bên eo cô.

Chu Hựu Chỉ bẹp miệng: “Đừng mà.”

Thẩm Hoài Dư cào cào bên thịt mềm bên hông cô, cô bị trêu đến cười khanh khách không ngừng, cọ tới cọ lui trên người anh.

Một lát sau không biết như thế nào dã biến thành cô ở dưới, còn anh ở trên.

Hơi thở của hai người nặng nề, ngực không ngừng phập phồng.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, trong chốc lát, ánh mắt ái muội rơi xuống trên môi cô.

Không biết suy nghĩ gì, cô liếm môi. Làm đôi môi mình trở nên óng ánh hồng hào.

Ai mà nhịn được?

Dù sao Thẩm Hoài Dư cũng không thể.

Anh chậm rãi cúi đầu.

Đều là nụ hôn đầu tiên.

Nụ hôn đầu của hai người.

Môi của hai người chạm vào nhau.

Hơi thở Chu Hựu Chỉ dừng lại, nín thở trợn mắt nhìn anh.

Cảm giác tê dại như dòng điện trong TV nói qua, nhưng cũng có loại khô nóng, âm thanh bên tai lặng câm, chỉ có mỗi tiếng tim mình đập.

Bùm bùm, bồn chồn như nhau.

Trong mắt cô chỉ có anh.

Thẩm Hoài Dư càng muốn hơn.

Anh nghĩ, liệu cô có hài lòng với nụ hôn đầu này hay không, môi cô mềm mại như trong tưởng tượng của anh. Còn đang suy nghĩ, phải làm thế nào để ngừng nhớ đến những cảnh trong mơ.

Cũng chỉ là dán lấy nhau, hai người không động đậy.

Anh dẫn đầu mở miệng ngậm lấy môi cô.

Chu Hựu Chỉ ưm một tiếng, nghĩ đến việc anh đang ngậm môi cô mà vui vẻ vô cùng.

Thẩm Hoài Dư mút một hồi lâu rồi liếm môi trên, cắn môi dưới, làm đôi môi cô ửng đỏ mới hổn hển dừng lại.

Không biết trên môi hai người là nước bọt của ai.

Chu Hựu Chỉ chưa thoả mãn, quét môi mình, sau đó nhỏ giọng nói: “Ăn luôn nước bọt của anh.”

Thẩm Hoài Dư chỉ thấy sợi dây trong đầu càng căng chặt.

Chu Hựu Chỉ vặn vẹo dưới thân anh.

Thẩm Hoài Dư nhắm mắt lại, hô hấp khó khăn, đè eo cô lại, “Đừng lộn xộn, sẽ khó chịu đấy.”

Chu Hựu Chỉ hỏi: “Anh khó chịu ạ?”

Thẩm Hoài Dư đáp: “Anh khó chịu.”

Trong đầu Chu Hựu Chỉ tự hỏi anh khó chịu vì cái gì, sau đó cẩn thận suy nghĩ, nhìn anh nói: “Anh thật dâm dãng mà.”

Thẩm Hoài Dư dựa vào cổ cô cười hai tiếng, ồm ồm: “Anh xin lỗi.”

“Không sao.” Chu Hựu Chỉ dựa cằm trên đầu anh.

“Em cũng thế.” Cô cười khanh khách.

Lại lăn lộn trên giường một hồi lâu, chăn bị vò nát, khăn trải giường bị nhèo, đầu tóc Chu Hựu Chỉ cũng lộn xộn, cả đôi môi và mắt đều trở nên hồng hồng như thỏ con.

Lúc nãy hai người còn hôn thêm vài lần, và thử thêm nhiều kiểu, thử qua hôn sâu, mút lưỡi.

Hai người say mê đến mức cả người nóng lên, không thể dừng lại được.

Thời gian học đã trôi qua một nửa, Thẩm Hoài Dư quản lí thời gian rất tốt, để lại một nửa thời gian làm chính sự.

Anh sờ gương mặt cô, đứng dậy, hỏi thành tích dạo gần đây của cô thế nào, có nỗ lực vào trường số Bảy hay không.

Chu Hựu Chỉ nhanh chóng đứng dậy, cầm phiếu điểm cho anh xem. Tiến bộ rất nhiều, rất có hi vọng vào trường số Bảy.

Thẩm Hoài Dư giảng lại mấy câu cô làm sai. Chu Hựu Chỉ nghiêm túc nghe giảng.

Chỉ là lúc thỉnh thoảng nhìn anh vẫn bị đôi môi anh hấp dẫn.

Muốn hôn tiếp..

Thẩm Hoài Dư nhìn thấy ánh mắt mê mang của cô, anh xoay cằm cô lại, để cô nhìn đề, “Chú ý nào, nói xong câu này đã.”

“Anh ơi…” Chu Hựu Chỉ đáng thương lên tiếng.

Thẩm Hoài Dư không mềm lòng, tiếp tục giảng câu cuối cùng cho cô.

Nói xong.

Chính sự cũng làm xong rồi.

Anh không nhịn nữa, xoay cằm cô qua, lại tìm đôi môi cô. Liếm mút trong chốc lát để cô đưa lưỡi ra, hai chiếc lưỡi câu lấy nhau, ái muội sắc tình.

Thân mật như lửa đốt.

Anh thở hổn hển dừng lại.

Chu Hựu Chỉ lại kêu, “Anh ơi.”

“Ừm?” Thẩm Hoài Dư xoa xoa cằm cô.

“Anh thích hôn em à?” Cô hỏi.

“Ừ.”

Anh rũ mắt nhìn môi cô, cúi đầu lại định hôn tiếp.

Chu Hựu Chỉ cười ranh mãnh, đứng dậy trốn đi.

Anh sửng sốt, giữ chặt tay cô lại, để cô ngồi trên đùi anh. Không khỏi đánh mông cô như là trừng phạt, thấp giọng hỏi: “Chạy làm gì?”

“Trốn anh.”

“Sao lại trốn anh?”

“Lạt mềm buộc chặt đó, anh hiểu không.”

“Em bỏ được à?” Hơi thở phả trên gò má cô, ấm áp, ẩm ướt.

“Bỏ được.” Chu Hựu Chỉ cố ý làm trái lại.

Thẩm Hoài Dư đánh cô vài cái, sau đó yêu thích không buông tay, không chịu rời khỏi mông cô, bóp lấy cảm nhận được sự mềm mại.

Chu Hựu Chỉ giật giật, lại nói: “Anh thực sự rất dâm đãng.”

Thẩm Hoài Dư cắn môi cô, làm cô thở hồng hộc, nói: “Ừ, rất dâm đãng.”

Hàm răng cắn lấy xương quai xanh của cô, hơi thở nóng hổi phả vào bả vai.



Sắp hết thời gian.

Hai người triền miên nguyên cả buổi chiều cũng thấy đủ rồi.

Thẩm Hoài Dư thấy cô đang mặc quần đùi của anh, là cái quần lúc trước.

Cô mặc rộng thùng thình, dây thun bên eo được cô cột lại, ống quần trống to buông thõng, hai chân nhỏ nhắn mềm mại trông càng thêm thon thả..

Anh khẽ nuốt nước miếng.

Cũng không nghĩ cái gì.

Đó là nơi dương v*t của anh đối diện với chỗ riêng tư của cô, thấy hưng phấn, trong đầu sắp nổ ting.

Anh thấy khát nước.

Chu Hựu Chỉ cũng đột nhiên nhớ ra, hỏi anh: “Cho em luôn được không?”

Thẩm Hoài Dư nói không được.

Anh muốn mang về, để chính mình mặc.

Chu Hựu Chỉ nói anh keo kiệt.

Thẩm Hoài Dư không phản bác, lại nói: “Lát nữa đưa cho anh.”

Chu Hựu Chỉ nói chưa giặt, để cô giặt rồi trả anh.

Thẩm Hoài Dư nói: “Không sao, để anh về giặt, nếu ba mẹ em thấy quần của con trai thì làm sao?”

Lí do chính đáng, nhưng chỉ có mình anh biết suy nghĩ của chính mình.

Dâm đãng đến mức không thể mở miệng.

Anh nhận ra mình rất sắc, như là một kẻ biến thái.

Chu Hựu Chỉ thấy có lí nhưng lại không muốn trả quần cho anh. Cô muốn như trong phim ấy, trân quý quần áo của bạn trai.

“Anh cho em đi mà, em còn chưa giặt, để cho em luôn đi mà.”

Thẩm Hoài Dư không chịu.

Chu Hựu Chỉ nóng nảy, bò lên giường chơi xấu, không chịu đ dậy, cuối cùng thốt ra một câu: “Muốn thì anh tự cởi đi.”

Người phía sau không có động tĩnh.

Cô vừa vui vẻ cho rằng mình đã đạt được ý nguyện, giây sau, mông bỗng thấy lạnh.

Cởi thật rồi.

Chia sẻ: