Thầy hiệu trưởng ngồi ở chính giữa vẻ mặt nghiêm túc nhìn cục diện trước mắt.
Hà Nhất Phương và Phương Anh thì ngồi một bên, một người vẻ bình đạm làm người khác tưởng cô không phải người liên quan đến cục diện, còn người còn lại đang có dấu hiệu ngủ gật đến nơi.
Bên kia là bốn người ngồi có chút chật chội, vẻ mặt thật sự phẫn uất mà nhìn hai người này. Lâm Kiệt Anh và thầy tổng phụ trách thì nhìn chằm chằm vào Phương Anh, còn hai người phụ nữ còn lại đôi mắt nóng rực như muốn thiêu đốt Hà Nhất Phương.
Mẹ Lâm Kiệt Anh tức giận trình bày vấn đề đến văng nước miếng tứ tung trực tiếp yêu cầu đuổi học Phương Anh và đuổi việc Hà Nhất Phương. Thầy tổng phụ trách liên tục tố khổ rồi kể ngàn tội quả A2 yêu cầu phạt cả lớp. Lâm Kiệt Anh nhìn cô đắc ý.
Thầy hiệu trưởng vừa xem video quay lại trận hỗn chiến vừa rồi mà chốc chốc lại giật mình vì bị mẹ Lâm Kiệt Anh gọi giật lại.
"Cô Phương có gì để nói không?"
Hà Nhất Phương nhận được câu hỏi của hiệu trưởng nhẹ nhàng đáp: "Tôi chỉ cần họ xin lỗi học sinh của tôi vì lăng mạ chúng là được rồi, còn hình phạt khác chưa nghĩ ra."
Đúng vậy, là chưa nghĩ ra chứ không phải không có. Đừng tưởng bở.
Hà Nhất Phương thậm chí còn không thèm trình bày vấn đề, giải thích nguyên nhân, trực tiếp nói vậy khiến mọi người bất ngờ. Cuối cùng Phương Anh lại phải phát huy tài ăn nói tóm tắt lại sự việc.
Lâm Kiệt Anh nghe xong ngay lập tức giãy nảy ý kiến cãi lại.
"Tất nhiên nếu bên đó không chịu chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa, không phải chỉ hai mẹ con họ mà còn cả hai người bên cạnh nữa." Hà Nhất Phương liếc mắt qua hai thầy cô giáo bên cạnh. Thẳng thắn nhìn vào ánh mắt ghen tỵ của Hoàng Mỹ Phương bên kia.
"Kiện cáo, chỉ sợ cô không biết người thành lập văn phòng luật Đông Hùng là chú của Kiệt Anh đâu nhỉ?" Mẹ Lâm Kiệt Anh vắt chéo chân vênh mặt nói.
Phương Anh từ đầu đến cuối xoay hẳn người ngắm nhìn Hà Nhất Phương.
Aizza, sao mình thấy cô ấy quen quá ta, xinh đẹp như vậy bước vào showbiz cũng được nữa. Trong đầu Phương Anh đã sớm vứt lại mấy thứ trong phòng này mà đầu óc bay thật xa rồi.
"Tôi không muốn biết, tôi chỉ sống và tuân theo pháp luật thôi. Xét về thương tích, bên đó toàn con trai cao lớn cũng gây không ít cho thiệt hại về phía học sinh lớp tôi đâu nhỉ? Con bà là cành vàng lá ngọc, là cục cưng, cục vàng thì đối vợi người khác con cái họ cũng vậy thôi. Bà đừng làm như mỗi mình con trai mình bị đau mà nhìn tôi căm phẫn như vậy. Thưa bà Đào Ngọc Lan ạ."
Thất bất ngờ, Hà Nhất Phương vậy mà biết tên mẹ của Lâm Kiệt Anh, làm chính bà ta và mọi người đều một phen hú hồn hú vía.
Hà Nhất Phương đúng là đáng sợ mà.
Sau một hồi cãi qua cãi lại hay nói chính xác là toàn Đào Ngọc Lan tự biên tự diễn, Hà Nhất Phương thành công lên án hai người giao viên kia vào tội nịnh nọt, thiếu trách nhiệm trong quản lý và dạy dỗ. Thầy Phúc tổng phụ trách sớm đã muốn ngất rồi.
Cuối cùng hiệu trưởng ôm đầu cho hai giáo viên kia về văn phòng, yêu cầu Phương Anh và Lâm Kiệt Anh ra hành lang đứng chỉ để lại Hà Nhất Phương và Đào Ngọc Lan ở lại.
- ----------
"Cá cược đi, lần này tao không bị đuổi học mày dập đầu trước tao ba cái sủa gâu gâu. Chơi không." Phương Anh đứng ngoài hành lang cách Lâm Kiệt Anh mấy mét nói.
Lâm Kiệt Anh thả dáng công tử cười sặc nước miếng nhận lời: "Được, mày thua cũng vậy. Tao sẽ quay video đăng lên cho cả trường xem chị đại là như nào nhé. Qua đây đóng dấu tay giữ lời hứa đi."
"Thằng điên, tao ghi âm rồi, thời nào đóng dấu tay, gớm ghê." Nói xong đưa tay ấn dừng ghi âm trên điện thoại.
Lâm Kiệt Anh lại bị tức đến đỏ mặt lại kết hợp với quả mắt gấu trúc rất buồn cười của hắn nhưng vẫn cố nói: "Là mày chọn đường chết nhé, chắc cô giáo mày đang quỳ xuống xin tha với mẹ tao sợ mất mặt nên đuổi mày ra đây chứ sao nữa. Ha ha ha."
Phương Anh nghe thấy điệu cưới mất dạy của thằng ranh trước mặt sởn hết da gà, cô đang toan tính muốn đạp cho thằng nhóc này bay xuống dưới thì thấy Trúc Hạnh đi từ phía bên kia lại đây đang vẫy tay với mình. Phương Anh cũng vui cười vẫy lại, sau đó hai người kéo nhau ra một góc xa nói chuyện mặc cho Lâm Kiệt Anh ở bên kia xuýt xoa đại mỹ nữ dạy Văn đang bên cạnh Phương Anh.
"Sao cậu ở đây vậy? Có chuyện gì? Gây chuyện nữa rồi? Có cần mình đứng phạt chung không?" Đại tiểu thư Trúc Hạnh vừa trêu chọc vừa véo véo má Phương Anh.
"Á, đau mình, chuyện nó dài như vẻ xinh đẹp vô cùng của vậy ấy, không kể một lúc mà xong được." Phương Anh bắt đầu nịnh nọt nói.
"Uiss, dẻo mỏ, tối nay đừng quên hẹn đó nha, hỏi ý kiến sếp cậu chưa?" Vừa véo xong lại vuốt vuốt mà Phương Anh.
"Mình hỏi rồi á, mà cho mình xin mười nghìn đi mình khát nước quá. Hu hu. Mình học sinh nghèo không có tiền."
"Xin hôn đi mình cho, xin mười nghìn không cho" Nói xong còn nháy mắt quyến rũ: "Mình không có tiền lẻ ở đây, hay mình đi mua cho cậu? Cậu lại muốn uống cocacola đúng không? Đã xin phép mình chưa?" Rồi lại giả vờ híp mắt nguy hiểm.
"Lâu lâu mình mới uống mà, đại tiểu thư toàn tiêu tiền USD mà mình quên mất. Thôi để xíu mình về lớp tự giải quyết." Nói xong không quên nhấc hai hàng lông mày lên tấu hài.
"Bớt bắt nạn các cháu đi nhé, mình đi đây. Bye Bye."
"Bye bye." Phương Anh cùng Trúc Hạnh vừa cười vừa giơ tay tạm biệt nhau như ngày xưa đi học về mỗi đứa một ngả đầy dễ thương.
Còn phía bên kia công tử bột Lâm Kiệt Anh bộ dạng ghen tỵ xem hai người kia thân thiết. Quanh cô ta toàn mỹ nhân, thật tức chết.
"Nhìn gì? Ăn đấm không?" Phương Anh trừng mắt nhìn Lâm Kiệt Anh.
Lâm Kiệt Anh ngoan ngoãn đứng lui sang một góc.
- ----------
Phía bên trong văn phòng.
Hà Nhất Phương không biết kiếm đâu được dũa mong tay mà bắt đầu ngồi sửa móng, chắc phải đi làm lại móng quá, hơi chán kiểu này rồi.
Còn phía bên mẹ Lâm Kiệt Anh tiếp túc được nước lấn tới.
"Thầy hiệu trưởng, gia đình tôi với thầy cũng thâm tình nhiều năm, không phải tôi đe dọa thầy, nhưng nếu thầy không đuổi việc cô ta và con bé học sinh kia tôi có lẽ phải hủy việc tài trợ lần kỷ niệm thành lập trường tháng tới và các khoản khác của hội phụ huynh cũng cần xem lại."
Đe dọa rõ ràng chứ có gì mà không phải đe dọa nữa.
Thầy hiệu trưởng thở dài một cái lắc đầu nhìn về phía Đào Ngọc Lan. Này là tự bà ta tìm đến cái chết chứ gì nữa.
Hội phụ huynh của trường, của cả lớp A1 sớm đã bất mãn với hội trưởng là bà ta từ lâu rồi. Cách làm việc và thái độ coi người như cỏ rác, ai cũng phẫn nộ, sau lưng đến tìm ông gây áp lực bầu lại. Ông cũng đang đau đầu mà giải quyết vấn đề đây. Đào Ngọc Lan làm hội trưởng hội phụ huynh mà thu phí tràn lan còn sử dụng với mục đích không rõ ràng.
Các chương trình tổ chức cho các em vui chơi phát triển chỉ dừng lại ở trên giấy. Các phụ huynh học sinh khác đều rất tức giận.
Mà chủ chốt hội phụ huynh của trường do bà ta chọn không khác gì mấy bà nhà giàu không có kiến thức, chỉ biết ngồi nơi sang trọng uống trà rồi ghi là phí họp hội trong khi giấy tờ sổ sách công việc không giải quyết được gì.
Lại xét đến họ hàng nhà bà ta nhiều con cháu làm giáo viên, nhưng cũng chỉ là giáo viên vì trong họ có một người trước leo được lên phó giám đốc sở giáo dục và đào tạo thành phố H. Vừa leo lên nhét hết con cháu mình làm giáo viên các cấp các trường, người không có bằng cấp hay vừa mới 17-18 tuổi cũng làm giáo viên cho được. Vì nhét người tràn lan lại không có học thức nên sau khi ông ta hết nhiệm kỳ thì gần hết số giáo viên đó cũng bị cho thôi việc ở các trường. Giờ chỉ còn đứa cháu của bà ta là làm ở trên phòng giáo dục và đào tạo nhưng chức vụ cũng không quan trọng gì.
Nhắc đến Hà Nhất Phương, thì số tiền gia đình cô ta đóng góp đầu tư cho trường còn gấp mười mấy lần nhà của Đào Ngọc Lan.
Dù bà ta không đầu tư, đóng góp nữa cũng không thành vấn đề. Cho người khác có năng lực làm hội trưởng hội phụ huynh trường có khi lại khiến cho quỹ được phát triển hơn.
Chúng ta mải mói quá nhiều về nhà Lâm Kiệt Anh mà không nói tới đến Hà Nhất Phương, gia đình bề thế không kém. Chính xác hơn là nổi trội hơn mấy phần. Công ty luật gì đó cũng chưa muốn tính tới.
Ngân hàng XLbank cũng chỉ là ngân hàng mới nổi mấy năm nay cũng không được bề thế như nhà Hà Nhất Phương. Nghe nói cô ta tự kinh doanh phát triển cũng rất khá nữa. Có điên mới đi đắc tội với Hà Nhất Phương, giao tình của ông với gia đình Hà Nhất Phương còn tốt hơn nhiều.
Phụ huynh khác của A1 thấy ông giải quyết được bà hội trưởng hội phụ huynh này chắc chắn sẽ không ý kiến. Với lại, ông sẽ mượn tay Hà Nhất Phương vừa giải quyết được vấn đề chức hội trưởng hội phụ huynh sao vừa cho Đào Ngọc Lan vẫn đóng góp tiền, mà vẫn đổ lỗi hết cho bà ta với Hoàng Mỹ Phương nếu phụ huynh A1 khác có hỏi. Thầy hiệu trưởng cũng chịu đựng người đàn bà này lâu lắm rồi.
Đánh nhau là sai, nếu phạt thì phạt cả hai. Nhưng trong trường hợp này A2 rõ là có lý lẽ hơn nhưng cuối cùng thầy hiệu trưởng phải phân tích nhiều mặt mới đưa ra được quyết định của mình. Cái gì cũng phải đặt lợi ích lên trước đã.
Thầy hiệu trưởng chưa kịp nói gì, Hà Nhất Phương đã giành lấy lời nói: "Thật ra thầy hiệu trưởng cũng phân tích kỹ vấn đề thiệt hơn và chọn bên nào rồi. Xét về tình hay lý chúng tôi quyết không chịu thua. Nhưng xét về gia thế hay tiền bạc như bà nói, xin lỗi, chúng tôi cũng chơi hết mình với bà." Hà Nhất Phương như một chính khách ngồi đầy uy nghiêm bề thế mà nhẹ nhàng nói. Giọng nói thì bình thường nhưng cái cảm giác nàng mang lại khiến người khác có vài phần thua thiệt.
Riêng khoản khí chất, nó thuộc về bẩm sinh, lại cũng mang chút luyện tập vì hoàn cảnh. Hà Nhất Phương khiến Đào Ngọc Lan bỗng nhiên phải suy nghĩ lại.
Thầy hiệu trưởng bị nói trúng nên bỗng nhiên không còn gì để nói ra đâu cho Hà Nhất Phương nói tiếp: "Chắc bà đã nghe tới tập đoàn HaGroup rồi, trùng hợp chủ tịch tập đoàn HaGroup lại là bố tôi. Trùng hợp hơn nữa HaGroup ai cũng gọi tôi là giám độc Phương. Có vẻ như HaGroup cũng hợp tác không ít với XLbank đâu nhỉ?"
Chính xác hơn địa vi và những thứ XLbank đang có như hôm nay đều có phần rất lớn của vị khách hàng lớn như HaGroup vậy. Nếu HaGroup lập tức rút hết tiền tại XLbank thì không biết hậu quả sẽ như thế nào. Phá sản sẽ không nhưng số thanh khoản mất khiến XLbank đang vững chãi phát triển không biết sẽ không biết sẽ chao đảo đến như thế nào.
Đào Ngọc Lan ngu ngốc đến thế nào cũng biết mình đang động vào người không nên động vào nhất, lập tức quay qua trưng cầu ý kiến thầy hiệu trưởng. Nhưng thầy hiệu trưởng chỉ nhún nhún vai tỏ ý chính là như vậy.
Thiên kim tiểu thư HaGroup lại làm giáo viên ở đây. Đúng là điên khùng, ai mà tin được chứ.
Người ta gọi là chủ tịch giả vờ và cái kết đó bác gái ạ.
- ---------
Phương Anh đang tính xem có nên cướp bóc ít tiền của tên công tử bột kia không thì hai người phụ nữ trong phòng hiệu trưởng bước ra. Hà Nhất Phương không thể hiện hỉ nộ ái ố gì trực tiếp ra dấu cho cho Phương Anh đi theo. Còn bên kia Đào Ngọc Lan sau khi nói chuyện với hiệu trưởng gương mặt khó coi hơn bao giờ hết, lần đầu tiên trong 17 năm cáu với cậu con quý tử đang nhõng nhẽo một bên kia.
Phương Anh vừa về lớp cũng là giờ ra chơi, Hà Nhất Phương không biết đi đâu, cô cũng chưa kịp hỏi kết quả. Vừa vào lớp cả lớp xôn xao hỏi, Phương Anh chỉ nói mình không biết, cô làm màu rất nguy hiểm. Sau đó lôi kéo đám Đinh Thanh Thanh xuống căn tin.
"Trời ơi, sáng còn chưa ăn sáng mà đã hao tổn sức lức quá, nói muốn khô cái cổ họng luôn." Phương Anh uống một hơi hết nửa lon Coca phàn nàn.
"Vãi, chị không ăn xong uống vào tý dạ dày nó hỏi thăm." Đinh Thanh Thanh lên tiếng nhắc nhở.
"Kệ, ê mà mấy đứa biết chuyện nhà Linh Chi không chị muốn hóng tý."
"Mọi người đồn mẹ nó bị ông nó bán vào động mại dâm nuôi một lúc cả nhà 10 người trong nhà, xong mẹ nó có thai nó nhưng không biết bố là ai, còn không đi làm được rồi bị ông ngoại đuổi ra khỏi nhà. Tiền một đồng không có, sau đó ông nó lại gọi về bán cho thằng cha 4-50 tuổi bợm rượu, vũ phu ở gần nhà. Mấy năm sau mẹ con nó chạy trốn đến thành phố này làm đủ nghề mưu sinh. Mà mẹ nó cũng giỏi thật ấy, nơi đất khách quê người vẫn nuôi được nó. Mà Linh Chi nó học giỏi lắm á, nó có học thêm gì đâu vẫn giật học bổng ầm ầm. Mẹ nó cũng tái giá rồi hay sao á, lần này người này có vẻ tốt hơn một chút." Đinh Thanh Thanh tràn đầy ngưỡng mộ nói.
"Gớm, thời gian người ta học bà đi đánh nhau có giỏi vào mắt, học gì bằng tự học." Nói xong lấy chân đá về phía Đinh Thanh Thanh.
"Mà tại có con bé gì đó bên lớp 11A10 nó cùng quê với Linh Chi ấy, nó đi đâu cũng kể lể rêu rao quài à nên bị bọn A1 nó mất dạy chọc đó." Trang kều vừa nhai ngô cay vừa nói.
"Mà chị để ý tý nha, đám bà Hoài cay chị lắm ấy, cẩn thận trả thù." Lê Thị Lệ hảo ý nhắc nhở.
"Tưởng mấy đứa là đệ nó mà?"
Đinh Thanh Thanh nghe đến đây lập tức xua tay nói: "Chuyện dài lắm, bỏ qua đi, nói chuyện là em cũng mệt với bà ấy lắm. Bọn em cũng cải tà quy chính rồi."
"Nghe có mùi gian tình lắm nha." Phương Anh vừa cười gian vừa nói.
"Linh tinh, thôi lên lớp dần đi là vừa, mấy đứa căn tin nhìn chị em mình quài, sao giống sắp ra xin chữ ký quá vậy ta?" Đinh Thanh Thanh xoay trái quay phải ngó nghiêng.
Drama hỗn chiến của A1 và A2 đã lan truyền khắp cả trường.
Tiết hai vẫn là giờ tiếng Anh của Hà Nhất Phương, nàng vào lớp nay có chút nhẹ nhàng hơn nhưng không hề đả động gì đến việc vừa nãy, nhẹ giọng nói: "Lúc đánh nhau sung mãn lắm sao giờ yếu đuối hết rồi." Thất hiếm khi nào giáo viên chủ nhiệm 11A2 - Hà Nhất Phướng lại nhẹ nhàng như vậy.
Cả lớp A2 đứa nào đứa nấy mặt mũi bơ phờ, uể oải, giờ mới chính thức ngấm mệt nhưng vẫn cố ngồi thẳng người nghe cô giáo Phương nói.
"Được rồi, dạy một tiết tôi cũng mệt lắm, làm gì làm đi." Sau đó cô giáo Phương không quan tâm đến mấy gương mặt ngơ ngác bên dưới trực tiếp ngồi xuống mang điện thoại ra nghịch.
Gì chứ? Lần đầu thấy cô Phương cho học sinh ngồi chơi vậy luôn. Bình thường cứ lạnh lạnh xa cách với học sinh. Vậy mà học sinh có chuyện cái là như gà mẹ bao bọc đám nhóc. Nhưng bất ngờ chút xíu vậy thôi, cả lớp rất nhanh thích ứng với tình hình hiện tại, cô giáo cho ngồi chơi thì mình ngồi chơi, nghe lời cô giáo vẫn là chân ái.
Hà Nhất Phương thấy mình đúng là bị điên, có đã hứa với lòng sẽ kệ triệt để mà sao bây giờ quan tâm mấy đứa này làm gì không biết. Như bây giờ vậy, cô không biết sao mình lại đi lấy cái thứ này để đưa cho Phương Anh nữa, đúng là bị điên thật rồi. Hà Nhất Phương xoay xoay chai rượu thuốc trong tay không biết sao để đưa cho Phương Anh thì cô không biết từ đâu đã đứng trước mặt cô cười toe toét.
"Phương cô giáo, em..." Phương Anh chưa kịp nói xong đã bị nàng ngắt lời.
"Cầm lấy bôi lên vết bầm trên chân đi, khỏi rồi lấy sức chiều dọn nhà vệ sinh." Vừa nói vừa ấn vào tay Phương Anh không cho từ chối.
Vừa lúc ngồi ở phòng hiệu trưởng cô đã thấy vết bầm ở chân Phương Anh, trên nền da trắng của cô trông càng chói mắt. Cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi lấy chai rượu thuốc lúc nào cũng ở trong xe của mình đưa cho cô.
Mày điên rồi Hà Nhất Phương.
Phương Anh nghe nói vậy mới bắt đầu nhìn xuống bắp chân mình, không biết thằng khốn nạn nào làm đây?
Thật ra Phương Anh lên chính là muốn xin rời lịch dọn nhà vệ sinh, ai ngờ nghe thấy nàng tuyên bố như vậy liền ỉu xìu đi về, thất vọng nói: "Em cảm ơn cô."
Hừ, nhận đồ của mình sao mặt mũi như đưa đám, không biết tốt xấu. Hà Nhất Phương cả tiết học ánh mắt đều chằm chằm nhìn về chỗ ngồi của Phương Anh làm tất cả học sinh trong quỹ đạo ánh mắt của nàng đều lạnh người đổi chỗ, Thúy Hiền cũng thật thức thời bỏ mặc đại tỷ đang ngủ bên cạnh di tản đi chỗ khác. Thật đáng sợ.
Khi tiết học còn chưa kết thúc, lúc Phương Anh đang ngủ gà ngủ gật thì cả lớp lại được chứng kiến một màn rất đặc sắc, thầy tổng phụ trách đang cúi đầu nói xin lỗi với cả lớp. Vừa từ phòng hiệu trưởng về lập tức đến đây xin lỗi với gương mặt tái xanh, không chút huyết sắc. Đơn giản thôi, nếu video thầy phát ngôn lên mạng cũng đi tong sự nghiệp. Chưa cần xét các yếu tố khác cũng làm ông ta sợ xanh mặt rồi.
"....Thầy thành thật xin lỗi tất cả các em, đặc biệt các bạn nữ. Với cương vị một thầy giáo thấy sẽ thay đổi và cố gắng hơn. Qua đây thầy cũng thêm nể phục với tinh thần các em."
Thầy tổng phụ trách vừa giải thích vừa sụt sùi nói xin lỗi, đầu vẫn cũi 90 độ không thay đổi còn tranh thủ nịnh nọt. Giờ thì đã biết Hà Nhất Phương mới chính thức là con quái vật, đúng là yêu nữ. Nghe nói thầy ta bị phạt lương và thi đua, bị chuyển sang làm lao công và trực cổng trường sáu tháng.
Hiệu trưởng nợ nàng một lời cảm ơn về Đào Ngọc Lan nhưng cũng xin cô giải quyết vụ này nhẹ tay một chút, nhưng những gì cần làm vẫn làm.
Sau đó còn muốn quay ra muốn xin lỗi Hà Nhất Phương nhưng bị nàng từ chối: "Tôi chỉ muốn giáo viên chủ nhiệm A1 xin lỗi tôi là đủ rồi."
Nói nàng không biết dạy dỗ học sinh? Cứ vậy mà bỏ qua sao đúng với phong cách của nàng đây?
Hoàng Mỹ Phương đang đứng ngoài cửa nghe thấy đến lượt mình cũng lẽo đéo vào theo. Tôn nghiêm giáo viên, hào quang của cô, sự tự tôn bao năm qua nay lại cúi đầu với đám trẻ con mấy tuổi đầu, lại bại dưới tay Hà Nhất Phương.
"Xin lỗi cô, xin lỗi các em, tôi đã không quản được học sinh mình để chúng phạm sai lầm làm ảnh hưởng đến tất cả mọi người thời gian dài mà không biết. Tôi thành thật xin lỗi."
Không phải không biết mà là dung túng, dung túng cho tất cả, vì nịnh nọt bố mẹ chúng, vì giáo dục sai cách.
Mai Thu Trang rất tranh thủ mà quay lại từ đầu đến cuối. Hoàng Mỹ Phương dù mất hết mặt mũi nhưng vẫn phải tỏ ra yếu đuối lấy lòng thương của mọi người. Không biết cô còn được chủ nhiệm nữa không còn túy phụ huynh bên đó, nhưng trước hết đã bị phạt thì đua lớp và bản thân. Ai tham gia đánh nhau tháng này cũng phải chịu hạ hạnh kiểm một tháng, cả lớp phải tham gia dọn sân vận động một tháng. Tất nhiên Hà Nhất Phương muốn phạt nặng hơn nhưng hiệu trưởng lại xin cô để ông có con đường sống với bố mẹ phụ huynh bên A1. Phía bên kia phó hiệu trưởng cực kỳ tranh thủ xử lý công vụ: "Đúng vậy, chúng ta sẽ bầu lại hội trưởng hội phụ huynh, còn trường hợp của con chị rất khó nói, theo quy định đúng khó nhưng cũng may thằng bé vì bị Lâm Kiệt Anh xúi giục nên chỉ bị phạt nhẹ, đoạn video cũng được xử lý rồi, đều êm đẹp. Đúng vậy...Vâng... Đợt kỷ niệm trường có sự quan tâm của chị đúng là tuyệt vời... Vâng... Chào chị."
Hoàn toàn đổ lên mẹ con Lâm Kiệt Anh, hai mẹ con bị ghét nhất từ phụ huynh đến học sinh. Hiệu trưởng chính là ngư ông đắc lợi, giải quyết luôn mẹ con Lâm Kiệt Anh, cái thằng nhãi không coi giáo viên ra gì.
Nhưng kể ra A1 không có Lâm Kiệt Anh cũng rất thành thật, từng đứa từng đứa vào xin lỗi rất chân thành, có đứa bị cưỡng ép nhưng nói cũng rất trơn tru, cả đám con gái cũng qua. Lâm Kiệt Anh cũng không oan uổng gì đi.
"Thành thật xin lỗi mọi người vì sự ấu trĩ của mấy thằng lớp mình, chúng mình cũng mệt với tụi nó lắm."
Sau đó đám con gái ngồi luôn ở A2 mà buôn dưa lê bán dưa chuột, lại có bạn nữ chủ động đến ngồi cạnh Trà My làm Trần Thị Uy tức đổ máu mắt.
Hừ, cùng đẳng cấp giàu nên nói chuyện cũng ngọt ngào thật, không có đanh đá như nói chuyện với mình.
Cuối cùng nhân vật chính cũng xuất hiện, Lâm Kiệt Anh vang danh một thời lại đang lấm la lấm lét ở cửa lớp với mẹ mãi mới dám vào.
"Xin lỗi mọi người, tôi đã nói những điều xúc phạm danh dự của mọi người, phân biệt giới tính và coi thường mọi người. Đều là lỗi của tôi, thành thật xin lỗi. Từ nay tôi sẽ tuyệt đối không vậy nữa, tôn trọng và trân trọng mọi người." Chật vật mãi Lâm Kiệt Anh cũng nói thành lời, nhưng bị Uy đang tức My mà bắt nói đi mười lần mới tha. Công tử gì đó giờ như mây bay, video xin lỗi đã được quay lại, Lâm Kiệt Anh giảm đi một nửa sự kiêu căng, hống hách ngày nào.
Tiếp đến lại là một bà cô đã hơn 50 tuổi với nếp nhăn có thể kẹp chết vài con ruồi nay lại dưới bao nhiêu cặp mắt mà phải nói lời xin lỗi. Đã bao lâu Đào Ngọc Lan không biết đến hai từ xin lỗi rồi?
"Xin lỗi các cháu, tôi đã dạy con mình không đúng cách, có những lời làm tổn thương các cháu, xin các cháu tha thứ cho tôi và Kiệt Anh."
Đào Ngọc Lan không nói được nhiều, cực kỳ chật vật, mỗi từ nói ra như làm bà ta mất hết đi sinh lực sống. Còn muốn quay ra xin lỗi Hà Nhất Phương nhưng bị nàng mười phần lạnh lùng cự tuyệt nói: "Tôi sợ tổn thọ." Tất cả mọi người đều rúc rích cười.
Đào Ngọc Lan tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, lập tức quay ngoắt đi mất.
"Khoan đã, thằng hãm Tài đâu?" Trần Thị Uy giữa những tiếng cười của mọi người vẫn tỉnh táo nhất nói ra.
Nhưng ông nhãi này cũng thiêng, vừa nhắc xong thì Tài xuất hiện, nhìn về phía Linh Chi mà xin lỗi: "Xin lỗi cậu, tôi không nên xúc phạm mẹ câu và cậu, từ nay bất kỳ ai nói vậy tôi sẽ đánh người đó." Tài không biết sao đổi tính đổi nết rất chân thành nói, nhưng khác với Linh Chi thường ngày sẽ ngại ngùng không dám nói gì, Linh Chi hôm nay dưới sự động viên của Thúy Hiền ở bên cạnh mạnh dạn đi thẳng lên bục giảng hét lớn: "Không cần, chỉ cần cậu cho tôi đá một cái là được rồi."
Sau đó rất dứt khoát đá vào hạ bộ Cao Văn Tài không cần hắn nói gì hay phản ứng, sau đó chạy về chỗ.
Đinh Thanh Thanh dẫn đầu cả lũ vỗ tay ầm ầm nhìn Cao Văn Tài ôm thân dưới lăn lộn.
Thật nghi ngờ Cao Văn Tài sau hôm nay có thể vô sinh luôn quá.
Việc phạt cái gì đó có khi lại dễ dàng hơn việc những cậu ấm công tử kiêu ngạo lại phải cúi đầu xin lỗi. Nhưng cũng là một bài học khiến chúng có suy nghĩ khác, từ hôm đó, A1 bỗng nhiên đổi tính, đứa nào cũng điềm đạm hơn, không còn kiêu ngạo như trước trừ Lâm Kiệt Anh. Nhưng hắn cuối cùng cũng chẳng có ai thèm chơi cùng kể cả Cao Văn Tài. Nghe nói bố hắn đang cắt viện trợ của hắn, để thành công như hôm nay bố Lâm Kiệt Anh cũng không phải dạng vừa đâu.
Thậm chí dưới sự yêu cầu của Phương Anh, hai lớp quyết định tập chung một màn văn nghệ cho 20/10 tới.
Hoàng Mỹ Phương dù tức tối nhưng cũng phải thu liễm một chút, người chống lưng tốt nhất không còn, hội trưởng phụ huynh của lớp lại rất nghiêm túc quan tâm đến việc học của con cái. Cô lại mất đi sự tin tưởng và yêu thương của học sinh cũng như của phụ huynh.
Nhưng điều quan trọng hơn, số phiếu yêu thích yêu nữ Hà Nhất Phương trên trang bình chọn giáo viên được yêu thích nhất được tăng đáng kể.
Còn A1 và A2 không đánh không quen, ngày càng thân thiết.
Câu chuyện về chị đại Phạm Phương Anh mang 500 anh em tiêu diệt biệt đội phản loạn 35 thằng đực rựa 11A1 lan truyền khắp trường. Trờ thành thần tượng của rất nhiều học sinh trong trường. Và hơn hết nó trở thành câu chuyện truyền cảm hứng nhất năm học ấy. Làm tấm gương cho rất nhiều bạn học sinh khác dám đứng lên vì chính bản thân mình và tập thể. Cũng là một bài học về vấn đề giáo dục, về phân biệt giới tính, phân biệt giai cấp, tầng lớp.
Ấy vậy mà thần tượng ấy đang đứng cầm đồ dọn nhà vệ sinh nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Một là dọn hết nhà vệ sinh này, hai là quỳ xuống lạy và sủa để tao quay lại, chọn đi."
Cuối cùng dưới sự giám sát của Trần Cân Tất, Lâm Kiệt Anh ở nhà quần áo còn lười tự thay nay dọn hết 40 phòng vệ sinh. Còn Phương Anh tung bay về nhà chuẩn bị tối đi quẩy.
- ---------
Phương Anh sau một tuần đi học ngày quái nào cũng có chuyện mệt mỏi xảy ra, không đánh nhau cũng đủ các thứ việc. Cô thấy đi học không dễ dàng như mình nghĩ. Manh mối thì chưa thấy gì mà đã cả đống việc vào thân. Nhưng cũng may mắn có Trúc Hạnh ở đây, mấy đứa bạn chí cốt tụ tập ăn uống, còn Phương Anh được dịp kể lể cho Trúc Hạnh nghe về cuộc sống đi học bất hạnh của cô.
Xiêu xiêu vẹo vẹo lúc về nhà đã là 2 giờ sáng, Phương Anh vừa vào thang máy, cửa chưa đóng thì có một mỹ nhân thân hình bốc lửa, mặc váy dạ hội bước vào. Mùi hương này sao quen quá vậy?
Phương Anh lập tức ngó lên nhìn, hóa ra là giáo viên chủ nhiệm đại nhân, khoan đã....
Phương Anh lập tức lùi lại một bước rồi thấy chính hình ảnh mình trong gương, concept màu sắc nổi loạn điện khùng, trên người lại có mùi rượu khiến người bên cạnh nhíu mày nhìn qua.
Phương Anh nhanh chóng che mặt lại, quơ tay ấn nút tầng 16 nhưng chỉ nghe người kia nói.
"Tôi biết em ở đối diện nhà tôi, không làm việc vô ích, ở trường tôi có thể là giáo viên của em nhưng ở đây không phải với lại em cũng 19 tuổi rồi, tôi không quản. Không tiết lộ với ai địa chỉ nhà tôi với ai là được rồi." Hà Nhất Phương vừa đi dự tiệc về thật mệt mỏi, lại thấy người nọ lấy tay che mặt nghĩ mình tàng hình được chắc. Nàng đâu có mù, hôm trước khi đi chung thang máy cùng Thủy Tiên và Phương Anh nàng đã thật sự nhận ra người này rồi, cái nàng nhận ra chính là mùi.
Hà Nhất Phương kiếp trước nghi ngờ bản thân mình là chó đặc vụ.
Hôm nay lúc trở nàng gặp người này từ sảnh vào tòa nhà rồi, nàng cố tình đi nhanh một chút bắt kịp thang máy, hoàn toàn không giống phong cách bình thường của nàng chính là thang máy mở thì vào nàng không vội.
Hà Nhất Phương muốn xem phản ứng người kia thế nào. Nhưng công nhận em ấy rất đáng yêu, luống ca luống cuống mặt mũi đỏ bừng, không biết do mình say hay do em ấy say mà nàng cảm thấy Phương Anh thật đẹp, rất đáng yêu, ăn mặc có chút nổi loạn, tuy phá cách không phải gu của nàng nhưng lần nào cũng vậy, Hà Nhất Phương đều thích Phương Anh ăn mặc như vậy. Đã vậy còn tự nhìn vào gương thang máy giật mình trước chính mình, sau đó còn đưa tay lên che mặt nép sát vào thang máy như tự niệm phép biến thân của Tôn Ngộ Không vậy. Ấu trĩ, ngu ngốc nhưng thật đáng yêu. Aiss, Hà Nhất Phương thấy mình say thật rồi, vậy mà khen nhóc này ba lần đáng yêu
Phương Anh bị bại lộ nhưng dưới tác dụng của rượu còn cười lớn: "Hi hi, đúng là cô giáo idol mà em yêu thương nhất nha." Nói xong còn nghiêng ngả về phía Hà Nhất Phương nhưng cô giáo đại nhân lạnh lùng một chưởng ấn người kia về góc thang máy đứng tự kỷ.
Phương Anh là đang giả vờ say để chống nhục cũng nhân cơ hội tiếp xúc với người ta một tý. Ai ngờ Hà Nhất Phương không thương hoa tiếc ngọc như vậy, cô thật buồn.
"Aizzz, em biết rồi. Em ngoan nhất quả đất, đáng yêu nhất quả đất đấy." Không biết từ lúc nào Phương Anh bắt đầu không đứng đắn lại dính sát vào con gái nhà người ta vậy rồi.
Hà Nhất Phương một thân váy dài xinh đẹp, khoe body, thêm chút make up càng thêm quyến rũ động lòng người. Bình thường đã xinh ơi là xinh rồi mà. Người đẹp mặc gì cũng đẹp, cũng thơm.
Lại còn khoe lưng trần nữa chứ, nhức mắt quá.
Phương Anh làm bộ dạng mê gái nhìn chằm chằm Hà Nhất Phương ở phía sau. Trời đất, cực phẩm quá, muốn phun máu mũi ra luôn quá. Nhưng trời đúng là chiều lòng người, Phạm Phương Anh thật sự chảy máu mũi nhưng bản thân cô vẫn không biết hình ảnh chảy máu mũi của mình phản chiếu hoàn toàn trên cửa thang máy sáng loáng kia rồi.
Lần đầu tiên Phương Anh cảm giác hiện đại quá cũng không tốt.
Hà Nhất Phương không quay lại nhìn cô nhưng trên môi lại là cái nụ cười bí ẩn ấy, nhẹ nhàng bước ra khỏi thang máy, tâm trạng thật vui vẻ.
Đúng là yêu nữ Hà Nhất Phương mà.
- -Hết chương 8--