[Cao Gia Phong Vân] Lãnh Quân Tình Ái

Chương 8




Cao Dật Hiên cởi y phục trên người hắn, Vệ Ưởng rất cảm tạ y thật là tốt tâm, bất quá hắn vẫn là muốn nói: “Ta không có nóng như vậy, thật đó!”

Cao Dật Hiên không cho hắn có cơ hội nói nữa, y cúi đầu, lại hôn Vệ Ưởng.

Lúc này y hôn càng sâu, càng lâu, Vệ Ưởng bị hôn đến mức đầu trống rỗng, hắn chủ động hé miệng, để cho hỏa nhiệt của Cao Dật Hiên thâm nhập vào trong.

Cao Dật Hiên cũng theo tư thế của Vệ Ưởng nằm xuống, vẫn không buông miệng của hắn ra, y một tay vén những sợi tóc của hắn lên, tay kia thì khẽ xoa tai, cổ của hắn.

Vệ Ưởng nhịn không được run rẩy kinh hãi kéo tới, bị đụng đến nơi nóng nóng tê tê, thoải mái đến nói không nên lời, mà cũng thật khó chịu.

Hắn nghe được, tiếp xúc được, tất cả đều là hơi thở của Cao Dật Hiên!

Hắn ôm chặt cổ Cao Dật Hiên, mở to miệng, khiến cho Cao Dật Hiên không chút trở ngại mà hôn hắn, mãi đến khi hắn rốt cuộc không đảm được cảm quan kích thích này, mới đưa miệng dời đi.

Cao Dật Hiên không cho hắn dời đi, hắn kiềm chế trụ mặt của hắn! Lại hôn kịch liệt.

Vệ Ưởng chỉ cảm thấy miệng tràn ngập hương vị Cao Dật Hiên, còn có nước bọt của y, kết quả của khô gặp nước, nước bọt theo bên mép chảy xuống.

Cao Dật Hiên rời môi hắn, giọng trầm thấp đau khổ nói: “Hôn ta! Như ngươi đã làm với Đàm Thiên Diễn, làm cho ta một lần là đủ rồi.”

Vệ Ưởng không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng là ngữ khí của y thống khổ làm cho hắn không đành lòng, hắn đưa tay vòng qua người y, nói nhỏ nói: “Cao Dật Hiên, ngươi làm sao vậy sao? Có đau chổ nào không?”

“Ta yêu ngươi, Vệ Ưởng, ta yêu ngươi, ngươi không biết là ta yêu người nhiều cỡ nào! Từ một năm trước ta vừa nhìn thấy ngươi, ta liền không thể tự kềm chế mà yêu ngươi đúng, ta ích kỷ, cá tính ta lạnh như băng, nhưng là ta còn là yêu ngươi, vì sao người ngươi yêu không phải ta, ta luôn bên cạnh ngươi, vẫn đem hết khả năng của mình ra che chở để yêu ngươi, vì sao ngươi yêu không phải ta? Vì sao? Cũng bởi vì ta sanh ta ra cá tính lạnh như băng, không biết cách lấy lòng người sao?”

Giọng điệu khàn khàn trầm thấp kia tràn đầy bi thảm buông những câu hỏi không lời đáp, phần đau đớn kia như khắc sâu, như muốn xé đôi thể xác cùng tâm hồn.

Vệ Ưởng chưa từng nghe Cao Dật Hiên dùng giọng điệu này nói chuyện, hắn không nghĩ tới một Cao Dật Hiên lãnh tính tự chế lại có thời khắc yếu đuối thế này, hắn không hiểu lại sợ hãi nổi lên, cảm giác như Cao Dật Hiên đã phát điên.

Cho dù hắn cảm thấy được giờ phút này Cao Dật Hiên rất nguy hiểm, Vệ Ưởng không hề chạy trốn, ngược lại hắn ôm lấy Cao Dật Hiên, tuy rằng không biết mình nên làm như thế nào, theo bản năng hắn dùng miệng chạm vào miệng Cao Dật Hiên, hắn không biết hôn, chỉ là dùng sức ma xát, hắn thực sợ hãi, bởi vì hắn không thể để cho Cao Dật Hiên điên lên.

Cao Dật Hiên bắt lấy cánh tay Vệ Ưởng, đặt hắn dưới thân mình, xé rách chiếc áo đơn cuối cùng trên người hắn, khiến hắn toàn thân trần trụi rồi hôn cổ của hắn, và đi xuống, hôn lên hai cái quả nho nhỏ trên ngực hắn.

Hạ thân Vệ Ưởng nẩy lên tình cảm mãnh liệt, thân thể hơi hơi vặn vẹo.

Cao Dật Hiên nghĩ hắn muốn chạy trốn, đưa tay giam chặt hắn dưới thân. Môi ngậm thật sâu nhũ tiêm khẽ liếm cắn.

Vệ Ưởng thân thể không thể vặn vẹo, hắn khó chịu há miệng thở, cảm thấy Cao Dật Hiên vùi đầu trên ngực hắn.

Cao Dật Hiên khẽ cắn nhũ tiêm của hắn, làm hắn rất khó chịu, hạ thân gắng gượng sưng lên rất ký quái, bất quá bị gò bó bởi cái quần chật chội của hắn.

Hắn vươn tay đè hạ thân của mình xuống, Cao Dật Hiên lại bắt lấy tay hắn, hắn phản kháng lại bằng không khi Cao Dật Hiên tựa vào người hắn, không lâu sẽ phát hiện điểm quái dị trong quần của hắn, hắn sẽ không biết phải giải thích chuyện này như thế nào, cho nên phương pháp tốt nhất, chính là đừng cho y phát hiện.

Hắn cực lực chống cự, nhưng lại càng làm cho Cao Dật Hiên phát cuồng, hắn cầm y phục xé thành từng mảnh, đem hai tay của Vệ Ưởng đem cột ở đầu giường, để hắn không thể chống cự.

Hơi sức của Vệ Ưởng vốn dĩ là không định lại Cao Dật Hiên, mới phát hiện, tay của hắn đã bị trói, chỉ còn lại thân thể thể vặn vẹo.

Cao Dật Hiên vẫn hôn xuống, hạ thân của hắn kịch liệt chấn động, thật là khó chịu, thật xấu hổ, vạn nhất bị Cao Dật Hiên phát hiện, nhất định sẽ cho rằng hắn rất kỳ quái. Hắn cố sức giãy giụa, tay lại càng bị buộc chặt hơn, hắn bất sơn đến mức khóc kêu lên: “Không! Buông ra!”

Cao Dật Hiên không những không có buông hắn ra, ngược lại còn xé nát quần hắn, khiến cho hắn toàn thân hoàn toàn xích lõa.

Vệ Ưởng ngẩng đầu, có thể nhìn thấy ‘biểu tượng nam tính’ của mình đứng thẳng, nổi bật như vậy, Cao Dật Hiên nhất định đã phát hiện, lệ chảy. Cao Dật Hiên nhất định sẽ cho rằng hắn kỳ quái.

Không nghe được Cao Dật Hiên nói cái gì, Vệ Ưởng ngừng khóc, quay đầu nhìn Cao Dật Hiên, cảm giác y đang nhẹ nhàng lấy tay bao phủ lấy cái nóng bỏng của hắn, một trận khoái cảm xông thẳng vào óc, toàn thân hắn tê dại vô lực rung động, miệng mở ra, nhưng không có cách nào phát ra âm thanh nào.

Tay của Cao Dật Hiên trượt lên xuống cái nóng bỏng của nam nhân, một cảm giác khoái hoạt không thể hình dung được, đang từ hạ thân của hắn, lan lên thắt lưng, bụng dưới… Toàn thân như tê dại, ***g ngực phập phồng kịch liệt.

Ngay lúc tâm thần hắn mê loạn hết sức, hắn thấy Cao Dật Hiên cúi xuống, hôn lên cái nóng bỏng của hắn như hôn môi hắn vậy.

“Không được! Buông ra, buông ra!”

Trực giác của hắn cho là rất bẩn, cố mạng giãy giũa ngồi dậy, nhưng hắn càng giãy giũa thì cái vật nóng bỏng càng thâm nhập sâu vào miệng Cao Dật Hiên, nam tính của hắn bị ngậm chặt trong vòm miệng ẩm ướt, dường như có ý thức rung động mãnh liệt nổi lên. Không tự giác, ngước đầu lên, một loại cảm giác dễ chịu lan tràn toàn thân hắn, ánh mắt của hắn mê ly, tìm không được điểm tập trung.

“Ngô…”

Hắn phát ra âm thanh thật kỳ quái, cảm thấy toàn thân yếu đuối, không có chút lực nào, hắn thoáng dời cái mông, xuyên qua ánh trăng mờ ảo, có thể nhìn biểu cảm không chán ghét của Cao Dật Hiên, biểu cảm như xuất thần.

Trong mắt Cao Dật Hiên không hề lạnh băng, mà như ngọn lửa cháy hừng hực.

Vệ Ưởng bị nhãn thần hỏa diễm nhìn, toàn thân đều khô nóng lên, hắn thật là khó chịu, tay lại bị trói chặt, đành phải nắm chặt hai tay, hạ thân không ngừng truyền đến cảm giác cưỡng bức muốn phát tiết, hắn nhịn không được kêu lên, liên tiếp gọi tên Cao Dật Hiên.

Hắn không ngừng vặn vẹo cơ thể, ra sức giãy giụa, nhưng Cao Dật Hiên vẫn là không buông hắn ta. A! Hắn chịu không nổi, toàn thân cơ bắp nổi lên, ngưỡng đầu ra sau kêu một tiếng, một thứ gì đó từ nam tính của hắn phóng ra, bắn vào trong miệng của Cao Dật Hiên.

Vật kia sau khi phóng ra, Vệ Ưởng nháy mắt toàn thân hư nhuyễn vô lực. Hắn nằm ở trên giường, bất lực thở hào hển.

Cao Dật Hiên tà cười, lại ngẩng đầu, lại hôn miệng của hắn.

Ngửi được hơi thở của y, Vệ Ưởng bất giác hé miệng, để đầu lưỡi của y thâm nhập thật sâu bên trong miệng hắn, từ trong miệng y, hắn nếm được hương vị của hạ thân chính mình, hắn nếm qua hương vị này chẳng hiểu vì sao, hạ thân lại có phản ứng rung động.

“Ta yêu ngươi, Vệ Ưởng, ta yêu ngươi!”

Liên tục nghe ái ngữ từ Cao Dật Hiên, tim của Vệ Ưởng đập liên hồi, hắn học Cao Dật Hiên, đem đầu lưỡi của mình thâm nhâp vào bên trong miệng y mà hôn khi đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, khẩu thủy chạm vào nhau, phát ra âm thanh nhe nhẹ, toàn thân như lửa cháy cuồng nhiệt khó nén được.

Cao Dật Hiên cởi y phục, ôm chầm lấy Vệ Ưởng nằm cùng một chỗ, cởi mảnh vải vốn đang cột tay xuống, để cho nó tự do vùng vẫy.

Vệ Ưởng liền thuận theo khát vọng của bản thân, ôm chặt lấy thân hình to lớn của Cao Dật Hiên, khiến cho hai thân thể dán chặt vào nhau.

Cao Dật Hiên tách chân ra, đưa chân của mình đặt vào giữa hai chân hắn.

Vệ Ưởng không hiểu y đang làm gì, nhưng trực giác cho hắn biết đây là chuyện rất thân mật, hơn nữa thân thể hắn chưa bao giờ cho người khác nhìn, mặc dù hiện tại ở trong tối, nhưng qua ánh trăng mờ ảo, cũng bị y nhìn thấy nhất thanh nhị sở (một cách rõ ràng).

Bức người dưới ánh mắt sáng ngời, Vệ Ưởng chỉnh trang lại khuôn mặt như trứng tôm nấu chín (sao không dùng đỏ như mặt trời nhỉ:”>), hắn nhắm mắt, hơi run rẩy, hưởng thụ niềm vui sướng quá mức.

Cao Dật Hiên vuốt tóc hắn, âm trầm nòi: “Nhìn ta, Vệ Ưởng, nhìn ta sắp sửa cho ngươi nhiều sự sung sướng cùng khoát hoạt ta yêu ngươi, ta yêu ngươi rất nhiều.”

Vệ Ưởng nghe lời mở mắt, nhìn Cao Dật Hiên, cảm giác một bàn tay lớn từ ngực hắn vuốt xuống, hắn hé môi, khẽ thở nhỏ, cảm giác khoát hoạt, cảm giác mê man, cảm giác tê dại —- lập tức cùng lan tràn, hắn kéo đầu của Cao Dật Hiên xuống, không còn nhẫn nại hôn lên môi của y, tham lam hút mật dịch từ trong miệng y.

Tay của Cao Dật Hiên thẳng xuống, phủ lấy nam tính của hắn, mà nó lại nhanh chóng gắng gượng đứng dậy, đỉnh vẫn còn chảy một chút dịch thể, chậm rãi thấm ướt hắn.

Hắn đỏ mặt thở nhẹ không dứt.

Cao Dật Hiên khóe môi kéo lên một nụ cười tà, tay hắn dích dịch thể, lại hướng phía sau hắn vòng vòng, thấm ướt mật huyệt phía sau hắn, lối vào của mật huyệt không ngừng được vuốt ve, một trận tê dại truyền đến, hắn luống cuống nhìn y.

Cao Dật Hiên cười cười, ngón tay trượt vào trong.

Cảm thấy được dị vật tiến vào đau đớn, Vệ Ưởng lập tức kêu lên: “Đau!”

Cao Dật Hiên cúi xuống hôn hắn, đưa toàn bộ những tiếng đau nuốt vào trong miệng, chuyển hướng chú ý của hắn.

Cái hôn này khiến cho Vệ Ưởng trầm tĩnh lại, hắn bị hôn đến quên cả cái đau, càng muốn nhiều hơn, hắn bèn ôm lấy cổ Cao Dật Hiên, không ngừng đáp lại.

Phía sau hắn thả lỏng, ngón tay của Cao Dật Hiên đi vào càng dễ dàng hơn, mật huyệt của hắn càng gắt gao hút lấy ngón tay của Cao Dật Hiên.

Tình cảnh như thế khiến cho Vệ Ưởng đỏ mặt, hắn khẽ nói: “Thật kỳ quái! Cơ thể ta thật kỳ quái!”

“Không, thân thể của ngươi không có chút kỳ quái nào, thân thể của ngươi rất đẹp. Vệ Ưởng, ngươi là một hài tử tốt, ngươi muốn an ủi ta, ta mãi mãi sẽ không quên đêm nay, ta yêu ngươi, mặc kệ ngươi ở đâu, với ai cùng một chỗ, đừng quên, ta rất yêu ngươi.”

Cao Dật Hiên nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, như lấp đầy tình yêu qua cái hôn này khiến hắn đón nhận trọn vẹn.

Vệ Ưởng đáp lại nụ hôn của y, hắn cảm thấy nụ hôn của y không cuống nhiệt bằng ban nãy, nhưng hắn dường như thập phần khó chịu, theo bản năng hắn ôm cổ Cao Dật Hiên, nói: “Cao Dật Hiên, ngươi đang khóc sao?”

Cao Dật Hiên lay lay đầu, ngón tay trượt vào sức lực thành lớn.

Vệ Ưởng một trận khó chịu, hắn mở miệng thở phì phò, “Nơi kia của ta là lạ, có chút đau nhức, lại có một cái cảm giác kỳ dị khác tán loạn.”

Cao Dật Hiên nâng thắt lưng của Vệ Ưởng lên, khiến cho ngón tay tiến vào càng thông thuận hơn, trong huyệt kính của hắn co rúm.

Vệ Ưởng không ngăn chính mình phát ra tiếng rên rỉ, tiếng rên rỉ kia chứa đựng đau khổ, lại càng rên rỉ yêu kiều đáng yêu.

Vệ Ưởng thấy như phía sau mật huyệt có cái gì đó cưng cứng đè lên nhập khẩu, hắn nhanh bấu lấy cánh tay của Cao Dật Hiên, còn không kịp nói cái gì, thì cái cưng cứng kia mãnh liệt đâm vào hắn, trong cơ thể một trận đau đớn xé nát hắn như sóng lớn kéo tới hắn không chịu được kêu lên, hai tay cố sức bấu lấy lưng y để lại vết cào.

“Đau quá, đau quá —–”

Hắn thở phì phò, bởi đau đến cơ hồ không thể chịu nổi, tiếng khóc đau thương, lệ chảy xuống.

Cao Dật Hiên cúi đầu, ôn nhu hôn lên nước mắt đang chảy xuống của hắn.

Chính là y mới vừa động, Vệ Ưởng phát hiện dị vật trong cơ thể cũng trượt theo, hắn không chịu được khẽ gọi, vật kia vẫn cứ như xé rách bên trong huyệt kính ép chặt của hắn, không lưu tình, càng tiến thẳng vào chỗ sâu nhất của huyệt kính.

Cao Dật Hiên đã mất kiên nhẫn di chuyển ngồi dậy, mỗi lần trượt vào, đều gây cho hắn khoái cảm không thể nói rõ được.

Còn Vệ Ưởng lại càng khóc nhiều hơn, hắn cảm thấy toàn thân như bị xé đôi ra, hắn vẫn khóc suốt, cố sức đẩy cơ thể Cao Dật Hiên, miệng liên tục vừa khóc vừa nói: “Không được, không được…”

Cao Dật Hiên cố sức giảm tốc độ trượt, đẩy mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra hai bên, khẽ hôn lên mặt hắn, hạ thân không ngừng di chuyển, sau đó hôn lên môi hắn, chiếm lấy toàn bộ tiếng khóc, hóa thành nụ hôn ôn nhu.

Tuy Vệ Ưởng đau nhức, hắn khẽ nhếch mở miệng, sa vào nụ hôn mãnh liệt đầu lưỡi của y nhanh chóng quấn lấy môi lưỡi của hắn, cùng một chỗ trong miệng của y.

Cao Dật Hiên hôn, tiêu trừ cảm giác khó chịu của hắn, thâm huyệt không ngừng co rút lại, loại hưng phấn nổi lên hắn cảm thấy tay y đi xuống vuốt ve nam tính của hắn, chỗ kia trong tay hắn từ từ lớn lên, gây cho hắn một lớp cảm thụ sung sướng.

“A——”

Khoái cảm kia từng làn từng làn kéo đến, khiến cho Vệ Ưởng phải ngưỡng đầu ra sau, phát ra âm thanh truy lạc nắm lấy lưng của Cao Dật Hiên, không biết vì cái gì, mật huyệt của hắn siết chặt phủ lấy vật cứng kia, từ trong hắn phóng ra, từng cơn co rút nhanh, thân thể cũng run rẩy theo, mang đến cảm giác đau xót tê dại càng ngày càng mạnh.

Cảm giác kia làm toàn thân hắn hư nhuyễn, không thể nào nhúc nhích được, nhưng cũng làm hắn khoan khái không gì sánh bằng, “Ân—–A—-” Hắn không ngừng phát ra những tiếng rên nhỏ.

Hắn đưa mặt tựa sát vào ngực Cao Dật Hiên, tiếp nhận làm đau của y, khoái cảm kia như sóng lớn tuôn trào không thể không thể ngăn cản được.

Vệ Ưởng cố sức ôm cổ y, toàn thân tê dại thì thầm: “Cao Dật Hiên, ta … ta không được…”

Trên trán Cao Dật Hiên mồ hôi nhỏ giọt xuống, hắn cắn răng hoãn tốc độ di chuyển xuống, gân xanh trên trán nổi lên, chứng tỏ y cực lực khống chế *** chính mình.

Chịu không nổi y lúc nhanh lúc chậm trượt sâu vào, hai chân của Vệ Ưởng siết chặt thắt lưng của y, vặn vẹo thắt lưng chính mình, càng khiến hắn ra vào càng trôi chảy hơn.

Trong cơ thể hắn như có nước xoáy, không ngừng xoay tròn, đầu óc trống rỗng, chỉ có khoái cảm sung sướng, hắn ngừng thở chỉ là gọi khẽ, ngay cả hắn cũng không biết mình nói cái gì

Nhưng là toàn thân rất thư thái, không thể hình dung được khoái cảm đang chạy trong cơ thể hắn, toàn bộ đều mờ nhạt trong đầu hắn, ngoại trừ giây phút Cao Dật Hiên làm cho hắn khoái hoạt.

Sau khi Cao Dật Hiên ở trong cơ thể hắn bất chợt cố sức phóng ra, đưa hắn đặt trên giường, rút chính mình ra khỏi cơ thể hắn.

Vệ Ưởng thấy thế, kêu to giữ tay y lại, hét lên cự tuyệt y rút ra: “Đừng!”

Cao Dật Hiên chảy mồ hôi, thanh âm bởi cực lực kiềm chế *** bản thân, thanh âm khàn khàn nho nhỏ không giống bình thường nói. “Không được, ta gần ra.”

Vệ Ưởng khó chịu phút chốc lại vui vẻ, hắn ôm ghì lấy thân thể y, không cho y di chuyển, cảm nhận được toàn thân y vặn vẹo, bên tai truyền đến tiếng hét lớn của y, trong cơ thể chợt có một luồng nhiệt bắn ra, lấp đầy trong cơ thể hắn, hỏa nhiệt vừa rồi lại ẩm ướt.

Chốc lát, Cao Dật Hiên thả lỏng cơ thể, ngã lên người của hắn.

Trên người cả hai đều đầy mồ hôi, hơn nữa há miêng to thở hào hển.

Vệ Ưởng vẫn ôm chặt Cao Dật Hiên, thấp giọng hỏi: “Cái này gọi là động phòng có phải không?”

Nghe đến vấn đề của hắn, Cao Dật Hiên ngước đầu lên, khẽ hôn môi hắn, “Đúng vậy, ta yêu ngươi, Vệ Ưởng!”

Vệ Ưởng đỏ mặt, hắn vuốt ve thân thể xích lõa của Cao Dật Hiên, tuy rằng thân thể có chút đau, nhưng là hắn lại cảm thấy rất thỏa mãn, hắn nhẹ nhàng gạt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của Cao Dật Hiên, đưa lên môi, hôn, trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc.

Cao Dật Hiên luyến tiếc hôn lên môi hắn.

Một hồi lâu, hai người mới chấm dứt cái hôn triền miên, ôn nhu, thâm tình.

Vệ Ưởng trợn mắt nhìn Cao Dật Hiên, hắn cảm thấy được trên đời này, không có ai đẹp hơn Cao Dật Hiên cả, hắn có thể nhìn cả đời mà không thấy chán.

Trên đệm có chút tơ máu, vừa rồi bọn họ kích động, y mạnh mẽ tiến vào, làm tổn thương Vệ Ưởng, không khỏi đau lòng áy náy.

Hắn khoác y phục, xuống giường.

Vệ Ưởng nghĩ hắn phải đi, vội vàng giữ chặt y phục của hắn, vẻ mặt như muốn khóc, giọng điệu của hắn đã có chút thút thít: “Ngươi đi sao?”

Cao Dật Hiên lắc lắc đầu, “Ta lập tức quay lại.”

Vệ Ưởng buông tay, Cao Dật Hiên đi ra ngoài.

Đợi một hồi lâu, Cao Dật Hiên mang theo chậu nước cùng bình thuốc mỡ đi vào.

Trong chậu nước có khăn bố sạch, Cao Dật Hiên vắt khăn bố, lau mồ hôi trên người Vệ Ưởng, sau đó chậm rãi đi xuống, lau đến hạ thân của hắn.

Vệ Ưởng một trận mặt đỏ tim đập, dục vọng vừa mới được tiết ra bây giờ lại náo động đứng lên, hắn không biết nên làm gì bây giờ.

Cao Dật Hiên biết rõ khẽ cười, “Không sao, đó là phản ứng sinh lý tự nhiên.”

Hắn quay người của Vệ Ưởng lại, tiếp tục lau phía sau lưng cùng cái mông của hắn, rồi đến chân.

Tấm khăn bố ướt thấm nước lạnh lẽo, lau lên thân thể phát nhiệt, cảm thấy rất là dễ chịu.

Cao Dật Hiên lấy đầu ngón tay thoa chút thuốc mỡ, nhẹ tách mông hắn, ôn nhu nói: “Ta muốn xoa dược cho ngươi, mở chân nhè nhẹ ra.”

Vệ Ưởng đỏ mặt mở chân ra, ngón tay Cao Dật Hiên tiến vào mật huyệt, mang theo thuốc mỡ trơn trơn, trong cơ thể có phần đau nhói, cũng không có khó chịu hơn nữa ngón tay Cao Dật Hiên thâm nhập vào, huyệt kính của hắn dường như bị nước trơn, hút chặt lấy ngón tay y, như đang cầu yêu.

Hắn mặt đỏ tim đập, lại một trận rên rỉ nho nhỏ.....