[Cao H] Dục Vọng Chiếm Hữu Của Tiểu Chó Săn

Chương 5: Ngã vào trong ngực Văn Sâm




Edit: DiTi

Beta: Đậu Xanh

Không nghĩ tới chị ấy không chỉ là giảng viên đại học A, mà còn dạy môn kinh tế học phương Tây, tính logic phức tạp như vậy, không trách được Văn Nguyệt nói cậu không hợp với cô.

Nhưng chỉ nhìn vẻ ngoài của cô còn nhỏ tuổi hơn cả cậu.

Cô là bạn thân của Văn Nguyệt, nhiều lắm cũng lớn hơn cậu bốn tuổi.

Ngôn Hi mở sách vở ra, nỗ lực áp xuống rung động trong lòng, không tiếp tục nhìn cậu nữa, bắt đầu viết chữ lên bảng đen.

Tóc cô đen nhánh như lụa không lỏng lẻo như ngày hôm qua, mà nó hơi bó lại, để lộ chiếc cổ trắng nõn, mười ngón tay thon dài, tinh tế.

Một thân trang phục màu đen được khoác trên cơ thể cô, không chỉ không có vẻ khô khan mà còn hoàn mĩ phác họa ra chiếc eo mảnh khảnh cùng với bộ ngực cao ngất.

Ánh mắt Văn Sâm dừng lại, cậu biết phong cảnh ấy có bao nhiêu mê người.

Nam sinh nhìn chăm chăm bóng dáng của cô, đôi mắt sâu thẳm, yết hầu lăn lộn, phía dưới lại cứng lên.

Chàng trai ngồi cùng bàn thấy ánh mắt cậu lóe sáng nhìn cô giáo kinh tế học, trêu ghẹo nói: "Từ bỏ đi, ngày đầu tiên cô Ngôn tới lớp của chúng ta, một đám con trai giống như cậu bây giờ, nhưng hoàn toàn không làm gì được!"

"Tính tình cô giáo thật sự kỳ quái, lên lớp xong chạy thẳng lấy người, không cho ai phương thức liên lạc, cũng sẽ không cùng người khác nói chuyện."

"Thật không?"

Chang trai kia ngồi khuyên giải nửa ngày, Văn Sâm chỉ thờ ơ nhếch khóe miệng, ánh mắt vẫn đặt trên người Ngôn Hi như cũ.

Ngôn Hi đang viết bảng, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng rực từ phía dưới bắn lên, chặt chẽ dính trên người mình, giống như một con dã thú đang rình rập con mồi làm người khác kinh sợ.

Cô run tay một chút, lặng yên không một tiếng động mà cúi đầu, "Các em xem đoạn thứ nhất trước, sau đó cô sẽ nói tiếp."

Giọng nói của cô cũng rất dễ nghe, ngọt ngào dịu dàng, mềm mại giống như một cơn gió mùa xuân ấm áp thổi qua ven hồ, mát lạnh làm cho lòng người nghe tựa có chiếc lông vũ cọ vào ngứa ngáy.

Văn Sâm ngồi trong lớp không thể nào tập trung được, trong đầu luôn nhớ đến giấc mơ đêm qua.

Trong mơ, cô ngồi ở trên người cậu, môi đỏ hé mở, phập phập phồng phồng, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, không ngừng xin tha...

Giữa mày cậu nhăn lại, Văn Sâm có chút đứng ngồi không yên.

Trong lớp im ắng, tất cả mọi người đang chuyên tâm xem sách giáo khoa, Ngôn Hi thình lình ngẩng đầu, vừa vặn chạm ánh mắt sâu thẳm của Văn Sâm.

Cậu cố chấp nhìn cô, liếm liếm đôi môi mỏng, gợi cảm vô cùng, dường như có chút khát...hình như muốn uống nước của cô.

Ngôn Hi bị suy nghĩ của mình làm hoảng sợ, cũng bị ánh mắt quá lộ liễu của cậu nhìn đến mặt đỏ tim đập.

Vì sao cậu lại học lớp của cô? Và vì sao...mà nhìn cô như vậy?

Cứ như thế, Ngôn Hi vượt qua một tiết mà lòng luôn bồn chồn, chuông tan học vang lên, cô thu thập sách vở xong, vội vã đi ra ngoài.

Nhưng có một nhân ảnh nhanh hơn cô rất nhiều.

Thân hình chàng trai cao lớn, chân dài, một bước bằng ba bước cô gộp lại, rất nhanh cậu đã đuổi kịp.

"Cô giáo Ngôn, từ từ!"

Khi cậu mở miệng nói, Ngôn Hi không biết làm sao, chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã xuống đất.

Văn Sâm nhanh mắt, nhanh tay mà vòng qua eo nhỏ của cô.

"A..."

Chỉ chớp mắt, cô ngã ngay vào trong lòng ngực của cậu.

Nam sinh chính trực trên người tràn ra hơi thở nam tính mãnh liệt, mùi bạc hà nhẹ nhàng, vô cùng dễ ngửi.

Ngôn Hi chạm vào cậu cứ như bị điện giật, cuống quít muốn đẩy cậu ra.

Văn Sâm quàng qua eo cô, thu liễm dục vọng mãnh liệt trong đáy mắt, lộ ra sự ngây thơ và vô hại, "Cô giáo Ngôn, cẩn thận một chút, vào thang máy thôi."

Cô sững sờ bị cậu kéo vào thang máy.