[Cao H] Kiều Diễm Ướt Át

Chương 1: Bức ảnh hoa huyệt




Edit:Yann. Beta: Đậu Xanh

Khi Lâm Mặc Bạch bước vào lớp học, điện thoại di động trong túi quần bỗng rung lên, chạm nhẹ vào bắp đùi của anh.

Anh không cần nhìn cũng biết là có tin nhắn gửi tới, thậm chí còn đoán được nội dung tin nhắn.

Bởi vì tình trạng này đã xảy ra liên tục suốt một tuần.

Lâm Mặc Bạch đi về vị trí của mình như thường lệ, hai chân thon dài bước đi trầm ổn, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên một tia sắc bén, quét qua toàn bộ đám người trong lớp học.

Sắp tới giờ tan học, các bạn học tụ họp thành tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, người cúi đầu chơi di động không hề ít.

Nếu người này có thể nhắn tin liên tục trong một tuần, mỗi lần nhắn luôn là lúc anh chuẩn bị bước vào lớp học, người này chắc chắn là bạn trong lớp.

Điều này, không thể nghi ngờ.

Lâm Mặc Bạch cẩn thận quan sát suốt một tuần, người này là ai thì anh tạm thời chưa thể đưa ra kết luận.

Bạn cùng bàn của Lâm Mặc Bạch là Tần Phong, bây giờ đang nằm nhoài ra bàn ngủ, nếu không nghe được âm thanh của chuông tan học vang lên, anh ta nhất định sẽ không tỉnh, bởi vậy anh cũng yên tâm lấy điện thoại ra xem.

Quả nhiên, trên màn hình hiển thị có thông báo tin nhắn mới.

Anh đưa ngón tay nhấn mật khẩu mở khóa, click mở tin nhắn, giây tiếp theo, một bức ảnh tràn ngập toàn bộ màn hình điện thoại, mắt anh đỏ hoe.

Trong ảnh, là bộ phận thần bí nhất của người con gái, bộ phận sinh dục.

Lông mu được cắt tỉa sạch sẽ, mượt mà; Bởi vì chỗ kia chưa sử dụng qua, thịt lộ ra có màu hồng nhạt, không có một màu sắc nào khác, môi âm hộ hơi mở rộng, giống như nụ hoa đang chớm nở, nhụy hoa cũng e ấp như ẩn như hiện.

Nhưng do ánh sáng có hạn, nơi mà Lâm Mặc Bạch nhìn thấy chỉ một cái động tối sâu thẳm.

Trên cổ bị áo sơ mi trắng trói buộc, yết hầu không nhịn được lên xuống một hồi, bản thân anh cũng không để ý miệng đắng lưỡi khô.

Anh dùng ngón tay chạm vào chính giữa hoa huyệt, như muốn lột tầng hoa kia ra, xoa nắn âm môi mềm mại tinh xảo, chăm chú nhìn vào chỗ động tối sâu hun hút.

Chờ Lâm Mặc Bạch ý thức được bản thân đang làm gì, cả người ngẩn ra, nhanh chóng thu ngón tay lại.

Nhưng lòng bàn tay vừa xẹt qua màn hình, ảnh chụp chạy lên trên, hiện ra một bức ảnh khác.

Hôm nay không chỉ có một bức ảnh!

Lâm Mặc Bạch ngạc nhiên, bởi vì lúc trước suốt một tuần, mỗi một tin nhắn chỉ có một bức ảnh.

Lần này lại có vài bức.

Bức ảnh tiếp theo, cô gái như nghe được tiếng lòng của Lâm Mặc Bạch, duỗi hai ngón tay trắng nõn đặt ở sườn bên ngoài âm môi, hai ngón tay một phải một trái, hoa huyệt mở hoàn toàn, lộ ra toàn cảnh bên trong, còn có... âm đế.

Hạt đậu nhỏ nhô lên như chọc người trìu mến, làm người ta không nhịn nổi muốn giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve.

Ngón tay Lâm Mặc Bạch đặt lên trên âm đế, trượt lên trên kéo đến bức ảnh tiếp theo.

Trong bức ảnh này, là một bông hoa như vừa trải qua một cơn mưa phùn, trên cánh hoa dính đầy hơi nước, ướt dầm dề một mảnh ánh lên tầng ánh sáng yếu ớt.

Một ngón tay trắng nõn như muốn thâm nhập vào bên trong hoa huyệt, một đốt ngón tay biến mất, một phần khác còn ở bên ngoài, dường như cũng muốn tiến vào, rồi lại như mới từ bên trong rút ra.

Bởi vì đầu ngón tay đã kéo ra một chất dịch nhầy màu trắng bạc, đầu kia dịch nhầy thông với phần sâu trong hoa huyệt, cũng là nơi ẩm ướt mà chất lỏng không ngừng tiết ra.

Thật là dâm đãng, mới có hai ngón tay mà đã ướt thế rồi.

Nếu đổi lại thành đồ vật thô to, không phải sẽ sướng đến tận trời cao!

Lâm Mặc Bạch lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú căng chặt, đường cong hàm dưới cũng trở lên thâm thúy mượt mà.

Ai mà có thể tưởng tượng một người lạnh lùng đến cúc áo cũng cài tới nút trên cùng như anh lại đang xem những bức ảnh dâm uế.

Chỉ thấy giữa mày anh nhíu lại, còn tưởng anh đang suy nghĩ một đề toán nan giải.

Lâm Mặc Bạch âm thầm phỉ nhổ, nhưng ngón tay lại không khống chế được đặt lên màn hình một lần nữa, giống như gấp không chờ nổi muốn xem bức ảnh tiếp theo.

Đây đã là bức ảnh cuối cùng.

Mày rậm của Lâm Mặc Bạch nhíu chặt, trên khuôn mặt bình tĩnh hiện lên vẻ không vui.

Lúc này bên cạnh anh bỗng truyền tới giọng nói trầm thấp của nam sinh.

"Tôi còn tưởng cậu sẽ cấm dục cả đời cơ, thế mà còn có sở thích ở trong phòng học xem ảnh khiêu dâm."

Không biết Tần Phong tỉnh từ khi nào, bàn tay nắm lấy mái tóc đen ngắn ngủi, vẻ mặt mông lung buồn ngủ, hai mắt híp lại nhìn di động của Lâm Mặc Bạch.

Lâm Mặc Bạch lập tức nhét điện thoại vào túi quần, lạnh lùng nhìn cậu mang theo ý cảnh cáo.

"Đừng giấu đi, nhìn qua không tồi, phấn phấn nộn nộn, hình dạng cũng đẹp. Cậu tìm được ảnh đẹp như vậy ở đâu thế? Anh em tốt, mau gửi cho tôi."

"Cậu thấy được?" Giọng nói Lâm Mặc Bạch lạnh lùng rợn cả người.

Bây giờ Tần Phong mới tỉnh táo nhận ra Lâm Mặc Bạch không thích hợp, đôi mắt đen nhánh mơ hồ mang theo sát ý.

"Ảnh chụp kia không phải là của bạn gái cậu chứ?" Cậu đột nhiên nói ra suy đoán, sau đó bất chấp thời gian, lập tức đứng dậy chạy lấy người, "Mặc Bạch, tôi vừa mới tỉnh, mắt còn chưa mở, cái gì cũng không thấy, thật sự không nhìn thấy gì cả."

Tiếng hô của Tần Phong làm không ít người chú ý tới, quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng của Tần Phong lóe lên, còn Lâm Mặc Bạch vẫn thẳng lưng ngồi ngay ngắn.

Môi mỏng mím chặt, toàn thân tỏa ra hơi thở người sống chớ gần, bàn tay đặt trong túi quần nắm chặt di động.

Vừa rồi anh thật sự tức giận, chỉ là liếc mắt cũng không muốn cho người khác nhìn thấy bức ảnh.

Người con gái này, hoa huyệt này phải thuộc về anh!