[Cao H] Kiều Diễm Ướt Át

Chương 3: Dấu vết quần lót




Edit:Yann. Beta: Đậu Xanh

Khoảng khắc chân trái chạm vào đùi phải, Nguyễn Tình biết bản thân sắp xong rồi, lại chuẩn bị xấu mặt.

Quả nhiên giây tiếp theo, hai đầu gối cô đập mạnh xuống đất, thân trên nghiêng về phía trước, lấy tư thế vô cùng xấu hổ ngã trên đường băng nhựa, phần mông nhếch lên, quần đùi thể thao căng chặt lộ ra dấu vết của quần lót.

Ở bên kia sân thể dục, tiếng cười kiêu ngạo càn rỡ của nam sinh truyền tới khiến Nguyễn Tình đang khốn đốn mặt đỏ bừng.

Không cần quay đầu lại cũng biết nam sinh kia nhất định là Hỗn thế ma vương của lớp họ, Tần Phong.

Một bạn trong lớp vội tới giúp đỡ Nguyễn Tình, đỡ cô lên, lo lắng hỏi, "Nguyễn Tình, cậu không sao chứ? Có bị thương không?"

"Không sao, tớ có cái này bảo hộ, không lo bị thương." Nguyễn Tình đỏ mặt, chỉ miếng đệm ở đầu gối, nở một nụ cười nhẹ.

Nguyễn Tình – người cũng như tên, diện mạo trong sáng non nớt mang theo một cỗ nhu tình, giọng nói mềm mại, lúc cười rộ sẽ hiện ra má lúm đồng tiền ngọt ngào như trái mật đào.

Người con gái này tuy không xinh đẹp xuất sắc nhưng nhân duyên trong lớp không tệ.

Đây cũng phải là lần đầu tiên cô té ngã, cô đã sớm tiếp thu kinh nghiệm từ mấy lần trước nên đã chuẩn bị trước bài kiểm tra.

Thật ra, Nguyễn Tình chạy không nhanh cũng không chậm, rõ ràng nhìn rất vững vàng, cũng không có ai đụng vào cô, nhưng chuyện bị ngã trên mặt đất vẫn xảy ra thường xuyên.

Ngay cả giáo viên thể dục cũng không còn cách nào khác nói với Nguyễn Tình, "Kiểm tra lần này em đừng tham gia, lần sau bổ sung. Phòng ngừa vết thương xấu hơn, em nên đến phòng y tế kiểm tra đi."

"Vâng, em đi ngay đây."

Nguyễn Tình không bị thương nặng, nhưng ngã mạnh như vậy, đầu gối bị sứt chút da, trên cánh tay cũng có vài vết nhói đau.

Da cô rất trắng, tơ máu trên miệng vết thương đặc biệt bắt mắt.

Bác sĩ ở phòng y tế lau qua cồn, thoa thuốc, rồi mới để cô trở về lớp học.

Đi một thời gian, tiết thể dục đã kết thúc, học sinh đều đã trở lại lớp học.

Lúc Nguyễn Tình bước vào lớp, bên trong đang cãi cọ ồn ào, năm sáu học sinh nam vây lại nói chuyện, trong đó cầm đầu chính là người vừa hung hăng chế giễu Nguyễn Tình - Tần Phong.

Cậu ngồi trên bàn, cổ áo đồng phục mở rộng, vạt áo cũng lộ ra khỏi quần tây, dáng vẻ cà lơ cà phất của anh ta hoàn toàn đối lập với Lâm Mặc Bạch bên cạnh ăn mặc không chút cẩu thả.

Tần Phong cười trêu chọc: "Hahaha, tôi chỉ thấy có người đưa bữa sáng, đưa sữa bò, đưa thư tình, nhưng là lần đầu tiên thấy tặng kẹo que. Lâm Mặc Bạch, nữ sinh yêu thầm cậu có chút kỳ lạ, đầu năm nay ai còn tặng kẹo que."

Đúng lúc này một bọc kẹo que màu hồng xuất hiện trên bàn học của Lâm Mặc Bạch, Tần Phong cầm lên, nhìn thoáng qua rồi bắt đầu xoay tròn.

Lập tức Nguyễn Tình hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Bọn họ đang ở giai đoạn tuổi học trò, cuộc sống không chỉ có sách vở, còn có tình cảm thanh xuân ngây thơ, mà Tần Phong này luôn ác liệt, không biết xấu hổ nói chuyện khiêu dâm trước mặt bạn nữ, bây giờ lại đang mỉa mai nói móc không chút lưu tình.

"Tôi xem nào... Vẫn là vị mật đào... Đúng vị bao cao su mà tớ thích dùng..."

Tần Phong vừa nói xong, xung quanh lại được một trận cười to.

Nguyễn Tình cũng nhìn về phía đó giống như những người khác, ánh mắt dừng ở trên cây kẹo que đang không ngừng bị nam sinh ác liệt quay vòng, cho đến khi bị bàn tay khớp xương rõ ràng cướp đi.

Ngón tay thiếu niên thon dài, vô cùng sạch sẽ.

Móng tay ngắn ngủi được cắt tỉa gọn gàng, chỉ lộ vòng thịt trắng nõn bên ngoài móng tay, giống như áo sơ mi của anh, vĩnh viễn luôn tinh tế trắng tinh, không một nếp uốn.

Bàn tay anh chộp lấy gói kẹo trước mặt, giấy gói màu hồng phản chiếu những ngón tay trắng nõn của thiếu niên, không chút đột ngột, ngược lại giống như bổ sung cho nhau.

Theo động tác, khớp xương thứ nhất và thứ hai nhô lên, để lộ lực đạo của khớp xương.

Kẹo que chuyển động, bị kẹp chặt trong lòng bàn tay của anh.

Lâm Mặc Bạch cau mày nói với Tần Phong, "Đây là của tôi."

Tần Phong không thể tin được mà nâng mày lên, vội vàng hỏi, "Mặc Bạch, từ trước tới giờ cậu đâu có nhận đồ của nữ sinh, chẳng lẽ muốn đổi tính nhận lấy cái kẹo que này?"

Lâm Mặc Bạch –nam sinh đẹp trai lạnh lùng suốt ba năm cấp ba, luôn luôn khinh thường tình cảm, không tiếp nhận bất cứ lời tỏ tình hay quà tặng nào, đây là chuyện mà trong trường không có ai là không biết.

Hiện giờ anh cầm lấy kẹo que kia là muốn nhận quà?

Nguyễn Tình hồi hộp nhìn chăm chằm vào cây kẹo, rồi nhìn Lâm Mặc Bạch đang cầm nó.

Vào lúc mọi người đang nhìn chăm chú, Lâm Mặc Bạch trầm mặt đứng lên đi về phía góc phòng học.

Sau khi tới gần, anh nâng cánh tay lên, năm ngón tay thả lỏng, kẹo que từ đầu ngón tay rơi xuống, phát ra tiếng vang nhỏ trong thùng rác.

Lâm Mặc Bạch xoay người trở về chỗ ngồi, giống như chưa xảy ra chuyện gì, vẫn lạnh nhạt như cũ.

Sau một trận cười đùa, sự việc cũng kết thúc, chẳng còn ai nhớ tới chiếc kẹo que trong thùng rác.

Ngoại trừ, Nguyễn Tình.

---

Chương sau ăn kẹo que, mọi người đoán xem ăn bằng cách nào. 😈