[Cao H] Kiều Diễm Ướt Át

Chương 7: Trông thật lẳng lơ




Edit: Yann. Beta: Đậu Xanh

Bùm ——

Ngay lúc đó, trong đầu Nguyễn Tình như có thứ gì đó nổ mạnh, trào ra từng tầng mây trắng xám, khiến cô lập tức sững sờ tại chỗ.

Thời gian vẫn đang trôi qua, nhưng cô lại không cách nào bình tĩnh được.

Sao Lâm Mặc Bạch biết đó là cô?

Cô để lộ manh mối từ lúc nào vậy?

Ngay từ lúc bắt đầu đã biết, hay hôm nay mới bị phát hiện?

Là do trên bức ảnh làm lộ chi tiết, hay là anh đã tra ra số điện thoại mà cô vất vả sửa đổi?

Trong một khoảng thời gian ngắn, trong đầu Nguyễn Tình hiện lên vô số câu hỏi, đồng thời cũng không ngừng tự mình phủ nhận.

Không có khả năng... Lâm Mặc Bạch không thể phát hiện.

Mỗi một bức ảnh chụp gửi đi, Nguyễn Tình luôn cẩn thận kiểm tra, chắc chắn không tiết lộ bất kỳ tin tức cá nhân nào, cho dù là nốt ruồi trên da, cũng được cô tỉ mỉ photoshop rồi mới gửi.

Số di động càng không có khả năng cô làm lỗi, chẳng may thật sự điều tra ra, thông tin danh tính trên đó nhất định không phải cô, Lâm Mặc Bạch làm sao có thể tra ra cô.

Vì để giả bộ không có chuyện gì, thậm chí cô chỉ nói chuyện với một mình Tần Phong, không dám nhìn Lâm Mặc Bạch nhiều thêm một cái.

Nguyễn Tình bồn chồn tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt sáng ngơ ngác nhìn Lâm Mặc Bạch.

Thiếu niên trước mắt dùng tay đẩy xe đạp, đứng dưới ánh chiều tà chạng vạng, thân hình thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng trầm tĩnh, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn phía trước, dư quang ở đuôi mắt không dừng ở trên người cô.

Chỗ nào giống người vừa nói câu kia.

Nhưng vừa rồi... 【 Nếu không tôi sẽ gửi ảnh chụp của cậu cho người khác 】, giọng nói trầm thấp đầy uy hiếp, Nguyễn Tình nghe rõ, nhất định không phải cô ảo giác.

Ngay lúc đáy lòng của Nguyễn Tình đang rối như tơ vò, Tần Phong dắt xe tới bên cạnh.

Cậu đi xe tới, một chân đạp lên bàn đạp, một chân chống xuống đất, dáng người phóng khoáng nói, "Nguyễn Tình, nhanh tới đây, lên xe đi."

Nguyễn Tình chưa kịp suy nghĩ cẩn thận chuyện vừa rồi, một bên là Lâm Mặc Bạch không rõ ràng uy hiếp, một bên là Tần Phong thúc giục, cô có chút do dự, gương mặt trắng nõn bắt đầu toát mồ hôi.

Cô nhìn lén Lâm Mặc Bạch, muốn nhìn xem anh có phản ứng gì.

Lâm Mặc Bạch không mở miệng, ngược lại còn đẩy xe đạp đi về phía trước.

"Chờ một chút."

Nguyễn Tình vội vàng mở miệng, nắm lấy áo sơmi ở eo Lâm Mặc Bạch, ngón tay thon dài dùng sức siết chặt, vội vàng túm lấy.

Thấy Lâm Mặc Bạch dừng lại, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nói với Tần Phong nói, "Tớ ngồi xe Lâm Mặc Bạch."

"Cậu ấy ——" Tần Phong vừa mở miệng, muốn nói Lâm Mặc Bạch sao có thể chở cậu, cho dù tính cậu thô lỗ, cũng thấy ngón tay Nguyễn Tình đã nắm chặt áo sơ mi của Lâm Mặc Bạch.

Mà quan trọng hơn là, Lâm Mặc Bạch không đẩy cô ra.

"Ồ ~"

Tần Phong than dài một tiếng, tặng cho Lâm Mặc Bạch một ánh mắt tôi đã hiểu, chân phải đột nhiên dùng chút lực, thân ảnh cậu lao về phía trước, còn quay mặt nói với người sau lưng, "Lâm Mặc Bạch, cậu nhanh lên, tôi còn cần Nguyễn Tình dẫn đường."

Lâm Mặc Bạch lúc này mới nhìn thoáng phía sau, nói, "Lên xe đi."

Cứ như vậy, cho dù trong lòng vẫn bất ổn, Nguyễn Tình vẫn ngồi trên xe Lâm Mặc Bạch.

Cả người cô cứng đờ, một tay nắm lấy áo sơmi của Lâm Mặc Bạch, một tay cứng đờ đặt ở đầu gối, bàn tay ghì chặt làn váy, viền ngoài váy dài dựa gần đầu gối, như có cánh bắt đầu nhảy múa ở trong gió.

Gió chiều thổi trên người Lâm Mặc Bạch, lùa từ cổ áo tới tay áo, thổi phồng đằng sau áo sơmi trắng dán lên mặt Nguyễn Tình.

Cảm giác giống như cô đang dựa vào phía sau lưng anh.

Trên chóp mũi toàn là hơi thở trên người anh.

Giống mùi bạc hà tươi mát; lại giống như mùi mật đường vô cùng ngọt ngào.

Sự lo lắng ban đầu của Nguyễn Tình vì được áo sơmi của Lâm Mặc Bạch vuốt ve hết lần này tới lần khác mà từ từ bình tĩnh lại.

Trong đầu không cầm lòng được hiện lên hình ảnh cô trần như nhộng, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơmi trắng.

Lúc đó, vải dệt áo sơmi không chỉ khẽ vuốt gương mặt của cô, mà còn có cổ, ngực, đầu vú...khi cô đi lại, vạt áo sơmi sẽ lay động, mơ hồ để lộ hoa huyệt, nói không chừng còn nhẹ nhàng ma xát cọ qua.

Chỉ nghĩ như vậy thôi, không chỉ có cả người Nguyễn Tình nóng lên, trong thân thể cũng bắt đầu trống rỗng, cầm lòng không đậu nhớ tới ngày hôm qua "Ăn vụng" kẹo que, bên trong hoa huyệt chưa từng có người chạm vào không ngừng mấp máy, chất lỏng ẩm ướt chậm rãi chảy ra.

Cô muốn ăn một lần nữa.

Không chỉ muốn kẹo que Lâm Mặc Bạch cầm, muốn càng nhiều... Càng nhiều...

"A!"

Đột nhiên phanh lại, Nguyễn Tình không chú ý, theo quán tính lập tức đập mạnh vào sau lưng Lâm Mặc Bạch, đồng thời đánh bay những mộng đẹp trong đầu cô.

"Tới rồi." Giọng nói lạnh lùng của Lâm Mặc Bạch từ phía trước truyền đến.

Nguyễn Tình ngẩng đầu, mới phát hiện bọn họ đã tới chỗ cần tới, Tần Phong không biết đi sau lưng họ lúc nào, ánh mắt ái muội nhìn cô và Lâm Mặc Bạch.

Cô giật mình, vội vội vàng vàng xuống khỏi xe đạp.

Cố tình lúc này, bệnh cũ của Nguyễn Tình lại tái phát, khi hai chân chạm xuống đất, chân trái va vào chân phải, cả người mất đi trọng tâm, ngã thẳng tắp về phía trước.

Cô vừa động, Lâm Mặc Bạch đã chú ý tới, trong chớp nhoáng giơ tay ra, cúi xuống, dùng phía sau lưng đỡ cô.

Nguyễn Tình lại một lần ngã trên lưng Lâm Mặc Bạch, nửa thân thể cong xuống, ngực mềm bị đè ép, kín kẽ không hở kề sát, còn hơi cọ cọ.

Bởi vì lực của động tác khá lớn, áo trên người Nguyễn Tình trượt ra khỏi làn váy, kéo lên trên một đoạn để lộ vòng eo trắng nõn.

"A ——"

Một lát sau, Nguyễn Tình mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra, ngay sau đó cô hét lên một tiếng.

Cô luống cuống đứng dậy, vội vàng ôm cặp sách ở trước người, đầu cũng không dám nâng, mở miệng nói, "Tớ... Tớ nhớ ra trong nhà còn có chuyện, không thể đi gặp Giang Mạt Nhiên cùng các cậu, tớ về nhà trước."

Vừa dứt lời, lập tức nhanh chân rời đi, thật giống một chú hamster nhỏ chạy trối chết.

Tần Phong nhìn một màn này, bật cười liên tiếp, "Ha ha ha ha, ha ha ha, Nguyễn Tình, đi chậm một chút, đừng để bị ngã, không thì không có người đi sau đỡ cậu đâu."

Nguyễn Tình ở xa nghe mấy lời nói trêu chọc, bước chân run lên, thiếu chút nữa lại bị ngã.

Chờ Tần Phong cười đủ rồi, đi đến bên cạnh Lâm Mặc Bạch, liếc mắt một cái nói, "Vừa rồi nhìn hai vòng xoáy sau eo [1] cô ấy, trông thật lẳng lơ."

——

[1] hai xoáy sau eo



Hõm Venus đặt theo tên của nữ thần sắc đẹp của La Mã. Thông thường, hõm Venus hay tồn tại trên cơ thể phụ nữ, một số nam giới cũng có thể có nhưng được gọi là hõm Apollo. Đây là những thuật ngữ bắt nguồn từ thời La Mã cổ đại. Người thời đại này cho rằng những ai sở hữu hõm Venus và Apollo đã được thượng đế ưu ái với một vẻ đẹp quyến rũ đến chết người.

Một số người nói rằng phụ nữ có hõm Venus có thể đạt cực khoái dễ dàng hơn vì đó là dấu hiệu của sự lưu thông tốt ở vùng xương chậu. Một số người thậm chí còn cho rằng phụ nữ có hõm Venus sẽ "lên đỉnh" khi ấn vào hai hõm này.