Cao Quan

Chương 189: Điều chỉnh lớn




9h10"sáng.



Hách Kiến Niên cầm túi xách màu đen của mình, từ lầu ba bước nhanh xuống, bước chân nhẹ nhàng.



- Bí thư Hách!



- Bí thư Hách muốn ra ngoài?



- Ừ, tôi đến tham dự hội nghị thường vụ của quận.



- Tiểu Vương à, giảm béo thành công rồi đó. Dáng cô thon thả rất nhiều.



Cán bộ thị trấn nào thấy ông ta cũng mở miệng chào hỏi. Mọi người ngoài ý muốn phát hiện, hai ngày qua sắc mặt Hách Kiến Niên đều âm trầm, nhưng hôm nay đột nhiên lại trời quang mây tạnh, nét mặt tươi cười, thái độ ôn hòa, bình dị. Ông ta thậm chí còn chủ động vỗ vai một nữ cán bộ trạm thủy lợi, thân thiết vui đùa một câu, khiến nữ cán bộ ít nhiều có chút thủ sủng nhược kinh.



Phải biết rằng, bình thường kính cẩn chào hỏi khi gặp Hách Kiến Niên, ông ta nhiều lắm là từ trong lỗ mũi ừ một tiếng. Hòa ái dễ gần như hôm nay chắc mười năm mới có một lần.



Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng từ ngoài cổng cơ quan đi vào. Hai người đến tập đoàn Huệ Phong, xác nhận tất cả tiền lương còn nợ công nhân của nhà máy bao bì toàn bộ đã được thanh toán hết thì lúc này mới yên lòng.



- Đồng chí Tuyết Yến, đồng chí Cổ Lượng.



Hách Kiến Niên đứng trước chiếc Toyota màu đen, vẫy tay hô.



Thái độ của Hách Kiến Niên rất thân thiết khiến Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng có chút kinh ngạc, Hai người lặng yên liếc mắt nhìn nhau, đều từ mắt đối phương nhìn thấy được sự cổ quái và khiếp sợ.



- Bí thư Hách!



- Bí thư Hách muốn đến quận?



Hai người cũng không dám thất lễ, đơn giản hàn huyên vài câu.



- Không sai, tôi đến quận tham dự hội nghị thường vụ. Đồng chí Tuyết Yến, đồng chí Cổ Lượng, gần đây ở quận khả năng phải điều chỉnh bộ máy thị trấn. Các người phải làm tốt tư tưởng chuẩn bị. Thôi, tôi đi họp đây. Sau khi cuộc họp kết thúc, sẽ nói chuyện với các người.



Hách Kiến Niên nói vài câu rồi sau đó bước lên xe.



Lời của ông ta rơi vào tai Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng, vừa như ám chỉ, vừa như uy hiếp.



- Điều chỉnh bộ máy? Sao lại như vậy? Đầu năm nay mới điều chỉnh mà.



Lý Tuyết Yến nhíu mày, đột nhiên nhớ đến cái gì, vội vã đi lên lầu. Nhưng Bành Viễn Chinh không có ở trong phòng.



Cô lại chạy đến phòng chính Đảng vẫy tay, Điền Minh lập tức chạy ra:



- Phó bí thư Lý.



- Điền Minh, Chủ tịch thị trấn Bành đâu? Sao không có ở thị trấn?



Điền Minh cười nói:



- Phó bí thư Lý, Chủ tịch thị trấn Bành sáng sớm nay đã đến thành phố. Lãnh đạo cũng không nói gì. Nhưng trước lúc đi, lãnh đạo có nói rằng chiều nay anh ấy mới về được.



Lý Tuyết Yến nhíu mày, cũng không nói gì, quay đầu trở về phòng làm việc của mình, gọi điện cho Bành Viễn Chinh.



Phải đến bốn năm phút sau Bành Viễn Chinh mới gọi lại. Lý Tuyết Yến cầm điện thoại vội vàng nói:




- Viễn Chinh, anh đang ở đâu vậy?



- Tôi đang ở Nhật báo xã, phối hợp xử lý vấn đề.



- Nhật báo xã?



Lý Tuyết Yến hồ nghi nói.



- Haha, Chủ tịch quận Cố giao cho tôi nhiệm vụ, khiến tôi dẫn dắt công tác tuyên truyền cho công trình 5321 của quận. Tôi đến tòa soạn báo xin Tôn tổng xem có thể giữa tháng 11 làm một chuyên bản hay không?



Bành Viễn Chinh đích thật là đang ở Nhật báo xã. Hơn nữa còn trong phòng làm việc của Phó tổng biên tập Tôn Nam của Nhật báo xã gọi điện thoại cho Lý Tuyết Yến.



Chủ tịch quận Cố nói không vội, nhưng trên thực tế lại rất coi trọng việc tuyên truyền này. Buổi chiều ngày hôm qua, vào lúc tan tầm, Bành Viễn Chinh còn tìm ông báo cáo công tác. Hắn còn tự mình đưa ra một ý tưởng tuyên truyền, viết kín trên hai tờ giấy. Điều này chứng tỏ, hắn rất quan tâm đến việc này, hơn nữa còn trải qua suy nghĩ cặn kẽ.



Bành Viễn Chinh vì thế không có chậm trễ, nguyên bản kế hoạch hơi gác lại một chút cũng tạm thời cải biến chủ ý, nắm chặt thời gian. Trước làm ra một số động tĩnh, coi như là nể mặt Chủ tịch quận Cố.



Bằng không, lãnh đạo bố trí công tác, anh chậm trễ chẳng có chút động tĩnh. Lãnh đạo ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng khẳng định là mất hứng.



- Anh như thế nào ngay cả tuyên tuyền ở quận cũng quản?



Lý Tuyết Yến càng thêm hồ nghi, truy vấn một câu.



Bành Viễn Chinh được Chủ tịch quận Cố điểm tướng, thị trấn không ai biết. Bành Viễn Chinh cũng chẳng nói với ai. Dù sao, UBND quận cũng sẽ lập tức đưa văn kiện bổ nhiệm xuống dưới. Đến lúc đó không cần nói đến thị trấn Vân Thủy, ngay cả bộ môn của xã thị trấn toàn bộ đều biết hết.



- Haha, chuyện này dài lắm, chờ tôi trở về rồi nói sau. Đúng rồi, tìm tôi có việc sao?




- Là như thế này, anh nếu không có gì bất tiện thì tôi nói cũng được.



Lý Tuyết Yến hạ giọng nói:



- Vừa rồi, tôi và đồng chí Cổ Lượng gặp mặt Hách Kiến Niên. Thái độ của ông ta rất kỳ quái, đột nhiên nói ở quận phải điều chỉnh bộ máy thị trấn. Tôi như thế nào cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.



- Haha!



Đầu dây bên kia, Bành Viễn Chinh mỉm cười.



Lý Tuyết Yến lại nói:



- Hay là ta hỏi thăm tình hình ở quận một chút?



- Không cần, Tuyết Yến, cô cứ an tâm công tác. Bây giờ tôi còn việc cần phải thảo luận với Tôn tổng, trước cứ như vậy đi, chờ tôi về rồi nói sau.



Nói xong, Bành Viễn Chinh liền cúp điện thoại.



Lúc này, quận ủy Tân An mời dự họp hội nghị thường vụ.



Ba sự kiện trước đều là sự kiện của quận. Tuy nhiên, trước đó lãnh đạo chủ chốt quận ủy đã quyết định, cho nên nghiên cứu biểu quyết rất nhanh được thông qua. Đến vấn đề điều chỉnh bộ máy chính đảng thị trấn Vân Thủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ làm công tác thuyết minh một chút, nói thị trấn Vân Thủy là một thị trấn công nghiệp mạnh của quận, lực lượng của bộ máy vẫn còn yếu, cần bổ sung và điều chỉnh, khiến tăng thêm sức chiến đấu và lực lãnh đạo.



Tiếp theo, Hách Kiến Niên giải thích một chút tình huống của thị trấn Vân Thủy rồi tán thành ý kiến của Trưởng ban Tôn.



Bởi vì không đề cập đến điều chỉnh lãnh đạo chủ chốt của thị trấn, chỉ là một số cấp phó phòng. Cho nên lãnh đạo chủ chốt quận ủy và đại bộ phận lãnh đạo quận ủy cũng không để trpng lòng. Hách Kiến Niên đề nghị, Ban tổ chức cán bộ đề danh, lãnh đạo chủ chốt quận ủy cũng không phản đối.




Nếu lãnh đạo chủ chốt không có phản đối, những lãnh đạo khác tất nhiên cũng sẽ không phản đối.



Nhưng khi Hách Kiến Niên đang vui sướng thì Chủ tịch quận Cố đột nhiên mở miệng.



Chủ tịch quận Cố cũng không phản đối Ban tổ chức cán bộ đề danh và điều chỉnh, mà chỉ thản nhiên nói:



- Cơ sở công nghiệp của thị trấn Vân Thủy rất hùng hậu. Cho dù tính hết trong toàn bộ tỉnh cũng có thể xếp trước một số địa phương. Có thể nói 75% xí nghiệp của khu chúng ta đều tập trung tại thị trấn Vân Thủy và những vùng lân cận. Ngoài ra, thị trấn Vân Thủy còn có mấy chục người làm công, nhân khẩu lưu động rất lớn.



- Điều này khiến cho các cấp quản lý của thị trấn gặp nhiều khó khăn. Hơn nữa, làm thể nào để ổn định và tiếp tục tăng cường xây dựng xí nghiệp ở xã, thị trấn, đây cũng là một vấn đề nan giải. Cá nhân tôi cho rằng, lực lượng quản lý của bộ máy chính đảng thị trấn Vân Thủy hơi yếu một chút, đề nghị tăng thêm hai đến ba Phó chủ tịch thị trấn, giảm bớt áp lực công tác cho bọn họ.



Lời nói của Chủ tịch quận Cố khiến Hách Kiến Niên và Trưởng ban Tôn giật mình trở tay không kịp, nhưng lại chiếm được sự đồng ý của các lãnh đạo Ủy viên thường vụ khác. Đây chính là cơ hội tốt đề bạt cán bộ, cũng là cơ hội để xếp người nhà của mình vào.



Cục diện kế tiếp, Hách Kiến Niên và Trưởng ban Tôn không khống chế được.



Chủ tịch quận Cố đề cử thêm hai Phó chủ tịch thị trấn. Còn các Ủy viên thường vụ khác cũng đề cử hai người. Cuối cùng, dưới sự đánh nhịp và phối hợp của lãnh đạo chủ chốt quận ủy, vì thị trấn Vân Thủy tăng cường thêm hai Phó chủ tịch thị trấn, một cán bộ công tác Đảng, tiếp nhận Hoàng Hà và Mẫn Diễm đảm nhiệm Ủy viên tổ tuyên truyền Đảng ủy Vân Thủy.



Chủ tịch quận Cố đề cử hai Phó chủ tịch thị trấn, đều xuất phát từ UBND quận. Có thể nói ông ta rất coi trọng cán bộ trẻ tuổi. Một nam một nữ đều ở tuổi 28, 29.



Loại kết quả này khiến Hách Kiến Niên khá buồn bực, nhưng ông ta cũng vẫn nắm ưu thế tuyệt đối. Ba người này so với ông ta quen thuộc hơn Bành Viễn Chinh. Chỉ cần ông ta còn là Ủy viên thường vụ quận ủy, Bí thư Đảng ủy thị trấn, dùng chút thủ đoạn, cũng không khó khiến ba người này đầu nhập dưới trướng của mình. Cho dù không thể thì cũng duy trì được trung lập.



Hội nghị thường vụ quận ủy định ra kết cục, rất nhanh được lan truyền ra ngoài. Tuy rằng văn kiện còn chưa chính thức truyền đạt xuống.



Đã tiến hành điều chỉnh bộ máy lãnh đạo thị trấn Vân Thủy, lại còn phái thêm ba cán bộ cấp phó phòng xuống. Loại điều chỉnh nhân viên nhiều như vậy đúng là không gặp nhiều lắm.



Buổi chiều, khi Bành Viễn Chinh trở lại thị trấn thì cao thấp đã lan truyền tin tức, ồn ào huyên náo bàn luận với nhau. Nguồn:



Đám người Chử Lượng vênh váo tự đắc. Người nào cũng hãnh diện. Nhất là Chử Lượng, từ Ủy viên Đảng ủy bình thường lập tức trở thành Phó Bí thư Đảng ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, xếp thứ tư trong bộ máy lãnh đạo, sau Lý Tuyết Yến, trở thành một trong những lãnh đạo trung tâm của thị trấn.



Đương nhiên, đối với những người đi theo Hách Kiến Niên thì rất đắc ý, còn bên Bành Viễn Chinh thì bất kể là người không bị điều chỉnh như Lý Tuyết Yến hoặc người bị điều chỉnh Quý Kiến Quốc trong lòng đều rất ngưng trọng.



Vi Minh Hỉ về hưu, nhưng ông ta ở thị trấn cũng không phải là người quan trọng gì. Ông ta rời khỏi cũng chẳng khiến thị trấn có chút gợn sóng, thậm chí cũng không ai đề xuất đưa tiễn ông ta.



Vi Minh Hỉ rất cô đơn, lặng yên thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị về hưu, chỉ chờ Ban tổ chức cán bộ đến tuyên bố bổ nhiệm.



Lý Tuyết Yến từ phòng vệ sinh trở về, đi ngang qua phòng chính Đảng, đột nhiên nghe được âm thanh trách cứ truyền ra từ trong phòng.



Cô liếc mắt nhìn vào phòng chính Đảng, thấy Chử Lượng đang đứng trong phòng, dương tay chỉ thẳng vào Điền Minh răn dạy điều gì.



- Điền Minh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bảo cậu tìm một chiếc xe, để tôi báo cáo với Bí thư Hách, nhưng sao giờ vẫn chưa làm xong?



Chử Lượng nét mặt âm độc nói:



- Cậu là đồng chí trẻ, đừng nên để lãnh đạo lo lắng. Nếu cậu vẫn cứ tiếp tục làm việc như vậy, tôi sẽ đề nghị với Bí thư Hách, trả cậu về trạm Văn hóa đấy.



Nói xong, Chử Lượng quay đầu bỏ đi.



Điền Minh sắc mặt trắng bệch, đứng chôn chân tại chỗ, tức giận đến khóe miệng run run, một câu cũng không dám nói.



Với trí thông minh của y, khẳng định hiểu được cục diện bây giờ đang thay đổi. Một khi thay đổi, loại tiểu nhân như y khẳng định sẽ đứng mũi chịu sào.



Một vị trí thấp kém, làm sao dám nề hà?