Tuy nhiên, Bành Viễn Chinh xem ra, cho dù là vì mua chuộc danh tiếng, Hách Kiến Niên cũng là đầu nhập vào giáo dục và ngành phục vụ công cộng. Đây rất đáng hoan nghênh. Mặc kệ Hách Kiến Niên là người như thế nào, ông ta chung quy cũng là vì thị trấn Vân Thủy mà làm chút việc. Mà đầu nhập vào dân sinh và giáo dục thì một khi mở đầu sẽ rất khó mà nghịch chuyển.
Bành Viễn Chinh tuyệt đối sẽ không bởi vì tác phong ác liệt của Hách Kiến Niên, và vì quyền lực phân tranh giữa hắn và ông ta mà phủ nhận và lảng tránh công tích của Hách Kiến Niên.
Không cần nói đến hiện tại, ngay cả nhiều năm về sau, trong rất nhiều trường hợp công khai, hắn vẫn đánh giá tích cực đối với công tác này của Hách Kiến Niên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Sau khi cùng Cổ Lượng và Hoàng Hà nói chuyện về công tác, ba người liền tan họp. Bành Viễn Chinh lẳng lặng ngồi một chỗ, chờ tiếng điện thoại gọi đến. Hắn đang cân nhắc, lúc này Mạc Xuất Hải chắc chắn sẽ gọi đến.
Hắn không biết Tần Phượng kết nối như thế nào với Cố Khải Minh, nhưng hắn biết, nếu Tần Phượng là Bí thư Quận ủy thật sự không nể mặt mà áp chế đi, thì bất luận trong lòng Cố Khải Minh có bao nhiêu ý tưởng, tạm thời cũng không dám công khai đối kháng với Tần Phượng.
Cái gọi là ý nghĩ tuyên truyền phỏng chừng cũng sẽ bị điều chỉnh.
Hắn đoán không sai. Cố Khải Minh đến văn phòng của Tần Phượng. Hai người nói chuyện với nhau gần nửa tiếng. Cố Khải Minh nét mặt tươi cười rời khỏi phòng, nhưng khi đi xuống lầu, Cố Khải Minh sắc mặt liền âm trầm xuống dưới.
Bành Viễn Chinh được Tần Phượng gọi tới, sớm đã có người báo cáo với ông ta. Mà theo đủ loại dấu hiệu cho thấy, từ thần thái bực bội của Tần Phượng, tám phần là Bành Viễn Chinh không bị Tần Phượng nắm đầu.
Cố Khải Minh đối với điều này tương đối hài lòng, trong lòng sự tán thưởng đối với Bành Viễn Chinh lại càng nhiều hơn. Nhưng yêu cầu của Tần Phượng lại khiến ông ta cảm giác rất nghẹn khuất, rất căm tức. Ông ta thầm nghĩ: Sớm muộn gì cũng bị điều đi, còn cùng bố tranh cái gì? Thực là không biết xấu hổ.
Giống như Bành Viễn Chinh đã sở liệu, Cố Khải Minh trong lòng lại có ý tưởng, cũng sẽ không công khai làm khó dễ cùng với Tần Phượng. Nếu vào lúc này, ông ta và Tần Phượng nổi lên xung đột, truyền ra tin tức hai người không hợp nhau, đối với ông ta cực kỳ bất lợi.
Cố Khải Minh ngẫm nghĩ một chút, rồi bảo Mạc Xuất Hải đến dặn dò một phen. Sau đó, Mạc Xuất Hải đến văn phòng gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh.
- Xin lỗi, ai vậy?
Tiếng chuông vang lên, Bành Viễn Chinh lập tức bắt ống nghe, thản nhiên nói.
- Đồng chí Viễn Chinh, tôi Mạc Xuất Hải đây.
Giọng nói của Mạc Xuất Hải khá nhẹ nhàng. Người này tính nết ôn hòa, khi nói chuyện lúc nào cũng không nhanh, không chậm, làm cho người ta có cảm giác thoải mái.
- Ồ, hóa ra là Chánh văn phòng Mạc. Lãnh đạo tìm tôi có việc gì?
Kỳ thật Bành Viễn Chinh đã sớm liệu định là Mạc Xuất Hải sẽ gọi điện thoại đến, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra kinh ngạc.
Loại chuyện này, đề cập đến lợi ích chính trị của Bí thư Quận ủy Tần Phượng, Cố Khải Minh tất nhiên là không tự mình nói, mà sẽ do Mạc Xuất Hải đảm đương thì thích hợp và thỏa đáng hơn.
- Đồng chí Viễn Chinh, vừa rồi tôi và Chủ tịch Cố có thương lượng một chút, quyết định vẫn sẽ làm tuyên truyền. Suy xét đến bố cục chỉnh thể của công tác, Chủ tịch quận Cố đề nghị phải đứng từ độ cao của toàn bộ khu, tiến hành phân hình thành tựu phát triển của toàn bộ khu, tiến thêm một bước làm tốt hình tượng của một khu kinh tế mạnh trong toàn bộ thành phố và khu Tân An.
Mạc Xuất Hải cười:
- Bên cậu sẽ không có vấn đề gì lớn chứ?
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một hồi, cười nói:
- Không thành vấn đề, xin nói với Chủ tịch quận Cố rằng, tôi nhất định sẽ nắm chặt công tác.
- Ừ, cậu hãy lập tức tổ chức bản thảo, tôi sẽ bảo người của UBND quận phối hợp với cậu. Tốt nhất là nên xuất ra một đề cương, khiến Chủ tịch Cố kiểm tra qua. Đồng chí Viễn Chinh, tôi thấy nếu để người ở dưới viết bản thảo thì lãnh đạo cũng lo lắng, hay là cậu tự mình viết đi. Sắp xếp người tìm kiếm tài liệu cho cậu. Cậu cần phối hợp tài liệu gì thì đưa cho cậu cái nấy.
Mạc Xuất Hải lại mỉm cười:
- Vất vả cho cậu rồi!
Bành Viễn Chinh nhíu mày nhưng ngoài miệng lại rất sảng khoái nói:
- Vâng, tôi nhất định sẽ nắm chặt. Nhưng gần đây công tác của thị trấn rất bận rộn, xin Chánh văn phòng Mạc chuyển lời cho Chủ tịch quận Cố, tôi cần thời gian một tuần.
- Xuất ra bản thảo trong thời gian một tuần cũng chỉ có cậu mới làm được. Ở UBND quận này cũng không có người tài giỏi như thế. Được rồi, đồng chí Viễn Chinh, vất vả cho cậu.
Mạc Xuất Hải lại cười rồi cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Bành Viễn Chinh cũng thở dài.
Trước mắt hắn đột nhiên hiện lên gương mặt mạnh mẽ, cứng rắn của Bí thư Quận ủy Tần Phượng, trong lúc vô ý đắc tội với Bí thư Quận ủy, kế tiếp đang chờ đợi hắn chính là mưa rền gió dữ như thế nào hắn cũng không biết chính xác.
Nhưng hắn cũng không hối hận.
Hắn tuyệt không vì xu nịnh lãnh đạo mà buông thả nguyên tắc của mình, lại càng không bị cái gọi là cường quyền ngăn chặn. Không cần nói hắn có Phùng gia chống lưng ở thủ đô, cho dù là không có Phùng gia, có một số vấn đề, hắn quyết sẽ chiến đấu đến cùng.
Hắn chưa bao giờ là cái loại "cứng quá dễ gãy". Mặt khác, hắn rất khéo léo ứng đối. Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ từ bỏ điểm mấu chốt.
Hách Kiến Niên đi họp ở quận. Ông ta tuy rằng là Ủy viên thường vụ quận ủy, nhưng chỉ là một hư chức. Ở Quận ủy chẳng có công tác phân công quản lý thực chất nào.
Sau khi cuộc họp kết thúc, ông ta đang chuẩn bị rời khỏi quận thì bị Bí thư Quận ủy Tần Phượng gọi lại.
- Lão Hách, anh chờ một chút.
Tần Phượng bước ra khỏi phòng họp, chậm rãi đi trên hành lang với Hách Kiến Niên, nhẹ nhàng lên tiếng. Giọng nói của bà tuy rất nhỏ, nhưng Hách Kiến Niên nghe xong lập tức xoay người, vẻ mặt tươi cười:
- Bí thư Tần.
- Đến văn phòng của tôi một lát?
Tần Phượng mỉm cười nói.
Tần Phượng là một nữ lãnh đạo ngoài mặt rất ôn hòa, nhưng bên trong lại rất kiêu ngạo. Hách Kiến Niên trong lòng biết rõ, ngày thường, đối với những Ủy viên thường vụ xếp hạng sau cùng, Tần Phượng trên cơ bản đều rất ôn hòa. Có lẽ trong lòng Tần Phượng, Hách Kiến Niên chung quy vẫn là một cán bộ thị trấn.
Kiêm nhiệm Ủy viên thường vụ quận ủy thì cũng chỉ là một cán bộ thị trấn, không lên được.
Tần Phượng mời, Hách Kiến Niên có chút thủ sủng nhược kinh, cười nói:
- Vâng, tôi vừa lúc cũng có công tác cần Bí thư Tần chỉ điểm.
Tần Phượng mỉm cười, dừng bước chân, ý tứ muốn cùng Hách Kiến Niên đi chung. Nhưng Hách Kiến Niên nào dám cũng song song với Tần Phượng, chỉ dám đi thụt lùi nửa bước, nhắm mắt theo đuôi.
Dáng người Tần Phượng thon thả, ước chừng phải 1m65, căn bản cao ngang bằng với Hách Kiến Niên. Nhưng khi đi bên cạnh, lưng của Hách Kiến Niên hơi cong xuống, nên nhìn thấp hơn Tần Phượng một cái đầu.
Cố Khải Minh theo sau từ phòng họp đi ra. Ông ta ngẩng đầu thoáng nhìn thấy Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy đi theo phía sau Tần Phượng đi lên lầu thì cau mày. Cố Khải Minh là một người tâm cơ rất cao, chợt đoán được một ít đường cong trong đó.
Tuy nhiên, Cố Khải Minh cũng không nghĩ nhiều, chợt rời nhanh đi.
Hách Kiến Niên đi theo Tần Phượng vào văn phòng của Tần Phượng. Tần Phượng hướng Trầm Ngọc Lan hô:
- Ngọc Lan, pha trà cho Bí thư Hách. Lão Hách, tôi đây có loại trà xanh Long Tĩnh, hoặc Vân Vụ ngon nhất, anh muốn uống loại nào?
- Haha, tôi cái gì cũng uống được, không sao cả. Uống trà tôi không có phân biệt.
Hách Kiến Niên mỉm cười.
Trầm Ngọc Lan pha trà cho Hách Kiến Niên rồi sau đó rút lui, đóng cửa phòng lại cho Tần Phượng.
- Lão Hách, thị trấn Vân Thủy công tác mỗi năm đều phát triển, thành tích của anh không nhỏ đâu. Tôi gần đây đang suy xét, có nên giao trọng trách nữa cho anh hay không? Để anh phân công quản lý một mảng công tác.
Tần Phượng thong thả nói, tùy ý nhắc đến công tác của Hách Kiến Niên ở thị trấn Vân Thủy, đồng thời vô tình cố ý nói một câu.
Hách Kiến Niên thần thái khá câu nệ. Ông ta tuy rằng cũng là Ủy viên thường vụ quận ủy, nhưng trên thực tế, trong bộ máy quận ủy, ông ta chẳng có địa vị chính trị nào. Các lãnh đạo quận ủy khác cũng không coi trọng ông ta. Đối mặt với Bí thư Quận ủy Tần Phượng, ông ta trong lòng cũng có áp lực.
Nhất là ông ta không biết chính xác Tần Phượng tìm ông ta làm gì, nên trong lòng cũng cảm thấy bất an.
Nghe Tần Phượng nói như vậy, ông ta đột nhiên mừng như điên. Tần Phượng nói như vậy, khẳng định là muốn giao trọng trách cho ông ta. Chẳng sợ chỉ là lời khách sáo, chỉ cần ông ta có thể nhích gần quan hệ với Bí thư Tần thì địa vị ông ta ở quận sẽ được nâng cao.
- Cám ơn Bí thư Tần đã khẳng định. Tôi chỉ là tận sức mà làm. Về sau, công tác của tôi có gì xin Bí thư Tần phê bình nhiều hơn.
Hách Kiến Niên thái độ ngày càng khiêm tốn. Loại khiêm tốn này làm cho Tần Phượng cảm thấy thoải mái.
Nhưng bà chợt nhớ đến sự chống đối của Bành Viễn Chinh, nên trong lòng dâng lên một cảm xúc xấu hổ không lời nào tả nổi.
Bà lấy lại bình tĩnh, bắt đầu nói chuyện với Hách Kiến Niên, đa số là về công tác của thị trấn Vân Thủy. Lượn qua lượn lại, cuối cùng lời nói của Bành Viễn Chinh lại chuyển sang người Bành Viễn Chinh.
- Lão Hách, Bành Viễn Chinh đến thị trấn Vân Thủy làm Chủ tịch thị trấn, hắn dù sao cũng còn trẻ tuổi, lại là cán bộ xuất thân cơ quan. Tôi lo lắng cậu ta ở cơ sở không được ổn.
Tần Phượng nụ cười chợt tắt, thản nhiên nói:
- Loại đồng chí trẻ tuổi như vậy còn cần thời gian để rèn luyện. Lão Hách, anh làm Bí thư Đảng ủy thị trấn và là đồng chí lão thành, nhất định phải làm tốt công tác truyền đạt kinh nghiệm.
Tần Phượng lời này hơi có chút hương vị đầy thâm ý.
Hách Kiến Niên có chút bất ngờ, mà cũng có chút hồ nghi. Ông ta do dự thăm dò một câu:
- Bí thư Tần, năng lực của cậu ấy không tồi, nhưng giống như Bí thư Tần đã nói, cậu ấy còn rất trẻ, làm việc gì cũng có chút bốc đồng, không đủ vững vàng.
Tần Phượng lập tức tiếp lời:
- Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy. Anh là nhân vật số một thì phải làm cho thật tốt. Thị trấn Vân Thủy chúng ta là một thị trấn kinh tế phát triển, cũng là thị trấn mà lãnh đạo thành phố chú ý chặt chẽ. Công tác không thể để ra bất luận một sơ hở nào.
Nếu nói trước đây chỉ là sự ám chỉ mờ ám, thì hiện tại liền toát ra ý tứ rõ ràng là ủng hộ Hách Kiến Niên.
Hách Kiến Niên không phải là thằng ngốc, như thế nào lại nghe không hiểu. Ông ta hưng phấn đến khóe miệng có chút run run. Bành Viễn Chinh phía sau có Tống Bính Nam, nhưng ở quận ông ta có Bí thư Quận ủy Tần Phượng ủng hộ mạnh mẽ, ông ta tin rằng mình có thể cướp lại những gì đã mất trong tay Bành Viễn Chinh.