Cao Quan

Chương 214: Giải quyết dứt khoát




Tiêu Quân đến, tin tức này khiến cho Hách Kiến Niên càng thêm bực bội.



Ông ta vốn lên kế hoạch, mượn lời nói của Tần Phượng, đình hạng mục này lại. Sau đó ngày mốt Tần Phương đến thị trấn kiểm tra công tác, tái mượn Tần Phượng đem hạng mục này hoàn toàn bỏ đi. Bí thư Quận ủy nói một câu, hạng mục này liền không thể xây dựng.



Cho dù là Bành Viễn Chinh trở về, cũng chẳng còn làm gì được.



Nhưng kế hoạch của ông ta vừa mới triển khai thì đã gặp một Lý Tuyết Yến quá mức mạnh mẽ, cứng rắn chống lại, không để ý đến quyền uy của Bí thư Đảng ủy và chỉ thị của Bí thư Quận ủy, vẫn cứng đầu cử hành đại hội đấu thầu.



Hách Kiến Niên đang suy xét thế nào để đẩy mạnh kế hoạch của mình. Đột nhiên nghe được Phó chủ tịch thành phố Tiêu Quân muốn dẫn người đến thị trấn khảo sát, trong lòng tự nhiên sinh ra bực bội. Tiêu Quân sớm không đến, muộn không đến, sao lại chọn lúc này lại đến thị trấn Vân Thủy làm chi? Kiểm tra chỉ đạo công tác? Thật sự là ăn no rửng mỡ mà.



Hách Kiến Niên thầm mắng trong lòng, nhưng ngoài mặt thì không nói gì, khẩn trương cho người làm tốt công tác chuẩn bị tiếp đãi lãnh đạo cao cấp của thành phố.



Đối với thị trấn Vân Thủy mà nói, Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó chủ tịch thành phố muốn tới, còn có lãnh đạo bộ môn trực thuộc thành phố và quận, đây mang tính rất trọng đại. Cho dù là Hách Kiến Niên cũng không dám có chút chậm trễ.



Cứ như vậy, ông ta cũng không thể làm gián đoạn đại hội đấu thầu cử hành tại tập đoàn Huệ Phong.



Lý Tuyết Yến trong lòng cao hứng, cũng liền bắt tay vào chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo thành phố.



Tiêu Quân đến, đừng nói đến thị trấn, cho dù là ở quận cũng cảm thấy bất ngờ. UBND quận cách đây mười phút nhận được thông báo khẩn cấp, nói là Phó chủ tịch thành phố Tiêu lâm thời muốn quyết định đến thị trấn Vân Thủy, lập tức thông báo cho Cố Khải Minh và Tần Phượng biết ngay.



Tiêu Quân là Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố, là một trong những lãnh đạo cao tầng quyền cao chức trọng của thành phố. Không cần nói đến Cố Khải Minh, cho dù là Tần Phượng cũng không dám có chút chậm trễ, khẳng định là muốn cùng đi khảo sát.



Tiêu Quân đến, tất nhiên là có quan hệ với Bành Viễn Chinh. Nhưng ngoài mặt là do Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Tín Kiệt Hoàng Bách Thừa đứng ra vận tác.



Tập đoàn Tín Kiệt là một doanh nghiệp tư nhân rất có tiếng ở thành phố Tân An, thậm chí là toàn bộ tỉnh Giang Bắc. Ở thành phố Tân An, lực ảnh hưởng có thể nghĩ. Hoàng Bách Thừa không chỉ là một doanh nhân có tiếng, mà còn là Ủy viên thường vụ Mặt trận tổ quốc thành phố, Phó chủ tịch hiệp hội công thương nghiệp thành phố, tung hoành quan trường lẫn thương trường, có quan hệ rất chặt chẽ với lãnh đạo tỉnh và thành phố. Hoàng Bách Thừa ra mặt tìm đến Tiêu Quân, Tiêu Quân không thể không nể mặt.



Lý do là tập đoàn Tín Kiệt rất coi trọng một hạng mục ở thị trấn Vân Thủy. Đó là khu sản nghiệp để đó không dùng của thị trấn Vân Thủy do Hách Kiến Niên chủ đạo. Hoàng Bách Thừa muốn đem một số xí nghiệp của tập đoàn Tín Kiệt dời về đó, tiến hành tài nguyên chỉnh hợp, tạo ra căn cứ phía sau của tập đoàn Tín Kiệt.



Cứ như vầy, không chỉ là mặt mũi của Hoàng Bách Thừa mà còn đề cập đến đầu tư một đống tiền. Một đầu tư lớn như vậy, ngay cả thành phố Tân An mà nói, cũng đủ để cho lãnh đạo cao tầng phải coi trọng.



Vì thế Tiêu Quân rất thống khoái mà đồng ý. Trong cuộc khảo sát ngày hôm nay đến thị trấn Vân Thủy, Hoàng Bách Thừa cũng đi theo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



10h sáng, Ủy viên thường vụ thành ủy Tân An, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, Phó bí thư tổ đảng UBND thành phố Tiêu Quân cùng với cán bộ có liên quan của bộ môn Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố, Ủy ban Xây dựng thành phố và Cục Tài chính thành phố, ở khu Tân An thì có Bí thư Quận ủy Tần Phượng, Chủ tịch quận Cố Khải Minh cùng đi.



Đám người Tiêu Quân không đến chính quyền thị trấn mà trực tiếp đến thẳng phố buôn bán trung tâm thị trấn Vân Thủy.



Bước xuống xe, Tiêu Quân trong vòng vây của các lãnh đạo khác bước nhanh vào khu phố buôn bán. Hách Kiến Niên và Lý Tuyết Yến cùng với một số lãnh đạo và cán bộ bình thường của thị trấn khẩn trương tiếp đón.



Bí thư Quận ủy Tần Phượng và Chủ tịch quận Cố Khải Minh một trái một phải, bao Tiêu Quân chính giữa.



- Phó chủ tịch thành phố Tiêu, hoan nghênh lãnh đạo đến thị trấn Vân Thủy kiểm tra chỉ đạo công tác.



Hách Kiến Niên kính cẩn nói, tiến lên bắt tay với Tiêu Quân. Ông ta tuy rằng là Ủy viên thường vụ quận ủy, nhưng lại là cán bộ cấp cục phó, cho nên Tiêu Quân đối với ông hẳn khá xa lạ.



- Phó chủ tịch thành phố Tiêu, vị này là Ủy viên thường vụ quận ủy, Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy đồng chí Hách Kiến Niên.



- Vị này là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, Phó chủ tịch thị trấn đồng chí Lý Tuyết Yến,



Tần Phượng giới thiệu cán bộ thị trấn với Tiêu Quân, cũng âm thầm nhíu mày. Bà không thấy Bành Viễn Chinh. Lãnh đạo ở trên xuống dưới, lại là Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố, Chủ tịch thị trấn như hắn lại không ra mặt tiếp đãi thì quả là kỳ cục.



Tiêu Quân thái độ hòa ái, bắt tay với các cán bộ thị trấn, sau đó quay đầu lại nhìn Hách Kiến Niên nói:




- Như thế nào, sao không có Chủ tịch thành phố Tiểu Bành? Tôi nghe nói cậu ta lam Chủ tịch thị trấn ở đây.



Tần Phượng nghe Tiêu Quân hỏi Bành Viễn Chinh, lại cau mày.



Hách Kiến Niên còn chưa kịp trả lời thì Lý Tuyết Yến ở một bên đã mở miệng:



- Phó Chủ tịch thành phố Tiêu, mẹ của Chủ tịch thị trấn Bành đột nhiên bị bệnh phải nằm viện. Ngày hôm qua anh ấy đã xin phép đến thủ đô chăm sóc cho mẹ rồi.



Tiêu Quân ồ lên một tiếng, lại nhìn Tần Phượng và Cố Khải Minh nói:



- Đồng chí Tiểu Bành coi như là cấp dưới cũ của tôi. Tôi ở Ban tuyên giáo công tác, liền phát hiện cậu ấy là một cây bút giỏi. Hiện tại, thoạt nhìn, đồng chí Tiểu Bành không chỉ là một cây bút giỏi mà còn biết làm việc.



- Tôi vừa rồi nghe đồng chí Khải Minh nói, đồng chí Tiểu Bành đang chủ đạo công tác cải tạo phố buôn bán mà không cần thị trấn bỏ ra một phân tiền. Được rồi, thu hút đầu tư, kinh tế phải sống động. Hiện tại thừa dịp ngọn gió cải cách đang mạnh mẽ, đồng chí phụ trách về kinh tế ý nghĩ nên linh hoạt một chút.



- Tôi thấy hạng mục này không tồi. Sau khi cải tạo xong, không chỉ có tô điểm thêm vẻ đẹp cho thành phố, mà còn cải thiện dung mạo của thị trấn. Thị trấn Vân Thủy rất nổi tiếng ở tỉnh. Hình tượng nhất định phải được nâng cao.



Tiêu Quân lời này trên cơ bản đã giải quyết dứt khoát.



Hách Kiến Niên vừa nghe, trong lòng liền lạnh. Tiêu Quân thân phận bất đồng, quyền cao chức trọng. Một hạng mục nhỏ ở thị trấn Vân Thủy, có ông ta khẳng định, không cần nói đến lãnh đạo quận, cho dù là Bí thư Thành ủy, cũng sẽ không vì một hạng mục nhỏ như vậy mà bất hòa với Tiêu Quân.



Tiêu Quân công khai tán thưởng Bành Viễn Chinh, có người vui mừng, cũng có người không thoải mái.



Tần Phượng thật ra cũng không cảm thấy cái gì. Điểm xấu hổ của Bành Viễn Chinh đã sớm phai nhạt. Thực sự cầu thị mà nói, bà tuy rằng mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng độ lượng vẫn như người đàn ông. Nếu không, bà tính toán chi li, con gà con kê, như thế nào nắm cục diện hành chính của một khu huyện được chứ?




Cố Khải Minh ở một bên cười phụ họa nói:



- Đúng vậy, Phó chủ tịch thành phố Tiêu, đồng chí Viễn Chinh không chỉ là một cây bút giỏi mà còn biết làm kinh tế. Sau khi đến thị trấn Vân Thủy không lâu, đã làm vững chắc được mấy chuyện. Đừng nhìn chỉ là một hạng mục nhỏ, chỉ việc chạy thủ tục không thôi cũng phải nhờ ý kiến phúc đáp của Sở Xây dựng tỉnh.



- Phó chủ tịch thành phố Tiêu, tôi chú ý đến một điểm nhỏ. Ngài còn nhớ rõ, trên đường chúng ta đến thị trấn Vân Thủy, trên hai bên quốc lộ có hai tấm biển quảng cáo. Mặt trên chính là hai câu quảng cáo, để lại ấn tượng sâu sắc đối với tôi.



Tần Phượng cười nhẹ nhàng, quay đầu nhìn Tiêu Quân.



Tiêu Quân ngẩn ra, cười nói:



- Quảng cáo cái gì? Nói rõ cho tôi nghe một chút.



Tần phượng vẫy tay:



- Lão Hách, anh hãy nói cho Phó Chủ tịch thành phố Tiêu nghe đi.



Hách Kiến Niên đang đứng một chỗ nghẹn khuất, đột nhiên nghe thấy lời nói của Tần Phượng, xấu hổ nói:



- Phó chủ tịch thành phố Tiêu, Bí thư Tần, quảng cáo này là do đồng chí Viễn Chinh đề xuất. Cậu ấy nói với tôi, nhưng tôi không nhìn thấy vấn đề gì lớn, nên không chú ý đến. Đồng chí Tuyết Yến, rốt cuộc là như thế nào?



Hách Kiến Niên quay đầu lại nhìn Lý Tuyết Yến.



Lý Tuyết Yến cười, tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói:



- Phó chủ tịch Tiêu, Bí thư Tần, Chủ tịch quận Cổ, là như vậy. Bên trái chính là "tập trung vào tinh thần xây dựng, chăm lo cho sự nghiệp phát triển của cả nước. Bên phải là giải phóng tư tưởng phát triển, cải cách mở ra sự nghiệp lớn".




Tiêu Quân nghe xong, liên tục gật đầu:



- Không tồi, không tồi. Khá có hương vị, rất phù hợp với thực tế. Đồng chí Tần Phượng, theo quảng cáo này cũng đủ thấy trình độ viết lách vị cán bộ này của chúng ta.



Tần Phượng cười không nói gì. Bà đối với hai câu quảng cáo này rất có hứng thú, chuẩn bị trở lại quận, khẩn trương bảo người bắt chước, rồi mở rộng ở quận.



Bởi vì lo lắng cho công tác của thị trấn, Bành Viễn Chinh tranh thủ sáng sớm chăm sóc Phùng lão thái thái rồi cùng lão thái thái thương lượng một chút, chuẩn bị ngày trở về. Lão thái thái cũng thấu tình đạt lý, biết hắn công tác ở dưới cũng không dễ dàng gì, nên khiến Phùng Bá Đào an bài xe đưa hắn trở về, nhưng Bành Viễn Chinh không đồng ý.



Vốn lúc này, Phùng Thiến Như sẽ cùng đi với Bành Viễn Chinh, nhưng bởi vì Bành Viễn Chinh đi quá gấp rút, mà công ty máy tính Hoa Vũ vẫn còn một số việc chưa xử lý xong. Phùng Thiến Như quyết định vài ngày nữa mới đến.



Ý tứ của Phùng lão thái thái rất rõ ràng, chính là an bài cho Phùng Thiến Như đến ở với Bành Viễn Chinh một hai tháng, đồng thời chiếu cố cuộc sống của Bành Viễn Chinh một chút. Sau đó hai người sẽ cùng nhau trở về mừng lễ mừng năm mới. Mà điều này cũng xem như, vào dịp tết âm lịch cũng sẽ diễn ra lễ đính hôn của hai người.



Phùng Thiến Như rất thích. Hai người vừa mới tiến vào giai đoạn yêu cuồng nhiệt, một phút cũng không muốn rời nhau. Nếu không phải bởi vì cô mới vừa đứng vững gót chân ở công ty máy tính Hoa Vũ thì cô đã sớm đi cùng Bành Viễn Chinh rồi.



Phùng Thiến Như lái xe đưa Bành Viễn Chinh đến nhà ga. Khi tới thì Vương Bưu và Vương An Na sớm chờ ở cổng.



Vương Bưu từ xa đã ồn ào lên:



- Viễn Chinh, vừa tới đã muốn đi, ở lại ăn cơm cùng bạn bè một bữa chứ.



Vương An Na cũng mỉm cười, vươn tay:



- Chú em Viễn Chinh hiện tại là Chủ tịch thị trấn đại nhân, quan phụ mẫu một phương. Hiện tại nhìn xem, quả nhiên là có bộ dạng rồi.



Bành Viễn Chinh mỉm cười bắt tay Vương An Na:



- Chị An Na đừng nói vậy, tôi nào có bộ dạng gì chứ. Hơn nữa, cũng chỉ là một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé, không đáng nhắc đến.



Kỳ thật Bành Viễn Chinh cũng không nghĩ đến Vương Bưu và Vương An Na sẽ đến tiễn hắn. Hắn đến thủ đô cũng không nói cho Vương Bưu biết. Nhưng Phùng Thiến Như là Phó chủ tịch công ty máy tính Hoa Vũ, hai người Vương An Na có muốn biết cũng không khó.



Phùng Thiến Như sau khi đến công ty máy tính Hoa Vũ, liền xuất ra năng lực quản lý xí nghiệp siêu cường, trước mắt đã thay thế được vị trí của Vương Bưu, trở thành người phụ trách thực tế nối nghiệp công ty ở trong nước. Đồng thời cũng là một trong những đại cổ đông của công ty.



Vương An Na nói xong, liền hướng một ánh mắt với Vương Bưu.



Vương Bưu khẩn trương đưa qua một bao đen:



- Anh bạn, một chút lòng thành, cậu hãy nể mặt mà nhận lấy.



Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua, không cần xem cũng biết bên trong là điện thoại di động. Hắn nhíu mày, không nhận lấy, trầm giọng nói:



- Bưu tử, đồ vật này rất xa xỉ. Tôi chỉ là một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé, dùng không thích hợp. Nói sau thì điện thoại này rất đắt tiền, một tháng tiền lương của tôi cũng không mua nổi.



Vương Bưu trong lòng oán thầm: "Cậu là đời thứ ba của Phùng gia, còn thiếu tiền sao? Sao không tìm cái cớ nào khác chứ?"



Vương An Na ở một bên cười nói:



- Viễn Chinh, đồ vật này không đáng giá, chủ yếu là phương tiện liên lạc. Cậu và Thiến Như ở hai nơi khác nhau, có điện thoại liên hệ cũng tiện hơn. Được rồi, coi như là trừ vào tiền lương của Thiến Như đi. Đây là quà tặng của Thiến Như cho cậu, được chưa?