Cao Quan

Chương 230: Bão táp trong hội nghị thường vụ (2)




Lợi ích thực sự vượt lên tất cả. Đó là vấn đề không thể tránh khỏi trong chốn quan trường.



Nếu Tần Phượng đi, bất kể là thăng chức hay chuyển đi, chức Bí thư Quận ủy quận Tân An sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay Chủ tịch quận Cố Khải Minh, đây mới là điểm mấu chốt của vấn đề.



Cho dù sau này Tần Phượng trở thành Phó chủ tịch thành phố Tân An, lực uy hiếp của cô đối với cán bộ quận cũng không bằng Cố Khải Minh.



Cho nên, Trưởng ban Lý nêu lên đề cử của Tần Phượng xong, không ai chủ động tỏ thái độ, ngay cả Chánh văn phòng Quận ủy Thì Đại Kiến, tâm phúc tuyệt đối của Tần Phượng cũng vậy. Rất nhiều ánh mắt Ủy viên thường vụ âm thầm ngó chừng Cố Khải Minh, muốn xem thái độ của Cố Khải Minh.



Thì Đại Kiến không muốn là người đầu tiên đứng ra nói, Tần Phượng đi, nhưng y thì không đi được. Y còn muốn công tác ở quận Tân An, một khi Cố Khải Minh trở thành Bí thư Quận ủy, y nhất định phải "gió chiều nào che chiều ấy", bằng không vị trí của y sẽ bảo đảm.



Có thể Cố Khải Minh không động được vào cấp bậc Ủy viên thường vụ của y, nhưng chức Chánh văn phòng Quận ủy thì lại có thể.



Tần Phượng đợi một lúc, thấy không ai mở miệng, không khỏi hơi tức giận. Cô trầm ngâm một chút, thản nhiên nói:



- Nếu các đồng chí không lên tiếng, tôi nói trước hai câu. Bất luận là Liêu Vĩ hay Thẩm Ngọc Lan, đều là đồng chí công tác bên cạnh tôi. Nhưng đề cử người tài không cần tị hiềm là người thân, tôi cũng sẽ không kiêng dè nhiều như vậy.



Đối với đồng chí Liêu Vĩ, vừa rồi Trưởng ban Lý đã giới thiệu rồi, tôi tin các đồng chí khá hiểu rõ về đồng chí ấy. Đây là một cán bộ có tố chất khá toàn diện, quan tâm đến đại cục, cá nhân tôi cho rằng, để Liêu Vĩ xuống đảm nhiệm chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn là thích hợp.



Thẩm Ngọc Lan là thư ký của tôi, tôi nhất định phải nói đôi lời về cô. Năm nay cô ấy 28 tuổi, kết hôn được năm năm rồi, vì công tác cho tôi, vẫn chưa dám có con. Nhưng cô ấy đã 28 tuổi, nếu không có con, tương lai sẽ là sản phụ lớn tuổi. Các đồng chí, tôi không thể làm chậm trễ việc sinh nở của Ngọc Lan! Cho nên, suy xét yếu tố này, tôi nhân dịp này, điều chỉnh công tác của Ngọc Lan. Các đồng chí có ý kiến và đề nghị gì, xin cứ mạnh dạn đề xuất. Lão Cố, anh nói xem.



Tần Phượng trực tiếp gọi tên.



Cố Khải Minh thản nhiên mỉm cười:



- Việc bố trí công tác cho đồng chí Thẩm Ngọc Lan , tôi không có ý kiến. Tôi rất hiểu sự sắp xếp của Bí thư Tần.



Đối với đánh giá về đồng chí Liêu Vĩ, tôi cũng có cùng quan điểm. Đồng chí Liêu Vĩ là một đồng chí có biểu hiện khá ưu tú, có tố chất toàn diện, kinh nghiệm phong phú, rời cơ quan đi cơ sở rèn luyện cũng là cách quan trọng để chúng ta bồi dưỡng và sử dụng cán bộ trẻ tuổi.



Không ngờ Cố Khải Minh gật đầu đồng ý? Ánh mắt một số Ủy viên thường vụ lóe lên, cảm thấy không tin nổi. Bọn họ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế "phụ họa", chỉ cần Cố Khải Minh mở miệng phản đối, bọn họ sẽ đi theo phất cờ hò reo, nhân cơ hội biểu lộ thái độ của mình. (sic!)



Tần Phượng cũng hơi bất ngờ, Cố Khải Minh vậy mà không phản đối. Nhưng, trong lúc mọi người đã chắc mẩm như vậy, đột nhiên Cố Khải Minh trầm giọng nói:



- Nhưng, để đồng chí Liêu Vĩ đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, tôi cho rằng không ổn! Tôi kiên quyết phản đối!



Tần Phượng biến sắc:





- Vì sao?



- Thị trấn Vân Thủy là thị trấn "ngôi sao", là thị trấn có nền công nghiệp phát triển mạnh mẽ nhất trong các thị trấn toàn thành phố, vị trí lãnh đạo chủ chốt của thị trấn Vân Thủy hết sức quan trọng. Nhất là hiện nay, thị trấn Vân Thủy đang đứng trước một giai đoạn phát triển hết sức quan trọng và cơ hội mang tính lịch sử để phát triển vượt bậc. Đồng chí Liêu Vĩ không quen với công tác kinh tế, càng chưa có kinh nghiệm công tác ở cơ sở. Trực tiếp đặt đồng chí Liêu Vĩ vào vị trí Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, sẽ bất lợi cho việc triển khai công tác của thị trấn.



Suy xét đến tính liên tục và tính nhất quán trong công tác của thị trấn Vân Thủy, tôi đề nghị để đồng chí Bành Viễn Chinh đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy. Năng lực công tác, tố chất tổng hợp của đồng chí Viễn Chinh, thì không cần tôi phải nói, thực tế đã chứng minh một cách hùng hồn rồi. Chỉ xin nêu ra hai việc, một là dự án cải tạo và mở rộng phố buôn bán, chỉ trong vòng hai tháng các thủ tục đã được hoàn tất, thông qua thu hút đầu tư bước vào giai đoạn xây dựng thực chất, có thể thấy năng lực về kinh tế của đồng chí này là khá xuất sắc.



Hai là dự án lớn hợp tác với tập đoàn Tin Kiệt, với số vốn đầu tư gần trăm triệu tệ. Vừa rồi, đồng chí Bành Viễn Chinh gọi điện thoại cho tôi, báo tin là dự án đã được quyết định, đang tiến hành thương lượng một cách chi tiết, sắp tới có thể ký hiệp định khung với đối tác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -



Cố Khải Minh vừa dứt lời, nhiều Ủy viên thường vụ xì xào bàn tán.



Sắc mặt Hách Kiến Niên từ tái nhợt biến thành đỏ bừng, ông ta bị đẩy ra khỏi thị trấn Vân Thủy, chẳng lẽ Bành Viễn Chinh sẽ thay ông ta?



Tần Phượng cụt hứng, cười lạnh nói:



- Lão Cố, năng lực công tác của Bành Viễn Chinh rõ như ban ngày, điều này tôi không phủ nhận. Nhưng, hắn còn rất trẻ, nhậm chức Chủ tịch thị trấn Vân Thủy còn chưa được một năm, giờ lại thay vị trí của đồng chí Hách Kiến Niên, đề bạt quá nhanh, không có lợi cho sự phát triển lâu dài cho đồng chí đó. Đồng thời, mở đầu bằng một tiền lệ như thế này, sau này chúng ta ăn nói như thế nào với các cán bộ khác trong quận?



Cố Khải Minh thản nhiên cười, nhìn mọi người nói:



- Tình hình thị trấn Vân Thủy khá đặc biệt, tình hình đặc biệt, phải được đối xử một cách đặc biệt. Tôi kiên trì cho rằng, để bảo đảm phát triển vững mạnh và lâu dài của thị trấn Vân Thủy, vì bảo đảm tính liên tục trong công tác, nên để đồng chí Bành Viễn Chinh tiếp nhận chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn, phụ trách toàn bộ công tác của thị trấn.



Các đồng chí có thể ngẫm lại, lãnh đạo cần có sự nhất trí, suy nghĩ bất đồng rất dễ xảy ra vấn đề, thị trấn Vân Thủy đã xảy ra tình trạng này rồi, cho nên, tôi kiên trì quan điểm của mình. Vì đại cục, tôi rất mong các đồng chí thận trọng phát biểu ý kiến.



Trong trường hợp này, kinh nghiệm không phải là vấn đề. Không thể căn cứ vào thời gian nhậm chức dài hay ngắn để đánh giá năng lực của một đồng chí. Nếu phải làm từng bước, sẽ không có đặc cách đề bạt và đồng chí Bành Viễn Chinh cũng không sao có thể vừa mới tham gia công tác đã liền trở thành cán bộ cấp Trưởng phòng của Thành ủy!



- Chủ tịch quận Cố nói rất đúng, Bí thư Tần, tôi cũng cho rằng, bất kể là bản thân đồng chí Bành Viễn Chinh hay thị trấn Vân Thủy, đều là trường hợp đặc biệt,mà trường hợp đặc biệt thì có thể xử lý theo cách đặc biệt.



Người đầu tiên công khai hưởng ứng lời Cố Khải Minh là Ủy viên thường vụ quận ủy, Phó chủ tịch thường trực quận Hồ Đức Vịnh.



Hồ Đức Vịnh vừa dứt tiếng, lại có mấy Ủy viên thường vụ phụ họa. Sắc mặt Tần Phượng trở nên rất khó coi. Cô dự đoán được Cố Khải Minh sẽ phản đối trước mặt mọi người, nhưng không dự đoán được y sẽ có thái độ kiên quyết như vậy, một mực kiên trì đẩy Bành Viễn Chinh lên.



Cô càng không dự đoán được, mấy Ủy viên thường vụ vốn thường ngày nghe lệnh cô, bây giờ đều hùa theo Cố Khải Minh, kẻ xướng người họa.



Cơn tức giận trong lòng cô dâng lên, không kìm chế được cảm xúc của mình, đột nhiên vỗ bàn một cái, nói:




- Sử dụng Bành Viễn Chinh đã là đề bạt đặc biệt! Chưa đến nửa năm, lại đặc biệt đề bạt, các vị cảm thấy hợp lý hay sao? Chẳng lẽ quận Tân An của chúng ta không tìm được một cán bộ thích hợp để đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy một thị trấn? Không thể sử dụng ai sao? Không có Bành Viễn Chinh, thị trấn Vân Thủy liền không thể hoạt động?



Tần Phượng bộc lộ sự tức giận ngay tại chỗ.



Cố Khải Minh cũng không yếu thế, lạnh lùng nói:



- Không thể nói như vậy, ngay cả quận Tân An, nếu không có các lãnh đạo chúng ta đang ngồi đây, chắc chắn nó cũng vẫn hoạt động được, nói kiểu này rất không có trách nhiệm!



- Anh…!



Tần Phượng giận dữ, nhưng kìm chế được.



Tất cả mọi người giật mình kinh hãi. Đây là lần đầu Cố Khải Minh phản ứng lại Tần Phượng trước mặt mọi người, hơn nữa thái độ còn mạnh mẽ và cứng rắn như vậy. Chính sự cứng rắn mạnh mẽ này, làm cho người ta có cảm giác, ông ta có triển vọng tiếp nhận chức vụ Bí thư Đảng ủy rồi.



Không khí trong phòng hội nghị trở nên hết sức căng thẳng và nồng nặc mùi thuốc súng.



- Khụ khụ khụ!



Lúc này, Phó bí thư Quận ủy Lệnh Tường ho khan mấy tiếng, xen vào để hòa giải:



- Theo tôi thấy, đồng chí Liêu Vĩ mặc dù có năng lực khá tốt, nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm công tác ở cơ sở cũng như công tác về kinh tế. Không bằng để cho hắn trước hết đến Cục xí nghiệp xã thị trấn nghiệp rèn luyện hai năm.




Về phần thị trấn Vân Thủy, quả thật khá đặc biệt. Mà Bành Viễn Chinh chỉ mới nhậm chức được một thời gian ngắn, cũng là vấn đề thực tế, trong vòng một năm hai lần đề bạt cũng không thích hợp lắm. Không bằng trước mắt cứ để trống vị trí Bí thư Đảng ủy, để cho Bành Viễn Chinh một mình gánh vác trọng trách, quận cũng tiếp tục khảo sát, quan sát thêm một thời gian nữa, xem tình hình thế nào rồi nói sau!



Lệnh Tường nói như vậy, đơn giản là muốn Tần Phượng và Cố Khải Minh đều thối lui một bước, bảo toàn thể diện cho hai vị lãnh đạo Đảng chính.



Cục xí nghiệp xã - thị trấn cũng là một chức quan béo bở, nên Liêu Vĩ về đó là không có gì thiệt thòi. Mà Bành Viễn Chinh đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn chưa tới một năm, nếu lập tức tiếp nhận chức Bí thư Đảng ủy, cũng có ảnh hưởng không tốt lắm. Suy xét kỹ càng, trước mắt để trống vị trí Bí thư Đảng ủy thị trấn cũng thích hợp.



***



Bành Viễn Chinh trở lại thị trấn, vào văn phòng.



Điền Minh theo sau, nhẹ nhàng hỏi:




- Lãnh đạo tìm tôi ạ?



- Điền Minh, cậu thông báo cho các ban ngành, triệu tập các cán bộ cấp phó các ngành trở lên, mười phút sau đến phòng họp tập hợp. Hiện giờ có mặt lãnh đạo nào?



Bành Viễn Chinh thản nhiên hỏi.



- Chỉ có Phó bí thư Chử Lượng và ủy viên Khuông Nhã Lam.



- Thông báo cho Chử Lượng và Khuông Nhã Lam, cùng tham gia cuộc họp.



Mười phút sau, khi Bành Viễn Chinh đẩy cửa phòng họp bước vào, tất cả các cán bộ trung tầng cúa Đảng ủy thị trấn và Ủy ban nhân dân thị trấn đều có mặt đông đủ.



Chử Lượng và Khuông Nhã Lam sắc mặt phức tạp nhìn Bành Viễn Chinh, không biết vì sao hắn đột nhiên triệu tập cuộc họp. Vi Minh Hỉ vừa tới náo loạn một hồi, không khí vẫn còn chưa bình ổn.



Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Bành Viễn Chinh chậm rãi đi lên đài chủ tịch. Hắn ngồi xuống, nhìn Chử Lượng và Khuông Nhã Lam phất tay:



- Đồng chí Chử Lượng, chị Khuông, hai vị lên đây ngồi đi.



Chử Lượng và Khuông nhã Lam nhìn nhau, không nói gì, im lặng lên đài Chủ tịch ngồi xuống.



Bành Viễn Chinh trầm mặc một lát, rồi trầm giọng nói:



- Cuộc họp hôm nay, là cuộc họp do tôi triệu tập đột xuất. Thú thật là trước đó tôi không nghĩ sẽ mở một cuộc họp như thế này, nhưng rồi tôi phát hiện, không họp là không được.



Vi Minh Hỉ là cựu lãnh đạo của thị trấn, chuyện xảy ra ngày hôm nay, mọi người đều đã biết rõ ràng, tôi tin là mọi người đều có cái nhìn chính xác và đánh giá khách quan của mình.



Mọi người có thể đặt mình trong hoàn cảnh của người ta, ai rồi cũng có một ngày phải về hưu, hôm nay nếu là một người nào đó trong chúng ta gặp khó khăn, cần phải nhờ chính quyền thị trấn điều một chiếc xe, nếu ai trong chính quyền cũng không nể mặt, người đó nên làm thế nào?



Chưa nói tới vấn đề điều xe, cũng chưa nói tới vấn đề lãnh đạo cũ, nếu chỉ là một đồng nghiệp cũ thôi, chúng ta cũng phải suy nghĩ và cư xử cho có tình chứ? Tôi hỏi một số đồng chí cá biệt, tình người của đồng chí để ở đâu? Loại ăn cháo đá bát, người đi trà lạnh, kiêu ngạo ngang ngược khinh người, tại sao lại có thể tồn tại ở chính quyền thị trấn này!



Giọng Bành Viễn Chinh lạnh lùng nghiêm nghị mà cao vút...