Tôn Á Nam đi rồi, ngày hôm sau, rốt cuộc cơ hội của Bành Viễn Chinh cũng đã đến, mặc dù là đến hơi chậm.
Kỳ thật Ban tổ chức cán bộ Thành ủy sáng ngày hôm qua đã từ danh sách sinh viên tốt nghiệp năm nay đem hồ sơ của Bành Viễn Chinh chuyển qua phòng Nhân sự. Khi mặt trời lên cao, phòng cán bộ 1 của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đã trực tiếp gọi điện thoại đến nhà Bành Viễn Chinh, yêu cầu Bành Viễn Chinh trong buổi chiều cùng ngày phải đến phòng cán bộ 1 Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, còn cụ thể đơn vị, bộ môn nào thì chưa có quyết định.
Bành Viễn Chinh để lại một mảnh giấy nhắn cho Mạnh Lâm, rồi sau đó đi bộ về tòa nhà Thành ủy.
Cơ quan Thành ủy Tân An cách nhà hắn không xa, qua hai con đường và ba ngã tư là đến. Nhưng UBND thành phố thì hơi xa một chút, sát bên cạnh khu kinh tế mới.
Bành Viễn Chinh bước chân nhẹ nhàng, hơn mười phút sau là đã đến cổng cơ quan Thành ủy. Ở đường cái đối diện, nhìn cổng chính trang nghiêm có cảnh sát có vũ trang nét mặt nghiêm túc của tòa nhà Thành ủy khiến cho người ta sinh ra cảm giác kính sợ.
Thành phố Tân An là một thành phố cấp địa. Tuy rằng tòa nhà cơ quan này được xây dựng vào năm 70, hiện giờ trở nên hơi lạc hậu so với thời đại, nhưng tất cả những quyết sách quan trọng của thành phố đều từ nơi này mà ra.
Kiếp trước, hắn chỉ là một cán bộ bình thường của văn phòng UBND thành phố Tân An, cho nên Bành Viễn Chinh đối với chỗ này cũng không xa lạ. Hắn cho dù có nhắm mắt lại, cũng đều có thể nhớ được từng con đường nhỏ của tòa nhà này.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, lấy lại bình tĩnh rồi bước nhanh vào cổng.
Bởi vì người đến tòa nhà Thành ủy làm việc rất nhiều, cho nên cảnh sát có vũ trang chỉ quét mắt nhìn hắn, đại khái thấy hắn không giống như phần tử bất hợp pháp thì liền cho qua.
Ban tổ chức cán bộ Thành ủy nằm ở phòng một lầu một. Toàn bộ lầu một đều là của Ban tổ chức cán bộ. Đương nhiên, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy còn có hai phòng bên UBND thành phố.
Bành Viễn Chinh một đường quen thuộc thẳng đến phòng Cán bộ 1, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa.
- Mời vào!
Bên trong truyền đến một giọng nam trầm ổn.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng bước vào, nét mặt thong dong mỉm cười.
Trong phòng có ba người, có một cái bàn làm việc lớn, đằng sau nó là một người đàn ông hói đầu khoảng hơn bốn mươi tuổi, hiển nhiên là Trưởng phòng. Còn bên ngoài thì có hai cái bàn làm việc nhỏ hơn, đối diện nhau dành cho hai người một nam một nữ khoảng hơn ba mươi tuổi.
Người đàn ông hói đầu đang xem báo, nhìn thấy Bành Viễn Chinh bước vào cửa thì liền ngẩng đầu lên, ánh mắt uy nghiêm nhưng mang chút ngạo mạn.
Lấy kinh nghiệm thường xuyên giao tiếp với cán bộ của Ban tổ chức cán bộ, đây không phải là giả bộ, mà là người của Ban tổ chức cán bộ từ trước đến giờ đều có cảm giác về sự ưu việt tài giỏi hơn người khác. Đạo lý cũng rất đơn giản. Ban tổ chức cán bộ quản lý cán bộ. Người của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đến cơ sở, cho dù là một Trưởng phòng nho nhỏ, thì các lãnh đạo cơ quan khu huyện hoặc đơn vị sự nghiệp cũng phải nể mặt vài phần.
- Chào ngài, tôi tên là Bành Viễn Chinh. Văn phòng sáng nay gọi tôi đến báo danh.
Bành Viễn Chinh ánh mắt nhìn kỹ người đàn ông hói đầu, kính cẩn nói.
Người đàn ông đầu hói ánh mắt hiện lên một tia dị sắc, dường như cảm thấy chàng thanh niên trước mắt này cách ăn mặc so với tưởng tượng của ông có chút chênh lệch, nhưng ông ta cũng vẫn đứng dậy, cười nói:
- Hóa ra cậu là Tiểu Bành à, mời ngồi. Tiểu Lý, mau mang cho đồng chí Tiểu Bành một ly nước.
Nhìn thái độ ân cần của người đàn ông đầu hói đối với Bành Viễn Chinh, khiến nhân viên Tiểu Lý và Tiểu Vương đều có chút kinh ngạc. Ngay cả khi Phó trưởng ban tổ chức cán bộ các khu huyện ở dưới mà đến thì cũng không ân cần như gặp chàng thanh niên này.
Nam nhân viên Tiểu Lý và nữ nhân viên Tiểu Vương liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương đọc được một tia nghi hoặc. Bọn họ công tác ở Ban tổ chức cán bộ, nên khứu giác chính trị có thể nói là rất mẫn cảm. Người đàn ông hói đầu có thể coi là nhân vật số 1 ở đây, khiến ông ta khách sáo như vậy khẳng định là có chút lai lịch.
Nếu không giàu có thì cũng là liên quan đến cơ quan tốt.
- Mời ngồi, mời ngồi, tôi họ Chu, Chu Đại Dũng, Trưởng phòng cán bộ 1. Mời uống nước.
Người đàn ông hói đầu nhiệt tình giới thiệu, ra hiệu Bành Viễn Chinh ngồi xuống.
Bành Viễn Chinh cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống liền cười nói:
- Cám ơn Trưởng phòng Chu.
- Là như thế này, căn cứ vào tinh thần chỉ thị của hội nghị Thường vụ Thành ủy, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy quyết định sẽ điều một bộ phận sinh viên tốt nghiệp đại học làm cán bộ thanh niên hậu bị, thống nhất an bài công tác tại Thành ủy và UBND thành phố và các cơ quan khu huyện.
Chu Đại Dũng bắt đầu giải quyết công việc cho Bành Viễn Chinh. Đây là trình tự tổ chức, không thể qua loa.
- Đồng chí Tiểu Bành tốt nghiệp trường đại học Kinh Hoa, là sinh viên giỏi nhiều mặt, là đảng viên sinh viên. Căn cứ vào an bài của lãnh đạo, sắp xếp làm cán bộ nòng cốt.
- Lúc này, sắp xếp cán bộ hậu bị có ba phương án. Thứ nhất, là Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, Ban tuyên giáo Thành ủy và các bộ môn của văn phòng Thành ủy. Thứ hai, là các bộ môn của UBND thành phố. Thứ ba là cơ quan các Huyện ủy. Hôm nay, tôi chịu sự ủy thác của lãnh đạo, trưng cầu ý kiến cá nhân của đồng chí Tiểu Bành.
Chu Đại Dũng ôn hòa cười, chậm rãi nói:
- Đồng chí Tiểu Bành, cá nhân tôi đề cử cậu ở lại Ban tổ chức cán bộ, vì phòng chúng tôi vẫn còn một biên chế. Ban tổ chức cán bộ quản lý cán bộ nên rất dễ dàng lên chức. Ở đây một vài năm, sau đó trao quyền cho cấp dưới, rồi trở thành một Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ huyện ủy hoặc là cán bộ cấp cục trưởng. Ngày sau cất nhắc lên phó huyện cũng dễ dàng.
Chu Đại Dũng giọng nói cực thấp, lại cực đủ lực mê hoặc. Ông ta dường như không phải đại diện cho Ban tổ chức cán bộ nói chuyện với cán bộ hậu bị được phân phối, mà là tuyển dụng nhân tài cho phòng mình.
Nếu Bành Viễn Chinh không phải là người tái sinh, có kinh nghiệm công tác ở cơ quan, nói không chừng hắn đã bị mê hoặc rồi. Ban tổ chức cán bộ quả thật là có tương lai, nhưng chỉ là tương đối. Nếu thật sự dễ dàng như vậy, sao Chu Đại Dũng đến từng tuổi này mà chỉ ngồi ở vị trí cấp phòng mà không lên chức được.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, không nói gì.
Ban tổ chức cán bộ mặc dù có quyền nhưng hắn xem ra không khí ở đây không thích hợp với hắn. Mà cơ quan khu huyện lại không thể dễ dàng được đề bạt bằng cơ quan thành phố. Cho nên cơ quan khu huyện cũng bỏ qua luôn. Còn về phần Thành ủy, nếu có tốt thì Bành Viễn Chinh cũng không muốn đi.
Chỉ trong nháy mắt. Bành Viễn Chinh liền cho ra một quyết định quan trọng thứ hai sau khi tái sinh của mình, đến Ban tuyên giáo Thành ủy.
Hắn dù sao cũng học tiếng Trung, ở cơ quan này lại càng dễ dàng như cá gặp nước. Tuy rằng làm ở văn phòng Thành ủy là một lựa chọn không tồi, nhưng hắn lại không muốn đi hầu lãnh đạo.
- Trưởng phòng Chu, nếu có thể, tôi muốn đến Ban tuyên giáo Thành ủy, không biết có được không?
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói, sự kính cẩn trên gương mặt hắn có năm phần là giả vờ.
Chu Đại Dũng rõ ràng là có chút thất vọng.
Nhưng ông ra rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, gật đầu mỉm cười:
- Có thể, Tiểu Bành, đồng chí học tiếng Trung, đối với hình thức công tác ở đó cũng được xem là nhân tài. Ừ, Ban tuyên giáo thành ủy đang có hai bộ môn thiếu người. Cậu muốn đến phòng Tin tức hay là phòng Tuyên truyền.
Chu Đại Dũng lại trưng cầu ý kiến của Bành Viễn Chinh.
Nhân viên Tiểu Lý và Tiểu Vương quả thật không tin vào mắt của mình. Phòng cán bộ 1 sắp xếp cán bộ khi nào lại lặp đi lặp lại nhiều lần trưng cầu ý kiến của người được sắp xếp chứ. Đây không giống như phân phối người làm việc, mà là cầu người làm việc, còn sợ người ta không hài lòng.
- Đến Phòng Tin tức!
Bành Viễn Chinh trả lời. Đọc Truyện Online Tại
Chu Đại Dũng lập tức gật đầu:
- Được, cứ định như vậy. Tiểu Vương, lập tức gửi thư giới thiệu đồng chí Tiểu Bành, tôi sẽ gọi điện thoại đến cho lão Cung phòng Tin tức.