Cao Quan

Chương 294: Tin anh Viễn Chinh sẽ được lợi suốt đời




Vương An Na vẫn không buông tha cho việc thuyết phục Phùng Thiến Như trở lại công tác. Buông tha Phùng Thiến Như liền tương đương với việc buông tha Bành Viễn Chinh và Phùng gia phía sau hai người. Cô đương nhiên là không cam lòng.



Vào lúc ăn cơm, Vương An Na và Vương Bưu chung quy từ đầu đến cuối đều xoay quanh chủ đề này. Phùng Thiến Như thì mỉm cười, không nói gì. Bành Viễn Chinh ngồi một bên chỉ biết cười khổ.



Về phần Lý Tuyết Yến, bởi vì đột nhiên trong nhà có chuyện nên phải chạy về thành phố.



- Thiến Như, nếu không thì như vầy, chức danh của em ở công ty cứ để đó. Về phần đi làm hay không thì tùy em. Hoặc là công ty có thể thành lập một chi nhánh ở Tân An, em sẽ quản lý thị trường ở tỉnh Giang Bắc và một số tỉnh ở phía bắc.



Thấy Phùng Thiến Như chết sống cũng không thay đổi quyết định, Vương An Na đành bất đắc dĩ chỉ biết lui mà cầu tiếp theo.



Chỉ cần có Phùng Thiến Như là cổ đông, thành viên ban quản trị công ty, thì về sau vẫn còn đường mà làm. Nếu thực để Phùng Thiến Như rời chức, sau này công ty ở thủ đô sẽ hoàn toàn mất đi một gốc cây đại thụ che chắn gió mưa.



Tâm tư của Vương An Na thì không cần nói đến Bành Viễn Chinh, cho dù là Phùng Thiến Như cũng rất hiểu trong lòng. Chỉ có điều, cô trước giờ vẫn là người khiêm tốn, Vương An Na lễ ngộ đối với cô, ngay cả có một chút nhân tố lợi ích trong đó là không tránh khỏi, cô cũng cảm thấy rất khó từ chối. Do dự nửa ngày, Phùng Thiến Như quay đầu sang nhìn Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh mỉm cười, ra hiệu cô cứ tự mình làm chủ. Bất kể như thế nào, hắn cũng ủng hộ công tác của cô.



Phùng Thiến Như trầm ngâm, cuối cùng cưới nói:



- Cứ như vậy đi. Chị An Na, trước khi em và anh Viễn Chinh kết hôn, em có thể ở lại công ty. Nhưng khi tụi em kết hôn rồi, em sẽ ở lại Tân An.



- Được, cứ quyết định như vậy đi.



Vương An Na như trút được gánh nặng, quay sang trao đổi một ánh mắt với Vương Bưu. Giờ phút này, Vương An Na tạm thời quyết định, nhất định phải đầu tư vào Tân An.



Công ty máy tính Hoa Vũ phát triển rất nhanh. Chỉ trong một năm đã chiếm lĩnh một nửa thị trường trong nước, trở thành một xí nghiệp sản xuất hàng đầu trong cả nước, chuẩn bị đưa ra thị trường Hongkong. Một khi đưa ra thị trường thành công thì sẽ thu lợi rất nhiều từ cổ phiếu.



Phùng Thiến Như, Vương Bưu và Vương An Na ba người nói chuyện rất hào hứng về triển vọng phát triển của ngành sản xuất máy tính trong cả nước, Bành Viễn Chinh ở một bên nghe, đột nhiên chen vào nói:



- Chị An Na, tôi có ý tưởng này, nếu các người có thể làm thành hạng mục này thì tuyệt đối triển vọng sẽ là vô hạn.



- Ồ, Chủ tịch thị trấn Bành còn có ý kiến gì hay thì cứ nói ra một chút?



Vương An Na nhìn Bành Viễn Chinh, hai tay ôm mặt.



Cô biết Bành Viễn Chinh đối với thị trường máy tính rất nhạy bén, hay có những phán đoán độc đáo. Đối với ý kiến của hắn cô rất coi trọng.



- Tương lai phát triển của ngành sản xuất máy tính sẽ dựa vào việc phát triển mạng lưới Truyện Full. Chú trọng đổi mới kỹ thuật và nghiên cứu phát triển máy tính chính là một phương diện. Mọi người trước hãy phát triển việc khai thác và phục vụ Truyện Full.



Bành Viễn Chinh nói xong, Phùng Thiến Như như thoáng chút suy nghĩ, chen vào nói:





- Anh Viễn Chinh, có phải anh muốn nói đến phần mềm diệt virus và các phần mềm khác không?



- Đúng vậy, đó chính là một hạng mục. Tương lai, Truyện Full sẽ rất phát triển. Từ đó các công cụ phần mềm và trang mạng phục vụ sẽ xuất hiện. Ví dụ như ngân hàng trực tuyến, mua sắm trực tuyến, kinh doanh trực tuyến…. Tất cả đều mọc lên như nấm. Khi tôi nói điều này, các người khả năng vẫn còn chưa hiểu hết, nên tôi xin đưa ra một ví dụ cụ thể.



Bành Viễn Chinh bình tĩnh, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, tận lực dùng những lời nói chân thật nhất, dễ hiểu nhất để biểu đạt suy nghĩ của mình. Hiện tại chưa phải là thời đại thông dụng Truyện Full, hắn có nói đến kỹ thuật ứng dụng Truyện Full thì bọn họ nghe sao cũng không hiểu.



- Ví dụ như công cụ thông tin. Nếu có một phần mềm, cá nhân người sử dụng trang bị vào máy tính của mình, sau đó thông qua Truyện Full để truyền thông tin cho đối phương, có thể nói chuyện phiếm, giao lưu mặt đối mặt, truyền hình ảnh, tư liệu…



Bành Viễn Chinh thong thả nói. Phùng Thiến Như trầm tư không nói gì, còn Vương An Na thì rõ ràng là cảm xúc có chút dao động.



Bành Viễn Chinh biết rằng, Vương An Na ở Mỹ khẳng định là có tiếp xúc qua loại khái niệm này. Hiện tại, ở Mỹ, đang có kỹ thuật viên nghiên cứu về phương diện này.




Nếu như công ty máy tính Hoa Vũ có thể đi trước một bước, có thể hay không làm cho những công ty nghiên cứu về dịch vụ này sau này phải chết non? Loại nghịch chuyển thời đại này nói không chính xác sẽ khiến cho lịch sử đi chệch khỏi quỹ đạo của nó.



- Viễn Chinh, ý tưởng của cậu rất hay, rất tuyệt. Cậu có thể nói sâu thêm một chút nữa không?



Vương An Na nhìn Bành Viễn Chinh, trịnh trọng nói.



Bành Viễn Chinh do dự một chút, lắc đầu nói:



- Chị An Na, tôi sẽ bớt chút thời gian ghi ra ý tưởng này cho chị. Nhưng còn có thể sự thật hóa nó hay không thì còn cần nhờ đến phương diện kỹ thuật giúp đỡ. Tuy nhiên, tôi nghe nói ở Mỹ đã có nghiên cứu về vấn đề này. Chị An Na có thể ra tay trước tiên, mở rộng mạng Truyện Full. Công ty của mọi người tiếp tục phát triển loại sản phẩm này, từ việc thông dụng máy tính cá nhân, các người sẽ độc bá mạng lưới Truyện Full. Tôi dám cam đoan điều đó.



Bành Viễn Chinh lời nói đầy thâm ý. Hắn chính là thuận miệng nói, về phần Vương An Na tin hay không, có thể cố gắng hay không thì hắn cũng không biết hết, cũng không quản nhiều như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Vương Bưu nhíu mày nói:



- Anh bạn, máy tính cá nhân cũng không thông dụng lắm, giá cả lại đắt. Người dân căn bản không mua nổi.



- Bưu tử, điện thoại di động của anh có đắt không? Dân chúng bình thường có dùng nổi không?



Bành Viễn Chinh chỉ cái điện thoại di động Vương Bưu đặt trên bàn:



- Nhưng, chưa đến vài năm thì loại đồ vật này sẽ bị đào thải, sẽ được thay đổi hình thức mới. Nhiều lắm là năm năm nữa, điện thoại di động sẽ xuất hiện đầy đường. Bưu tử, tôi dám đánh cuộc với anh, đến lúc đó, ngay cả người nghèo cũng có điện thoại di động. Anh có tin hay không?



- Xã hội trong tương lai là xã hội tin tức. Sản phẩm điện tử đổi mới rất nhanh. Ngành sản xuất IT cũng như vậy. Không cần nói đến máy tính cá nhân, cho dù là máy tính xách tay trong tương lai vài năm tới cũng sẽ dần thông dụng.




- Các người làm nghề này, nhất định phải có nhạy bén. Kỹ thuật không ngừng đổi mới, sản phẩm không ngừng thăng cấp. Nếu phản ứng chậm chạp, khẳng định sẽ bị thị trường đào thải.



Anh bạn, lời này của anh rất khoa trương, tôi không tin.



Vương Bưu nhún vai.



- Nếu anh không tin lời tôi, anh sẽ chết rất khó coi đấy.



Bành Viễn Chinh cười ha hả, vẻ mặt khoa trương nói:



- Nếu tin anh Viễn Chinh thì sẽ được lợi suốt đời.



Vương Bưu là bạn hắn, Phùng Thiến Như là vợ tương lai của hắn, Vương An Na cũng được coi là bạn hắn. Trong trường hợp như thế này, Bành Viễn Chinh tâm trạng hoàn toàn thoải mái, dứt bỏ đi cái áo khoác của một cán bộ lãnh đạo, ngẫu nhiên đùa một chút cũng không ảnh hưởng gì.



- Trời ạ, cậu chính là kẻ giả thần giả thánh.



Vương Bưu cười to, dương tay chỉ vào Bành Viễn Chinh mắng:



- Cậu làm quan chưa được bao lâu, bản lĩnh nào không học, lại học cái giả thần giả thánh đó.



- Hiện tại, lừa dối cũng chính là một phương thức sản xuất đấy.



Bành Viễn Chinh lại cười to, rồi lại nhớ tới một câu nói của một diễn viên kịch nổi tiếng kiếp trước "Lừa dối nối tiếp lừa dối".




Buổi chiều, Phùng Thiến Như tự mình lái xe đưa Vương An Na và Vương Bưu đến núi chơi, nhân tiện thưởng thức một số món ăn thôn quê như thịt dê, thỏ hoang, chim trĩ. Hai người đã đến Tân An một chuyến, là chủ nhà, Phùng Thiến Như cũng phải tận tình chiêu đãi chứ.



Bành Viễn Chinh không thể đi cùng. Buổi chiều hắn có rất nhiều việc phải làm. Hắn phải đến công trường của hai hạng mục xem qua, nghe báo cáo công tác. Ngoài ra, hắn còn phải đến mấy nhà máy dệt để nắm bắt tình hình kinh doanh mới nhất. Đồng thời còn phải chờ tin tức của hội nghị thường vụ chiều này.



Chuyện hắn trở thành Bí thư Đảng ủy hẳn là không có gì bất ngờ. Tần Phượng là Bí thư quận ủy đã tiến cử, ngay cả Chủ tịch quận Cố Khải Minh có phản đối thì đa số Ủy viên thường vụ vẫn sẽ bỏ phiếu tán thành. Sau khi giành được phần thắng trong cuộc chiến với Nhật báo Tân An, cũng đã vô hình chung gia tăng phân lượng của hắn trong cảm nhận của các Ủy viên thường vụ quận ủy.



Hắn chú ý và lo lắng nhất chính là chức Chủ tịch thị trấn, Lý Tuyết Yến có thể thành công thượng vị hay không?



Sau khi đi đến hai công trình xem qua một vòng, nghe xong báo cáo của đám người Cổ Lượng, hắn lại tiếp tục cùng Điền Minh đến nhà máy dệt điều tra nghiên cứu. Khi quay trở lại thị trấn thì đã hơn 4h chiều.



Đến lúc này, ở quận vẫn chưa có tin tức truyền đến, Bành Viễn Chinh không khỏi có chút nôn nóng.




Đúng lúc này, Trương Nhân Kiệt điện thoại đến:



- Chúc mừng anh, Bí thư Bành.



- Phó chánh văn phòng Thẩm, sao cô lại nói vậy?



Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, cười nói.



- Trong hội nghị thường vụ vừa rồi, Bí thư Tần đề cử anh là Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy. Lý Tuyết Yến là Chủ tịch thị trấn. Bổ nhiệm anh đã được thông qua, hẳn là vài ngày nữa sẽ có văn kiện bổ nhiệm.



Thẩm Ngọc Lan nhẹ nhàng cười:



- Bí thư Tần bảo tôi gọi điện thoại cho anh. Anh tốt nhất là nên dành thời gian gọi điện thoại cảm ơn các lãnh đạo Ủy viên thường vụ khác. Hôm nay, ngoại trừ Chủ tịch quận Cố thì các lãnh đạo khác đều bỏ phiếu tán thành anh.



- Nhưng, Quận ủy đồng thời miễn đi chức Phó chánh văn phòng UBND quận kiêm Chủ nhiệm phòng Tin tức quận, anh cũng nên chuẩn bị.



- Cám ơn Phó chánh văn phòng Thẩm. Xin cảm ơn.



Bành Viễn Chinh lại nói tiếp:



- Phó chánh văn phòng Thẩm, khi nào có thời gian rảnh, tôi xin mời một bữa cơm để cảm ơn.



Thẩm Ngọc Lan cười hì hì:



- Đây chính là anh nói đấy nhé, đừng có hối hận. Để khi nào qua thời gian bận rộn, anh cần phải mời tôi bữa tiệc lớn.



- Không thành vấn đề!



Bành Viễn Chinh cực kỳ sảng khoái đồng ý.



- Có thể có cơ hội mời Phó chánh văn phòng Thẩm dùng cơm đó chính là vinh hạnh cho tôi.



Mặc dù Bành Viễn Chinh trong lòng nôn nóng, muốn biết tin tức Lý Tuyết Yến có lên chức hay không. Nhưng hắn biết Thẩm Ngọc Lan sớm muộn gì cũng nói, nên lẳng lặng chờ đợi, không cần phải biểu hiện ra ngoài.