Tần Phượng cúp điện thoại, có chút xấu hổ nhưng trước mắt lại không kìm nổi hiện lên gương mặt như cười như không của Bành Viễn Chinh. Cô thở dài trong lòng, không còn cảm xúc tức giận nữa mà là sự đau thương vô cùng vô tận.
Tình cảm năm đó bị thương nặng khiến cô sinh ra bài xích đối với đàn ông, thậm chí là căm hận. Cô làm việc trong chốn quan trường, thân là cán bộ lãnh đạo, dưới trướng có vô số cấp dưới xu nịnh thì càng làm cho cô coi thường đàn ông hơn.
Nhưng cô không biết rằng, cánh cửa lòng đã phủ đầy bụi của cô đã lặng yên mở ra, ghi dấu hình ảnh của một chàng thanh niên trẻ tuổi, có chút hống hách, có chút chân thành và cũng có chút bất cần đời. Hắn nhiệt tình, bốc đồng, không có chỗ nào sợ hãi, thậm chí dũng cảm tiến lên, vượt xa những người đồng lứa tuổi, cùng với một sự bí ẩn khiến cho tâm cô phải động.
Tâm động thì tâm động, cô không thể lãng tránh nội tâm của mình.
Trên thực tế, cô là một người phụ nữ thành thục, cũng cần một người đàn ông che chở và chăm sóc.
Nhưng tâm động như vậy lại khiến cô bất đắc dĩ và tuyệt vọng. Cô không ngờ mình yêu Bành Viễn Chinh, chướng ngại không phải ở tuổi tác, chức vị hay cấp bậc mà chính là việc cô đã từng kết hôn, chẳng còn nguyên vẹn. Nó giống như một khối đá lớn đè nặng vào tâm hồn cô khiến cô không thở nổi.
Cô cũng là người phụ nữ dám yêu dám hận. Nếu không thì chẳng sợ Bành Viễn Chinh đã có vị hôn thê mỹ mạo cao quý, cô cũng sẽ không từ bỏ. Nhưng hiện tại, sự tự ti lại quẩn quanh trong lòng cô. Cô đối với khát vọng tình yêu tràn đầy vẻ lo lắng.
Tần Phượng dựa lưng vào ghế, im lặng thật lâu, sâu kín thở dài.
Giờ phút này, cô có một cảm giác hồng nhan bạc phận.
Bành Viễn Chinh xem lại bảng tổng kết công tác toàn năm 1992 của phòng Đảng chính đưa tới. Kỳ thật thì cũng là báo cáo của bộ máy chính đảng trong năm vừa qua. Bành Viễn Chinh nhấc điện thoại gọi Lý Tân Hoa.
Lý Tân Hoa vào cửa, không đợi Bành Viễn Chinh lên tiếng thì đã cười nói trước:
- Lãnh đạo, Chủ tịch Lý nói rằng trong nhà có việc gấp, ông nội bệnh nằm viện nên cô cùng với cha mẹ về quê. Lúc cô ấy đi thì vừa lúc lãnh đạo đang ở ngoài công trường nên bảo tôi nói lãnh đạo một tiếng.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt hỏi:
- Nhà ông bà của đồng chí Tuyết Yến ở đâu? Có nghiêm trọng lắm không? Lát nữa, Tân Hoa cô gọi cho đồng chí Tuyết Yến hỏi thăm một chút. Nếu cần thì bảo người của thị trấn đi hỗ trợ.
- Vâng, thưa lãnh đạo, tôi lát nữa sẽ đi gọi cho Chủ tịch thị trấn Lý. Chủ tịch thị trấn hình như không có ở trong thành phố mà là ở thành phố Trạch Lâm.
Bành Viễn Chinh gật đầu, sau đó đưa bản thảo qua:
- Tân Hoa, tôi sửa lại vài chỗ, cô đem về sửa lại một chút.
Lý Tân Hoa cuối người nhìn xuống, thấy Bành Viễn Chinh sửa lại chi chít trong tài liệu, chỉ chừa lại những nội dung không quan trọng. Nhất là những hạng mục công tác trọng điểm và dự định sang năm, quả thật là giống như viết lại một lần.
Tài liệu từ văn phòng mà ra, nhưng lại khiến cho lãnh đạo chỉnh sửa như vậy thì trên cơ bản là không hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Tân Hoa sắc mặt lập tức đỏ lên, có chút khó chịu ngập ngừng nói:
- Lãnh đạo, tôi….
Lý Tân Hoa trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ. Bành Viễn Chinh là cao thủ về văn tự, trình độ rất cao. Cán bộ thị trấn viết tài liệu, hắn trên cơ bản xem không vừa mắt. Mỗi một lần hướng Bành Viễn Chinh báo cáo tài liệu, Lý Tân Hoa đều cảm thấy có áp lực rất lớn.
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Không có việc gì đâu, cô đừng để ý. Tổng kết của chúng ta là của thị trấn chứ không phải là báo cáo tổng kết của cơ quan thành phố. Chỉ cần báo cáo công tác rõ ràng là được rồi. Tôi chủ yếu suy xét đến một số chỗ của cô, thấy độ cao không đủ thì liền thuận tay sửa lại. Thôi, không có việc gì thì cô hãy về, chiếu theo những gì mà tôi đã sửa chữa. Hẳn là có thể dùng trong buổi họp nghiên cứu Đảng ủy. Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Ngoài ra, Tân Hoa, công tác viết tài liệu của cô phải cần tăng cường một chút. Bởi vì về sau khẳng định là còn cần dùng tới. Đồng thời phải chú ý và phát hiện, bồi dưỡng nhân tài. Đối với chính quyền mà nói, công tác văn tự là rất quan trọng.
- Tôi hiểu rồi…
Lý Tân Hoa có chút bối rối cười nói:
- Lãnh đạo, đầu năm, tôi muốn thoát đồi tham gia huấn luyện viết công văn. Không biết lãnh đạo có phê duyệt hay không?
- Thoát đồi à?
Bành Viễn Chinh do dự một chút:
- Cô tham gia huấn luyện thì tôi khẳng định là sẽ ủng hộ. Nhưng suy xét đến công tác sang năm rất nặng nề, tôi sợ đến lúc đó, cô không thể rời khỏi. Đồng chí Tân Hoa, kỳ thật viết tài liệu chủ yếu thứ nhất là kiến thức cơ bản, thứ hai là quen tay hay việc và biết cách nắm giữ tin tức. Cô khi nào có thời gian rảnh thì cứ đến đây tôi sẽ chỉ. Tôi nghĩ chỉ trong một năm là cô có thể bắt đầu rồi.
- Cám ơn lãnh đạo!
Ánh mắt Lý Tân Hoa hiện lên một tia vui mừng. Bành Viễn Chinh là người rất giỏi về viết tài liệu. Nếu hắn chịu dành ra thời gian để chỉ điểm cô thì cô cần gì phải bỏ ra ngoài tìm người huấn luyện chứ.
Hai người đang nói chuyện với nhau thì Phó chủ tịch thị trấn Thi Bình lảo đảo chạy vào, sắc mặt rất khó xem:
- Bí thư Bành, đã xảy ra chuyện, chuyện lớn.
Bành Viễn Chinh trong lòng đánh bộp một tiếng, ngưng giọng nói:
- Sao lại như thế?
Thi Bình mặt mày thảm hại, thở hổn hển nói:
- Bí thư Bành, thôn Mộng Sơn huyện Trung Cương khu Trạch Lâm xảy ra sự việc mấy trăm thôn dân tụ tập, mang theo máy xúc và các loại khí giới, bao vây nhà máy sản xuất đồ điện của tập đoàn Tín Kiệt. Người của tập đoàn Tín Kiệt khống chế không được cục diện, liền báo cáo với chúng ta. Nhưng khi chúng ta đến can thiệp, đối phương lại rất hống hách, cứng rắn nói xí nghiệp chúng ta mở rộng sản nghiệp đã chiếm địa bàn của họ.
- Lão Ngô đã đến can thiệp nhưng lại bị bên đó bắt giữ. Bí thư Bành, mau khẩn trương báo cảnh sát đi.
Bành Viễn Chinh giận dữ, đột nhiên đập bàn:
- Đi, chúng ta đi xem qua. Tân Hoa, cô hãy thông báo tất cả các lãnh đạo, toàn bộ chạy tới khu sản nghiệp. Mặt khác, an bài người ở nhà, chịu trách nhiệm thông báo cho đồn công an.
Thị trấn Vân Thủy nằm gần thành phố, phía Đông bắc thì giáp giới với huyện Trung Cương thành phố Trạch Lâm, chính xác là thôn Mộng Sơn.
Tập đoàn Tín Kiệt đặt căn cứ chế tạo máy móc công nghiệp ở khu sản nghiệp thị trấn Vân Thủy kỳ thật chính là một lần nữa chỉnh hợp lại khối hạng mục của tập đoàn Tín Kiệt, tổ kiến lại những công ty con cấp dưới của tập đoàn. Dựa theo hiệp nghị hợp tác giữa tập đoàn Tín Kiệt và thị trấn Vân Thủy, bọn họ lấy khu sản nghiệp làm trung tâm, xây dựng nhà máy sản xuất đồ điện, nhà máy cán thép, nhà máy nhựa, nhà máy cao su, và nhà máy gia công nông sản phụ gia. Ngoài ra còn đem kho hàng dự trữ và trung tâm nghiên cứu của tập đoàn dời về đây.
Cho nên, hạng mục xây dựng chu kỳ rất dài, đầu tư khá lớn, tổng cộng chia làm hai kỳ. Kỳ thứ nhất chính là xây dựng nhà máy sản xuất đồ điện và nhà máy cán thép. Đây chính là sự chỉnh hợp lại bốn nhà máy sản xuất đồ điện, ba nhà máy cán thép của tập đoàn Tín Kiệt.
Mà người của thôn Mộng Sơn đang bao vây, đẩy ngã tường chính là nhà máy sản xuất đồ điện đang trong giai đoạn xây dựng.
Trên đường đuổi tới hiện trường, sắc mặt Bành Viễn Chinh ngày càng âm trầm và ngưng trọng. Đối với thôn Mộng Sơn hắn khá quen thuộc. Đây là thôn nổi tiếng giàu có toàn bộ tỉnh, thậm chí là toàn bộ cả nước, có danh xưng là "Giang Bắc đệ nhất thôn". Phần lớn thôn là các xí nghiệp. Giá trị tổng sản lượng công nghiệp nghe nói năm ngoái là vượt hơn hai trăm triệu. So với thị trấn Vân Thủy là không kém bao nhiêu.
Bí thư chi bộ thôn Mộng Sơn cũng là Bí thư Đảng ủy tập đoàn xí nghiệp Mộng Sơn, Chủ tịch Hội đồng quản trị, Tổng giám đốc Đồng Hồng Nghiệp, là ủy viên Mặt trận tổ quốc, chiến sĩ thi đua cả nước, ở tỉnh Giang Bắc tiếng tăm lừng lẫy, còn kiêm luôn Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Mộng Sơn.
Bành Viễn Chinh kiếp trước đối với người này cũng không có ấn tượng sâu sắc. Bởi vì sau năm 2000, tập đoàn Mộng Sơn đã xuống dốc. Một thôn huy hoàng chỉ còn là quá khứ. Sau khi tái sinh, bởi vì xí nghiệp thị trấn Vân Thủy và tập đoàn Mộng Sơn có chút qua lại, nên Bành Viễn Chinh mới có thể hiểu biết và nắm giữ một chút.
Bành Viễn Chinh và Thi Bình lái xe như bay. Còn các lãnh đạo khác thì đều tự mình mang xe, dẫn người đến hiện trường.
- Chị Thi, nhà máy sản xuất đồ điện của chúng ta có phải đã chiếm đất của bọn họ hay không?
Bành Viễn Chinh trên xe cau mày hỏi:
- Lão Hoàng, anh lái nhanh một chút.
Thi Bình thở dài nói:
- Bí thư Bành, dựa theo hiệp nghị và thống nhất an bài của thị trấn thì nhà máy sản xuất đồ điện được xây dựng tại khu sản nghiệp bên cạnh thôn Mộng Sơn. Khi quy hoạch, chúng ta còn nhấn mạnh với bên thi công rằng nhất định không được vi phạm.
- Thời điểm khởi công, tôi và lão Ngô đã rất chú ý vào hiện trường, hoàn toàn không có vi phạm, trung gian còn cách một khoảng sân phơi bỏ không, căn bản không có chiếm đất của bọn họ. Bọn họ đây là cố tình gây sự, mục đích chân chính chỉ sợ…
Thi Bình do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói:
- Bên kia cũng dựa vào chế tạo mà làm giàu. Thôn của bọn họ lấy việc sản xuất đồ điện và điện lạnh là chủ yếu. Tập đoàn Tín Kiệt ở chỗ chúng ta xây dựng một căn cứ chế tạo lớn như vậy, khẳng định là một sự tấn công đối với xí nghiệp trong thôn của họ.
Bành Viễn Chinh im lặng gật đầu, phẫn nộ nói:
- Kinh tế thị trường, cạnh tranh là tất nhiên. Những người trong thôn này cũng quá càn rỡ, không ngờ dám tụ tập dân chúng phá tường, làm hư công trình của chúng ta, lại còn dám bắt giữ cán bộ lãnh đạo đảng chính. Quả thật là buồn cười. Đồng Hồng Nghiệp có ra mặt không?
- Không có, người dẫn đầu là con ông ta Đồng Cương.
- Bí thư Bành, đề cập đến hai thành phố cấp ba, có phải là nên báo quận một tiếng?
Thi Bình nhỏ giọng nói.
- Trước không cần nóng vội, cứ xem tình hình trước rồi nói sau.
Bành Viễn Chinh bình tĩnh phất tay, rồi quay đầu ra nhìn cửa kính.
Tâm trạng lúc này cũng hắn không ổn, vốn tưởng rằng công tác kết thúc là có thể bình an mừng năm mới, cũng không lường trước cửa ải cuối cùng của năm lại khó khăn đến như vậy. Nhiễu loạn bên trong vừa mới trấn an được thì khiêu khích bên ngoài lại đến khiến cho người ta không thể yên tĩnh.