Bành Viễn Chinh đi đầu vỗ tay. Tiếng vỗ tay dưới đài dần dần nhiệt liệt hẳn lên.
Kế tiếp, Cổ Lượng đơn giản phát biểu cảm tưởng nhậm chức, còn Lý Mộng Nhiễm thì đại diện cho Ban tổ chức cán bộ quận ủy tiến hành khẳng định công tác của Cổ Lượng, yêu cầu sau khi điều chỉnh bộ máy chính đảng thị trấn Vân Thủy sẽ đoàn kết nhất trí, tái chế huy hoàng.
Cuối cùng là Bành Viễn Chinh nói chuyện, xem như là cảm tưởng của hắn khi chuẩn bị rời khỏi thị trấn Vân Thủy. Hắn vốn không muốn nói nhiều, nhưng tiếng vỗ tay dưới đài vẫn không ngừng, chỉ biết cầm micro lên nói thêm vài phút.
Trong trường hợp này, hắn cũng không thể nói được gì nhiều, ngoài trừ cảm ơn tổ chức tín nhiệm, cảm ơn sự phối hợp của thành viên bộ máy, cảm ơn toàn thể cán bộ quần chúng thị trấn đã ủng hộ…
Đại hội bổ nhiệm rất nhanh chấm dứt. Sau khi tiễn Phó bí thư quận ủy Lệnh Tường, Ủy viên thường vụ quận ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Mộng Nhiễm, Bành Viễn Chinh đáp ứng lời mời tham dự một cuộc họp liên tịch lãnh đạo bộ máy chính đảng mới thị trấn Vân Thủ.
Kỳ thật cái gọi là bộ máy mới, đơn giản là Lý Tuyết Yến trở thành Bí thư, còn Cổ Lượng thì đề bạt làm Chủ tịch thị trấn. Những người khác thì cương vị vẫn không đổi.
Đương nhiên, dựa theo lệ thường, có lẽ không bao lâu, cấp trên sẽ một lần nữa bộ nhiệm một Phó chủ tịch thị trấn, làm phong phú thêm cho bộ máy thị trấn Vân Thủy.
Bộ máy mới họp hội ý không khí không tốt chút nào. Cổ Lượng trở thành Chủ tịch thị trấn, Chử Lượng và Quý Kiến Quốc trong lòng không cảm thấy thoải mái. Nếu không phải Bành Viễn Chinh có mặt ở đây thì chỉ sợ đã biểu hiện ra ngoài rồi.
Lý Tuyết Yến đuôi lông mày nhướng lên, thanh âm dần dần trở nên lạnh lùng. Cô ngồi một chỗ, lạnh nhạt nói:
- Hôm nay tổ chức điều chỉnh bộ máy của chúng ta. Bí thư Bành điều nhiệm đến huyện Lân, tôi đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn. Đồng chí Cổ Lượng đảm nhiệm chức Phó bí thư, Chủ tịch thị trấn. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ cùng phối hợp công tác. Tôi hy vọng các đồng chí có thể mau chóng bày ra vị trí của mình, điều chỉnh tốt tâm tính. Bí thư Bành đi rồi, nhưng công tác trong thị trấn vẫn tiếp tục. Chúng ta không thể để ảnh hưởng đến công tác.
- Sau đây, tất cả mọi người hãy phát biểu, bày tỏ thái độ của mình,
Lý Tuyết Yến phất tay, sắc mặt ngưng trọng, có vài phần uy thế.
Bành Viễn Chinh ngồi một bên, nhìn bộ máy của Lý Tuyết Yến mở cuộc họp, không kìm nổi nở nụ cười. Lý Tuyết Yến luôn ẩn dưới hào quang của hắn, rất ít khi một mình đảm đương chuyện gì. Hiện giờ xem ra, Lý Tuyết Yến khi ở trên vị trí số một thị trấn, càng có khí phách hơn so với mình trước kia.
Lời nói của cô có ám chỉ điều gì đó. Chử Lượng và Quý Kiến Quốc nghe xong thì biết Lý Tuyết Yến đang ám chỉ điều gì.
Bọn họ trong lòng mặc dù tức giận nhưng ngoài mặt cũng không dám làm trái lại nhân vật số một vừa mới nhậm chức Lý Tuyết Yến. Lý Tuyết Yến trong thị trấn chẳng những có uy tín, mà Lạc gia ở thành phố cũng rắc rối, khó gỡ. Đấu tranh lại với Lý Tuyết Yến thì cũng không có kết quả tốt.
Chử Lượng cắn răng, nỗ lực bày tỏ thái độ:
- Xin Bí thư Lý cứ yên tâm, đối với cá nhân tôi mà nói, nhất định sẽ phối hợp với Bí thư Lý nắm chắc công tác hàng ngày của Đảng ủy. Không hơn không kém hoàn thành công tác mà Đảng ủy đã giao cho.
Lý Tuyết Yến cười nhạt một tiếng, thầm nghĩ anh nếu có thể phối hợp tốt nhất, vậy thì chúng ta hãy thử xem. Cho đến lúc này, tính chất nữ cường nhân của Lý Tuyết Yến đã phát huy từng bước. Điều này có liên quan đến quyền lực và thân phận.
Lý Tuyết Yến lại hướng ánh mắt về phía Quý Kiến Quốc. Quý Kiến Quốc chần chừ một chút rồi cười nói:
- Tôi cũng xin tỏ thái độ, phục tùng lãnh đạo đảng ủy, phối hợp với Chủ tịch Cổ trong công tác của thị trấn, nắm chắc công tác được phân công quản lý. Xin các đồng chí giám sát.
Thấy Lý Tuyết Yến khiến một đám phó chức phải tỏ thái độ phối hợp, Cổ Lượng tất nhiên là khắc sâu trong lòng. Lý Tuyết Yến như thế, đơn giản là sử dụng quyền uy của nhân vật số một thị trấn Vân Thủy vì y mới nhậm chức, cá nhân quyền ủy không đủ.
Nhưng Cổ Lượng là một người làm cái gì phải làm cho bằng được. Y im lặng ngồi ngay ngắn, thần thái bình tĩnh, trong lòng cũng tràn ngập tin tưởng.
Bành Viễn Chinh thu hồi ánh mắt nhìn Cổ Lượng, lại nhìn sang Lý Tuyết Yến. Từ góc nhìn của hắn, Lý Tuyết Yến khóe miệng hiện lên sự kiên nghị. Mà bóng dáng của cô tuy gầy nhưng lại toát lên vẻ hữu lực. Rất hiển nhiên, cô gái này ẩn chứa lực lượng cường đại, chỉ lúc trước bởi vì Bành Viễn Chinh mà cố ý che đậy mà thôi.
Xem ra quyền lực thị trấn Vân Thủy quá độ so với mình tưởng tượng còn thuận lợi hơn rất nhiều. Bành Viễn Chinh nghĩ đến đây, trong lòng âm thầm thở dài.
Hắn mặc dù rời xa thị trấn Vân Thủy nhưng hắn vẫn hy vọng thị trấn Vân Thủy có thể tiếp tục vững bước con đường của hắn. Nếu bộ máy đảng chính thị trấn Vân Thủy bởi vì quyền lực phân tranh mà xuất hiện nhân tố không ổn định, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến công tác. Cũng may từ tình huống hiện tại nhìn thấy, Lý Tuyết Yến đối với thế cục nắm trong tay năng lực rất mạnh. Có cô khống chế đại cục, Cổ Lượng thực làm việc cụ thể, công tác ở thị trấn Vân Thủy sẽ được kéo dài.
Lý Tuyết Yến dời ánh mắt sang Bành Viễn Chinh, chợt lóe lên một tia nhu tình rồi biến mất. Cô cất cao giọng nói:
- Sau đây, chúng ta hoan nghênh Bí thư Bành ra chỉ thị quan trọng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Tiếng vỗ tay vang lên. Ngoại trừ Chử Lượng và Quý Kiến Quốc có cảm xúc tiêu cực, thì đại đa số thành viên bộ máy đối với Bành Viễn Chinh kính sợ cũng không giảm xuống.
Trong mắt mọi người, Bành Viễn Chinh là cán bộ trọng điểm bồi dưỡng, có bối cảnh, có năng lực, tiền đồ vô lượng. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Bành Viễn Chinh đã làm cán bộ cấp huyện phó. Có lẽ không bao lâu nữa, Bành Viễn Chinh sẽ rất mau lướt qua cánh cửa cấp huyện. Ở thành phố Tân An rất nhanh trở thành một chư hầu.
Mà nói không chính xác, hắn sẽ lại được triệu hồi về khu Tân An nhậm chức.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, khẽ khom người nói:
- Chỉ thị thì chưa nói tới. Khi sắp chia tay, tôi chỉ nói vài lời thật lòng, cùng mọi người giao lưu một chút.
- Đầu tiên xin cám ơn mọi người cho đến nay đã ủng hộ và phối hợp công tác với tôi. Nhất là đồng chí Lý Tuyết Yến, đồng chí Chử Lượng và lão Quý. Trong giai đoạn khó khăn nhất đã san sẻ rất nhiều công tác đối với tôi. Lúc này tôi xin hướng mọi người nói lời cảm ơn.
- Hy vọng sau này mọi người có thể trước sau như một ủng hộ công tác của đồng chí Tuyết Yến và Chủ tịch Cổ. Tôi vẫn là câu nói kia, công tác là căn bản, công tác làm ra thành tích. Tất cả mọi người có thể nước lên thì thuyền lên, lấy được lợi ích cả đời.
Bành Viễn Chinh dùng ảnh mắt thản nhiên nhìn Chử Lượng và Quý Kiến Quốc, giọng nói trở nên nghiêm túc:
- Mặt khác, nếu công tác xảy ra vấn đề, thì chịu ảnh hưởng không chỉ có đồng chí Tuyết Yến và Chủ tịch Cổ mà những người ngồi ở đây cũng chịu liên lụy. Bởi vậy, các người là một bộ máy, là một chỉnh thể.
- Nói nhiều càng thêm thừa thãi. Chỉ có một câu cho mọi người; Hãy phóng tầm mắt của mình ra xa hơn. Tập trung sức lực, đem tinh lực chủ yếu vào trong công tác. Cơ hội sẽ vẫn còn…
Bành Viễn Chinh lời nói rõ ràng là có chứa đựng sự mỉm mai và trấn an. Ai cũng có thể nghe ra, huống chi là Chử Lượng và Quý Kiến Quốc.
Có lẽ hai người cho rằng Bành Viễn Chinh chỉ nói cho có, nhưng trên thực tế, những lời Bành Viễn Chinh hoàn toàn là lời tâm huyết.
Bước tiếp theo, thị trấn Vân Thủy được nhét vào thành một khu mới của thành phố. Một khi thành phố phát triển quy hoạch, chuẩn bị lấy thị trấn Vân Thủy làm cơ sở tổ kiến và cùng với các quận huyện lân cận làm thành khu mới, tới lúc đó, bộ máy chỉnh đảng thị trấn Vân Thủy sẽ tự động lên cấp. Đại đa số những người trong bộ máy sẽ lên chức. Tối thiểu, giải quyết cấp trưởng phòng là không có vấn đề gì.
Với Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng thậm chí có thể giải quyết cấp phó huyện. Mà Chử Lượng kém cỏi nhất cũng giải quyết được cấp Trưởng phòng.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là công tác của thị trấn Vân Thủy phải luôn luôn tốt, được Thành ủy khẳng định. Nếu không, hết thảy đều là con số không. Chỉ cần thành phố không tiếp thu, thì có thể hàng không một đám cán bộ xuống dưới. Dù sao trong quan trường thì không bao giờ thiếu cán bộ.
Bành Viễn Chinh chỉ có thể nói tới đây, nghe lọt hay không thì còn phải xem bản thân của Chử Lượng và Quý Kiến Quốc. Nếu hai người không thức thời, đang làm việc lại giận dỗi với Lý Tuyết Yến, xung đột với Cổ Lượng, thì thua thiệt cũng chỉ là bọn họ. Đây là không thể nghi ngờ.
Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng là Bành Viễn Chinh gắng sức đề cử thành người nối nghiệp. Tần Phượng nhất định sẽ ủng hộ. Nếu Chử Lượng và Quý Kiến Quốc ngay điểm này cũng không nhìn ra, nhìn không thấu đáo thì cũng chỉ có thể thuyết minh con đường làm quan của bọn họ cũng chỉ đến đó.
- Được rồi, tôi đã nói nhiều như vậy, xin cảm ơn mọi người một lần nữa. Về sau mọi người có thời gian đến huyện Lân, tôi xin mời mọi người thưởng thức món thịt dê.
Bành Viễn Chinh phất tay, nhìn Lý Tuyết Yến cười.
Lý Tuyết Yến nhẹ nhàng cười, đứng lên nói:
- Cảm ơn Bí thư Bành đã chỉ thị, chúng tôi cũng mong Bí thư Bành trên cương vị lãnh đạo mới sẽ làm ra thành tích lớn hơn nữa. Đồng thời cũng hy vọng lão lãnh đạo có thể quay trở lại, chỉ đạo công tác cho chúng tôi. Hôm nay, cuộc họp đến đây thôi. Lát nữa chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc để đưa tiễn Bí thư Bành.
Bữa tiệc buổi tối diễn ra rất náo nhiệt. Mọi người không ra khách sạn bên ngoài mà chọn căn tin cơ quan. Mà bữa tiệc không chỉ có bộ máy thành viên chính đảng mà còn có tất cả cán bộ trung tầng của thị trấn, bao gồm Lý Tân Hoa và một số cao quản của công ty quản lý tài sản. Mà tin tức truyền đi, rất nhiều xí nghiệp trong thị trấn cũng đến tham gia.
Cán bộ thị trấn và xí nghiệp lần lượt mời rượu Bành Viễn Chinh. Mặc dù Bành Viễn Chinh luôn mãi xin miễn, nhưng thịnh tình là không thể chối từ. Sau, mặt hắn đỏ lên như rượu nho. Nếu cứ uống rượu trắng suốt cả buổi, tửu lượng của hắn có cao đi chăng nữa cũng kiên trì không nổi.
Cổ Lượng do dự một chút rồi bưng ly rượu qua mừng.
Y vốn muốn một mình hướng Bành Viễn Chinh biểu đạt lòng cảm kích, thậm chí còn muốn mời Bành Viễn Chinh một bữa cơm. Nhưng hiện tại xem ra, Bành Viễn Chinh phải đi rất vội. Nếu không tỏ vẻ ngay bây giờ thì y sẽ không còn cơ hội.
Cổ Lượng đến phía sau Bành Viễn Chinh, giúp Bành Viễn Chinh đỡ ly rượu, nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Bành, tôi xin mời lãnh đạo một ly rượu.
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Chủ tịch thị trấn Cổ, ly rượu này phải uống.
Khi nói chuyện, Bành Viễn Chinh đã đứng dậy nâng ly rượu, cụng với Cổ Lượng, cười nói:
- Đến đây, sau này công tác trong thị trấn sẽ giao cho anh và đồng chí Tuyết Yến.