Ba người Trọng Tu Vĩ bắt giữ hai gã đàn em của Trương Đại Hổ rời đi. Bạch Tuyết cùng đám người Đơn Nãi Siêu nhìn theo bóng dáng của Trọng Tu Vĩ, rồi nhìn nhau, trong lòng đều có chút bán tín bán nghi. Người của phòng công an chẳng lẽ thay đổi rồi sao?
Đối với người của phòng công an huyện, dân chúng trong huyện căn bản là không thể nào tín nhiệm được. Bởi vì, rõ ràng nếu như không có người của phòng công an huyện làm ô dù thì đám lưu manh du côn này làm sao mà lớn lối cả mấy năm trời. Ở trong huyện muốn làm gì thì làm.
Lão hổ bang không chỉ là thu phí bảo kê của dân chúng mà còn kinh doanh những loại hình bất chính như hộp đêm, karaoke, sòng bạc…đã giúp cho lão Hổ bang mở rộng tài sản của mình. Đây trong huyện không phải là điều bí mật gì.
Trương Đại Hổ có tiền có thế. Chỉ từ một tên xã hội đen, từng bước đi lên thành một xí nghiệp nổi tiếng, cùng danh hiệu Ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị. Người lui tới không phú thì quý. Trong huyện Lân có thể nói là giậm chân một cái cũng tạo thành phong ba.
Cho nên, Trương Đại Hổ căn bản không có người dám chọc vào. Nguồn:
Những năm gần đây, lão Hổ bang đã làm nhiều chuyện xấu, còn người đi tố cáo thì càng nối liền không dứt. Nhưng không có một người nào có thể kiện được Trương Đại Hổ. Người ngốc cũng có thể hiểu, sau lưng Trương Đại Hổ có một chỗ dựa rất lớn, mà không phải người bình thường có thể vặn ngã.
Đơn Nãi Siêu có chút hồ nghi quay đầu nhìn Bạch Tuyết, nhẹ nhàng nói:
- Cô giáo Bạch, cô nói lần này có phải là người của phòng công an thật hay không?
- Chắc không phải là giả bộ đâu. Tôi nghe nói trong huyện vừa tới một Phó chủ tịch huyện Bành là một lãnh đạo rất quyết đoán. Anh ấy đã bắt Trưởng phòng công an huyện Lận Đại Dung, lại từ phòng công an quận Tân An điều đến một chuyên gia hình sự. Chắc chính là vị Phó trưởng phòng Trọng Tu Vĩ này?
Bạch Tuyết trầm ngâm:
- Nhưng….
Bạch Tuyết vốn muốn nói, quyết tâm thì quyết tâm, quyết đoán thì quyết đoán nhưng có thể chân chính tiêu diệt lão hổ bang, tiêu trừ đi khối u ác tính của huyện Lân tuyệt không phải là chuyện đơn giản. Hết thảy vẫn còn nhiều chuyện phức tạp lắm.
Là sinh viên đại học và giáo viên trung học, Bạch Tuyết nhìn vấn đề dĩ nhiên là sâu hơn so với những người công nhân. Đám côn đồ lưu manh trong huyện càng bắt càng nhiều. Điều này cũng nói rõ một số vấn đề.
Mặc dù bây giờ Bành Viễn Chinh đã bắt Lận Đại Dung, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thay đổi được tình huống này trong huyện. Bạch Tuyết thậm chí còn lo lắng, kế hoạch của Bành Viễn Chinh bởi vì gặp phải lực cản khổng lồ mà nửa đường chết non.
Nhưng khi cô quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt vui mừng của đám người Đơn Nãi Siêu thì liền lập tức nuốt lời vào trong, nhẹ cười nói:
- Anh Đơn, anh Lam, Đơn Đào và Tiểu Quân được huyện trao tặng danh hiệu đội quân làm việc nghĩa, tôi ngày mai sẽ đến phòng giáo dục hỏi một chút, xem có thể xin thêm ít điểm cho các em không. Nếu thêm được một điểm thì các em cũng có thể học đại học tốt hơn một chút.
Đơn Nãi Siêu cười hắc hắc:
- Đây là điều tốt, nằm ngoài ý liệu của chúng ta.
Thành tích thi tốt nghiệp trung học đã có. Đơn Đào và Lam Quân thành tích không tốt lắm, chỉ có thể học trường dạy nghề. Nếu như có thể đạt được danh hiệu đội quân danh dự, cộng thêm một chút sức nữa thì nói không chừng, hai người có thể học chính quy rồi.
Trọng Tu Vĩ khi đến bệnh viện thì Tạ Huy ở trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh báo cáo công tác.
- Phó chủ tịch huyện Bành, đám người Lục Tử đã ra đầu thú.
Tạ Huy thở phào:
- Phó chủ tịch huyện Bành, dựa theo chỉ thị của lãnh đạo. Tôi và lão Trọng đã bắt đầu điều tra, nhưng gặp phải lực cản rất lớn. Là nội bộ của phòng.
- Anh hãy nói tỉ mỉ lại một chút.
Bành Viễn Chinh cười nhạt.
- Phó chủ tịch huyện Bành, đằng sau đám lưu manh này chính là lão Đại Trương Đại Hổ. Trương Đại Hổ này thật không đơn giản. Gã mấy năm nay không chỉ qua lại mật thiết với Lận Đại Dung, mà còn với các cán bộ trung tầng của phòng xưng huynh gọi đệ. Cả ngảy ở cùng một chỗ vui chơi giải trí.
Tạ Huy theo bản năng mà hạ giọng nhẹ nhàng nói:
- Nếu quả thật muốn điều tra, sợ rằng….
Y muốn nói gì lại thôi.
- Anh cứ nói tiếp!
Bành Viễn Chinh trầm giọng nói.
- Phó chủ tịch huyện Bành, nghiêm túc mà nói, đây có phải nên hoãn lại một thời gian? Tôi sợ điều tra rồi, trong phòng sẽ bị rối loạn.
Tạ Huy lúng túng nói:
- Bây giờ chỉ e….
- Không thể trì hoãn! Chúng ta nghiêm túc đẩy mạnh đả kích bọn lưu manh, tội phạm nhất định phải hai bút cùng vẽ. Tạ Huy, tôi hỏi anh, trên người của anh có sạch sẽ hay không? Anh cứ nói thật cho tôi biết.
Bành Viễn Chinh giọng nói trở nên nghiêm túc, nhìn Tạ Huy nói.
Tạ Huy sắc mặt đỏ lên, đứng dậy cười khổ:
- Phó chủ tịch huyện Bành, chỉ là ăn cơm uống rượu mà thôi. Nhưng lợi lộc từ Trương Đại Hổ tôi chưa hề nhận qua, cũng không có cơ hội. Lận Đại Dung người này chuyên quyền bá đạo. Trừ hai thân tín của ông ấy thì những người khác căn bản không xen tay vào được. Chúng tôi được xưng là thành viên của phòng công an huyện, nhưng trên thực tế cũng không bằng cán bộ trung tầng. Không có chức cũng không có quyền. Mỗi ngày chỉ ngồi trong phòng làm việc uống trà xem báo mà thôi.
Lời của Tạ Huy nói là sự thật.
- Vậy thì tốt!
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Căn cứ theo chứng cứ ban đầu thì hoàn toàn có thể bắt Trương Đại Hổ.
Tạ Huy đột nhiên chấn động, nhỏ giọng nói:
- Phó chủ tịch huyện Bành, bây giờ ra tay có phải là quá nhanh hay không? Trương Đại Hổ người này rất giảo hoạt. Chúng ta hai ngày nay điều tra nhưng gã hẳn là đã co vòi vào. Nếu như chúng ta bây giờ bắt gã, thì gã nhất định sẽ lẩn trốn ngay.
- Bây giờ bắt gã rất khó khăn. Hơn nữa, chứng cứ cũng không phải là quá đầy đủ.
Tạ Huy lại nói.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật sự, hắn tính trực tiếp rèn sắt khi còn nóng, đem Trương Đại Hổ bắt lại. Sau đó ung dung điều tra chứng cứ phạm tội của gã.
Nhưng hắn cảm thấy lời nói của Tạ Huy không phải là không có đạo lý. Bây giờ động thủ bắt Trương Đại Hổ, rất dễ dàng khiến cho Trương Đại Hổ lẩn trốn. Có một số người cũng sẽ ẩn núp sau tấm màn, không chân chính nổi lên mặt nước.
Bành Viễn Chinh suy nghĩ một chút rồi phất tay nói:
- Anh hãy gọi Trọng Tu Vĩ lại đây. Chúng ta mở cuộc họp hội ý.
Trọng Tu Vĩ từ phòng công an huyện vội vàng chạy đến UBND huyện, gõ cửa phòng Bành Viễn Chinh. Vừa vào cửa, y đã đĩnh đạc cười nói:
- Trời nóng gần chết. Phó chủ tịch huyện Bành, lão Tạ, tôi có mua mấy cây kem. Chúng ta mỗi người một cây ăn cho mát.
Trọng Tu Vĩ nói xong, liền mở trong khăn tay, bỏ lên trên bàn làm việc của Bành Viễn Chinh mấy cây kem trái cây. Tạ Huy quét mắt nhìn Trọng Tu Vĩ, thầm nghĩ người này không có chừng mực. Phó chủ tịch huyện Bành đường đường là lãnh đạo, làm sao có thể cùng nhau ăn kem chứ?
Nhưng Tạ Huy trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trọng Tu Vĩ tính cách hào sảng, không câu nệ tiểu tiết. Đây cũng chính là ưu điểm để đạt được sự tín nhiệm của lãnh đạo, nhưng có lúc, nó sẽ khiến cho lãnh đạo chán ghét.
Nhìn từ điểm này, Trọng Tu Vĩ người này trong tương lai lên làm Trưởng phòng công an huyện là không lớn. Gã là một cảnh sát hình sự xuất sắc, nghiệp vụ cao, chánh khí, nhưng chỉ hợp làm một cán bộ, không hợp làm quan.
Trong nháy mắt, Tạ Huy cảm thấy Trọng Tu Vĩ đối với mình không còn uy hiếp nữa, liền âm thầm thở phào một cái.
Bành Viễn Chinh quét mắt nhìn Trọng Tu Vĩ, thầm nghĩ đây là một người không muốn lại được. Anh ta chỉ biết làm việc chứ không biết làm quan. Trong lòng của anh ta, quan chức không phải là vấn đề theo đuổi quá lớn. Chí công vô tư mới là điều anh ta theo đuổi.
Với loại người như Trọng Tu Vĩ, trong quan trường sẽ không có tiền đồ quá lớn. Nhưng Bành Viễn Chinh cảm thấy, tối thiểu trong phạm vi quyền lực bao trùm của mình, hẳn là nên cho người như Trọng Tu Vĩ không gian để phát triển. Người như thế cầm quyền chắc sẽ có phiền toái, nhưng đối với dân chúng mới có lợi.
Nghĩ như vậy, Bành Viễn Chinh hắng giọng cười, rồi thuận tay cầm một que kem, xé bao, cắn một miếng:
- Lão Tạ, ăn kem đi. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Ba người mặt đối mặt ăn kem, thì Hoắc Quang Minh liền mang tới cho Bành Viễn Chinh một văn kiện. Thấy Phó chủ tịch huyện Bành cùng với hai vị phó trưởng phòng công an huyện đang ăn kem thì khóe miệng liền nở nụ cười.
Sau khi ăn kem xong, Trọng Tu Vĩ liền chép chép miệng, cười ha hả:
- Phó chủ tịch huyện Bành, tôi cũng cho là chuyện bắt Trương Đại Hổ không nên vội vã. Khi chưa tuyệt đối nắm chắc thì chúng ta tạm thời không nên động thủ.
- Ý của tôi là, trước từ bên ngoài vào. Dựa theo kinh nghiệm của tôi, chúng ta trước bắt một đám tiểu lâu la. Tiểu lâu la bị bắt nhiều quá thì con cá lớn phía sau sẽ sợ hãi. Khi đó bọn chúng sẽ phải tự loạn. Đến lúc đó, không cần chúng ta làm cái gì thì bọn chúng cũng tự mình nhảy ra thôi.
Trọng Tu Vĩ từ trong hộp thuốc lá của Bành Viễn Chinh lấy ra một điếu thuốc, rồi hít sâu một hơi:
- Chủ tịch huyện Bành, lão Tạ, tôi cảm thấy, chúng ta gần đây hành động không nên nhắm vào Trương Đại Hổ. Chỉ có một người mà dồn hết toàn huyện như thế. Chúng ta hãy dẹp mấy chỗ ăn chơi, cho bọn chúng xem qua một chút màu sắc. Đồng thời cho dân chúng trong huyện xem phòng công an chúng ta cũng không phải là đám ăn không ngồi rồi.
Tạ Huy trầm ngâm một chút rồi gật đầu:
- Phó chủ tịch huyện Bành, tôi cảm thấy như thế cũng được.
- Được, đây coi như là chiến dịch đầu tiên thật sự nghiêm túc của đội ngũ phòng công an huyện chúng ta. Lão Tạ, lão Trọng, mọi người trở về lập tức an bài, càng nhanh càng tốt. Nhất định không thể giống như dạo chơi. Nếu muốn tra thì nhất định phải bắt được mấy cái điển hình, giết gà dọa khỉ.
Bành Viễn Chinh bỗng nhiên đứng dậy:
- Đồng thời, phái người theo Lận Đại Dung, còn Trương Đại Hổ nữa. Nhất định phải điều tra cho ra hang ổ, đừng làm mất đi khống chế.
- Vâng, xin lãnh đạo cứ yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Tạ Huy cùng với Trọng Tu Vĩ liếc nhau một cái rồi cùng đứng dậy, làm động tác chào.
Bành Viễn Chinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xúc động nói:
- Tôi vẫn là câu nói kia. Các người cứ làm việc. Mọi áp lực tôi sẽ gánh hết.