Cao Quan

Chương 445: Mang súng lẩn trốn




"Tôn Đại Thừa lẩn trốn rồi!"



Mặc dù lần này Tôn Đại Thừa không mật báo cho bang Lão Hổ, nhưng Tôn Đại Thừa và Trương Đại Hổ lui tới mật thiết, nhận hối lộ, sau đó vi phạm quy định, đứng ra "che gió che mưa" cho những vấn đề tương đối nghiêm trọng của công ty thương mại Đại Hoa. So với chuyện này, vấn đề "tác phong nam nữ" của y không là gì cả.



Lần này Tiền Lập Nhiễm và Lưu Minh bị bắt, vẫn chưa động chạm tới y, nhưng y hoảng sợ, bất an không chịu nổi nữa.



Bành Viễn Chinh bắt Tiền Lập Nhiễm, cũng không ngại "trở mặt" với Kế Siêu, điều này làm cho Tôn Đại Thừa thấy quyết tâm chấn chỉnh trị an, truy quét tội phạm của Bành Viễn Chinh, do đó y càng cảm thấy không ổn.



Y có có dự cảm rất mạnh mẽ, lần này không chỉ có bang Lão Hổ cùng Trương Đại Hổ "gặp nạn" mà không ít cán bộ trong huyện, thậm chí là lãnh đạo, Đảng viên cũng sẽ gặp xui xẻo. Một khi Trương Đại Hổ bị xác định là trùm xã hội đen và rơi vào lưới pháp luật, y là người xưng huynh gọi đệ, giúp bang Lão Hổ kinh doanh phi pháp, làm chuyện trái pháp luật, cũng khó thoát tội.



Tôn Đại Thừa phân vân, do dự một buổi chiều, không biết nên trốn hay không. Nhưng sau khi bên Huyện ủy truyền tới tin tức Kế Siêu nổi giận, y biết là tình hình đã không thể cứu vãn, nếu không chạy, sợ rằng đang chờ đón y là tù ngục giam cầm.



Vì vậy, Tôn Đại Thừa quyết định lẩn trốn. Y lấy một trăm ngàn tiền mặt đã sớm chuẩn bị trước từ trong két sắt trong phòng làm việc, sau đó tự lái xe về nhà. Được nửa đường, đột nhiên y thay đổi phương hướng, bỏ rơi cảnh sát quản chế, bỏ trốn mất dạng.



Trọng Tu Vĩ lấy danh nghĩa thảo luận công việc đến nhà họ Tôn, cha mẹ và vợ con Tôn Đại Thừa một mực nói không biết y đi đâu. Trọng Tu Vĩ thấy không ổn, lập tức phái người đến điều tra tung tích của y tá Vương Quyên, kết quả, cô ta cũng biến mất tăm.



Trọng Tu Vĩ và Tạ Huy hội ý, quyết định báo cáo với Bành Viễn Chinh.



Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, lớn tiếng nói:



- Lão Trọng, hai người triển khai lực lượng cảnh sát điều tra, điều tra tất cả họ hàng gần xa và các mối quan hệ xã hội của Tôn Đại Thừa, xem y có thể lẩn trốn ở đâu, đồng thời, phái người đến các ga xe lửa điều tra ngầm. Tôi lập tức báo cáo Bí thư Huyện ủy Tôn và Chủ tịch huyện Cung. Bước hành động kế tiếp, hai người chờ điện thoại của tôi!



Bành Viễn Chinh nói xong, cúp điện thoại.



Khi Bành Viễn Chinh gọi điện cho Cung Hàn Lâm, ông ta đã sớm đi ngủ, nửa đêm, tiếng chuông điện thoại làm vợ ông ta nổi cáu, giằng co một lúc lâu, Cung Hàn Lâm mới nhận cuộc gọi.



- Đồng chí Viễn Chinh, đêm hôm khuya khoắt, cậu cũng không để cho tôi được yên!



Cung Hàn Lâm thở dài, nói:



- Có chuyện gì vậy?



- Lãnh đạo, Tôn Đại Thừa đột nhiên mất tích, có lẽ là lẩn trốn.



Bành Viễn Chinh vừa dứt tiếng, Cung Hàn Lâm kinh hãi nói:





- Chuyện gì xảy ra? Hắn có vấn đề?



- Lãnh đạo…



Bành Viễn Chinh nói sơ lược vấn đề của Tôn Đại Thừa, rồi trầm giọng nói:



- Hắn trắng trợn nhận hối lộ, chứng cứ xác thực. Tôi vốn nghĩ hoãn lại vấn đề của hắn, trước hết bắt Tiền Lập Nhiễm rồi tính, không ngờ người này bí quá hóa liều! Hắn mang theo súng lục, có cần báo cáo với thành phố không?



Cung Hàn Lâm lớn tiếng mắng:



- Đồ chó đẻ!




Rồi vội nói:



- Đồng chí Viễn Chinh, tôi lập tức bàn bạc với Bí thư Tôn, sau đó báo cáo lên Cục công an thành phố!



Lúc Cung Hàn Lâm và Tôn Tuyết Lâm gặp nhau, trời đã rạng sáng. Tôn Tuyết Lâm đang hút thuốc lá, đột nhiên bóp tắt tàn thuốc, nhấc điện thoại gọi cho phòng trực ban Thành ủy và phòng trực ban Cục công an thành phố, để họ báo cáo lên lãnh đạo thành phố. Nhưng lúc này, tất nhiên phòng trực ban sẽ không quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi, đợi đến lúc lãnh đạo đưa ra chỉ thị, hẳn là trời đã sáng rồi.



Tôn Tuyết Lâm cúp điện thoại, ngẩng lên nhìn Bành Viễn Chinh vừa đi vào cửa, trầm giọng nói:



- Đồng chí Viễn Chinh, nhất định phải điều tra suốt đêm, mau bắt tên khốn nạn đó lại, nếu không ảnh hưởng rất xấu! Triệu tập lực lượng cảnh sát, tranh thủ bao vây Tôn Đại Thừa!



Cung Hàn Lâm căm tức phất phất tay:



- Tình nhân của hắn ở bệnh viện, cũng là một đầu mối!



Bành Viễn Chinh gật đầu:



- Hai vị lãnh đạo, tôi đã bố trí người điều tra, mọi người thuộc đại đội cảnh sát hình sự và đại đội bảo vệ trị an, làm việc cả ban đêm, tranh thủ điều tra ra một kết quả!



Sắc mặt Tôn Tuyết Lâm hết sức khó coi, gật đầu:



- Hắn là chính ủy Cục công an, biết pháp luật lại vi phạm pháp luật, còn mang súng bỏ trốn, một khi tin này lan truyền, sẽ bôi đen Ủy ban nhân dân huyện chúng ta! Ảnh hưởng rất xấu! Đồng chí Viễn Chinh, bảo vệ bí mật một chút, cố gắng đừng để dư luận xôn xao! Đồng thời, còn phải đề phòng Tôn Đại Thừa chó cùng rứt giậu, dùng súng đả thương người.




Bành Viễn Chinh dạ:



- Tôi hiểu. Hai vị lãnh đạo về nhà nghỉ ngơi trước đi, sáng mai, dù có kết quả hay không, tôi cũng sẽ báo cáo với hai vị lãnh đạo.



Tôn Tuyết Lâm cười khổ:



- Đồng chí Viễn Chinh, cú điện thoại của cậu như là sét đánh giữa trời đêm, làm sao chúng tôi còn ngủ được nữa? Cậu đi nhanh đi, tôi và lão Cung ngồi hút thuốc trong phòng làm việc chờ đợi!



Bành Viễn Chinh thở ra, xoay người ra khỏi phòng làm việc của Tôn Tuyết Lâm.



Trọng Tu Vĩ cả đêm dẫn một nhóm cảnh sát đi dò hỏi bà con họ hàng và những người có liên hệ với Tôn Đại Thừa, Tạ Huy dẫn một nhóm đi dò hỏi tung tích Vương Quyên, Phó cục trưởng Trương Á Cường và đại đội trưởng cảnh sát hình sự cũng chia nhau đến ga xe lửa thăm dò.



Trọng Tu Vĩ không thu được kết quả. Tôn Đại Thừa là người địa phương, bà con thân thích đều ở tại huyện, y đột nhiên lẩn trốn, vợ con già trẻ lớn bé nhà y khóc lóc, kể lể, giằng co một đêm.



Nhưng lúc trời gần hửng sáng, Tạ Huy nhận được một tin tức có giá trị: Xế chiều hôm nay, Vương Quyên, người tình của Tôn Đại Thừa có liên lạc với chị họ ở tỉnh lị, người chị họ này mở một công ty thương mại ở tỉnh, nghe nói quan hệ rất rộng.



Tạ Huy gọi điện về, Bành Viễn Chinh nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 5 giờ sáng, suy nghĩ một chút, lớn tiếng nói qua điện thoại:



- Lão Tạ, bảo Hồ Duyệt dẫn người lên tỉnh, tôi cho rằng đến tám phần, Tôn Đại Thừa và Vương Quyên lên tỉnh, sau đó lại chạy tiếp!



Đồng thời, anh lập tức liên lạc với Cục công an tỉnh, nhờ họ phối hợp, nếu phát hiện tung tích của Tôn Đại Thừa, trước hết khống chế hắn rồi hãy nói!



- Dạ!




Tạ Huy không dám chậm trễ, lập tức bắt đầu điều binh khiển tướng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL







Sáng sớm hôm sau, lãnh đạo Thành ủy nhận được thông báo. Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham chỉ thị, yêu cầu Cục công an thành phố trợ giúp công an huyện Lân, bố trí đón lỏng ở các nơi Tôn Đại Thừa có thể xuất hiện.



Mặc dù Bành Viễn Chinh liên tục dặn dò người của Phòng công an huyện phải giữ bí mật, cố sức ém nhẹm tin tức Tôn Đại Thừa lẩn trốn. Tuy nhiên, nhiều cảnh sát của Phòng công an huyện "hoạt động" suốt đêm như vậy, điều tra kinh động không ít người, muốn giấu diếm cũng không được.



Ủy viên Đảng ủy Phòng công an huyện Tiền Lập Nhiễm bị bắt, chính ủy Phòng công an huyện Tôn Đại Thừa dẫn theo tình nhân, mang súng lẩn trốn…Đối với một huyện nhỏ có số nhân khẩu thường trú chưa tới một trăm ngàn người, đây là một tin tức kinh thiên động địa. Các loại suy đoán và lời đồn đãi lan truyền khắp huyện trong một thời gian ngắn.




Sáng ra, Bành Viễn Chinh đi rửa mặt, ra chợ gần trụ sở Ủy ban nhân dân huyện ăn một tô mì hoành thánh, rồi đi thẳng lên Phòng công an huyện, nôn nóng chờ tin từ tỉnh về.



Tạ Huy đẩy cửa vào, kính cẩn cười nói:



- Chủ tịch huyện Bành, lãnh đạo đã một đêm không chợp mắt, hay là lãnh đạo đi nghỉ ngơi một lát, khi nào có tin tức, tôi lập tức báo cáo!



- Không cần, tôi không ngủ đâu.



Bành Viễn Chinh trầm mặt xua tay.



Tôn Đại Thừa đột nhiên lẩn trốn, hắn vừa tức giận, vừa cảm thấy áp lực khá lớn. Tôn Đại Thừa là Chính ủy Phòng công an huyện, không chỉ giao du với xã hội đen, còn mang theo súng lẩn trốn, vụ này như một cú đấm mạnh vào hệ thống công an toàn huyện, ảnh hưởng ở thành phố cũng rất lớn, trên dưới đều chú ý.



Nếu như vụ này "leo thang", hắn kiêm chức Cục trưởng Cục công an, cũng phải gánh chịu trách nhiệm lãnh đạo tương ứng.



Thấy tâm trạng Bành Viễn Chinh rất tệ, Tạ Huy không dám nói gì nữa, yên lặng ngồi ở salon đối diện, cùng chờ với Bành Viễn Chinh.



Chuông điện thoại chợt reo vang, Bành Viễn Chinh nhướng mày, Tạ Huy vội chồm dậy, nhấc ống nghe điện thoại.



- Cục trưởng Tạ, tôi là Hồ Duyệt. Một giờ trước, chúng tôi tới tỉnh lị, với sự phối hợp và hỗ trợ của công an tỉnh, đã tiến hành điều tra, Tôn Đại Thừa và Vương Quyên không tới tìm chị họ của cô ta.



Giọng Hồ Duyệt có vẻ mệt mỏi,Tạ Huy vô cùng thất vọng, quay lại nói với Bành Viễn Chinh:



- Chủ tịch huyện Bành, tốn công vô ích rồi, Tôn Đại Thừa và Vương Quyên không lên tỉnh lị!



Bành Viễn Chinh suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói:



- Bảo Hồ Duyệt lập tức đi ngay lên tỉnh lị, điều tra, thăm dò ở sân bay, ga xe lửa và bến xe khách, đề phòng Tôn Đại Thừa chạy trốn từ tỉnh lị!



Tạ Huy vội căn dặn Hồ Duyệt. Mặc dù ra lệnh như vậy,nhưng trong lòng Bành Viễn Chinh lại nghĩ, khả năng bắt được Tôn Đại Thừa ở tỉnh lị là rất nhỏ. Có lẽ Tôn Đại Thừa không lên tỉnh.



Là Chính ủy Phòng công an huyện, năng lực "chống trinh sát" của Tôn Đại Thừa đương nhiên rất mạnh.



Một lát sau, các đội cảnh sát báo cáo về, không tìm ra manh mối nào.