Hiển nhiên Tạ Huy hiểu rõ điều này. Nhưng y cảm thấy điều đó cũng rất bình thường, muốn được lãnh đạo tín nhiệm hoàn toàn, y còn cần phải thể hiện nhiều hơn nữa, dùng hành động thực tế để chứng minh năng lực của mình.
Thật ra thì tín nhiệm của bất cứ lãnh đạo nào đối với cấp dưới cũng là tương đối mà thôi. Cho dù là đối với Trọng Tu Vĩ, Bành Viễn Chinh cũng không thể trăm phần trăm tín nhiệm. Làm quan chức không thể xử trí theo cảm tính, càng không thể tuyệt đối thành khẩn.
Tạ Huy đứng dậy, rót thêm nước nóng cho Bành Viễn Chinh, lại ra hiệu cho Phó chánh văn phòng Cục công an huyện Chu Trữ Tường đi lo liệu cơm hộp. Bây giờ đã là hơn 6 giờ tối, tình hình này rõ ràng là phải làm đêm rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Chu Trữ Tường do dự một chút, ghé tai Tạ Huy nói nhỏ:
- Cục trưởng Tạ, Chủ tịch huyện Bành, lãnh đạo và các đồng chí khác ăn giống nhau sao?
Tạ Huy ừ. Y biết tính Bành Viễn Chinh, sẽ không chú ý những chuyện lặt vặt này.
Chu Trử Tường đáp ứng, ra ngoài cho người mua cơm. Bành Viễn Chinh liếc nhìn Tạ Huy, thản nhiên nói:
- Ừ, lão Tạ, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm, vừa ăn vừa họp, tất cả mọi người chuẩn bị tư tưởng, hôm nay nay họp hơi lâu, trước lúc ăn cơm, gọi điện về nhà để thông báo.
Không lâu sau, Chu Trữ Tường cùng một nhân viên đẩy một xe cơm nóng hổi đi vào, trước tiên mang cho Bành Viễn Chinh, sau đó để các cán bộ trung tần tự đến lấy.
Mọi người ăn cơm rất nhanh, rốt cuộc Bành Viễn Chinh lại là người ăn cuối cùng, hắn ngẩng lên, cười nói:
- Mọi người ăn nhanh thật, tôi cũng lập tức kết thúc đây!
Bành Viễn Chinh đưa hộp cơm trống rỗng cho Chu Trữ Tườn, rồi cười, nói bằng giọng nghiêm túc:
- Mọi người còn có vấn đề gì phải xử lý hay không? Nếu có, chúng ta nghỉ ngơi mười phút đồng hồ, nếu không có, tiếp tục họp!
Bành Viễn Chinh trầm mặc một lát, thấy không ai đi ra ngoài, liền gật đầu:
- Tốt, tiếp tục họp.
Chủ đề hội nghị hôm nay chỉ có hai chữ: nghiêm túc!
Bành Viễn Chinh phất tay:
- Rõ ràng, hình ảnh của Cục công an trong huyện rất kém cỏi, dân chúng đánh giá rất thấp đối với công tác của Cục công an huyện. Có thể nói, hễ cảnh sát chúng ta đi trên đường, là có người chửi mắng sau lưng.
Tại sao như vậy? Là bởi vì một số con sâu làm rầu nồi canh, bọn sâu mọt đục khoét từ trong đục ra! (1) Mặc dù đại đa số đều cố gắng công tác, nhưng những kẻ sâu mọt kia, đã làm hỏng tất cả!
Tôn Đại Thừa, Tiền Lập Nhiễm quan hệ với xã hội đen, bao che cho sòng bạc, tham ô hối lộ, vấn đề rất nghiêm trọng. Chúng ta là cơ quan chấp pháp, nhưng Tiền Lập Nhiễm lại cả gan làm loạn, mật báo cho bọn hoạt động ngoài vòng luật pháp.
Về phần Tôn Đại Thừa, cầm súng lẩn trốn, chấn động tòan thành phố, thậm chí kinh động lãnh đạo công an tỉnh. Cũng may, nhờ toàn thể cảnh sát Cục cố gắng, đã bắt được y, đem về quy án.
Đây là sỉ nhục của Cục công an huyện Lân,cũng như toàn thể cảnh sát và công an huyện Lân! Cũng là bài học đau đớn cho chúng ta! Chúng ta nhất định phải nghiêm túc chấn chỉnh nội bộ, để tự cứu mình!
Kế tiếp, tôi nói mấy vấn đề quan trọng, xin các đồng chí ghi chép.
Thứ nhất, quản lý nghiêm khắc súng ống đạn dược. Từ bây giờ, trừ khi công việc yêu cầu, các thành viên của bộ máy, kể cả tôi, đều không được mang súng đạn ra khỏi Cục.
Trong trường hợp đặc biệt, phải có chữ ký của tôi, Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ, thì mới được phép. Các đồng chí có súng, lập tức nộp lại, để các ngành liên quan ghi danh sách đầy đủ. Đồng chí Trương Á Cường chịu trách nhiệm việc này.
Bành Viễn Chinh nhìn về phía Trương Á Cường, Trương Á Cường vội kính cẩn đáp ứng.
- Thứ hai, tự kiểm tra, tự sửa chữa, lập một tài khoản làm trong sạch hóa bộ máy chính trị, các cán bộ chủ động nộp lại các của cải phi pháp đoạt được, đồng thời thú nhận sai lầm với Đảng ủy. Nếu vấn đề không nghiêm trọng, miễn điều tra, chất vấn, nếu vấn đề nghiêm trọng, có thể suy xét giảm mức xử phạt. Chuyện này, đồng chí Tạ Huy phụ trách, triển khai hành động, tiếp nhận sự giám sát của quần chúng nhân dân. Ủy ban nhân dân huyện và Cục giám sât huyện phối hợp với các đồng chí.
Bành Viễn Chinh vừa dứt lời, đại đa số mọi người hít vào một hơi không khí lạnh.
Tạ Huy đứng dậy nối:
- Xin Chủ tịch huyện Bành yên tâm, chúng tôi nhất định nghiêm túc dựa theo chỉ thị của lãnh đạo mà làm.
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Tôi nhấn mạnh, các đồng chí cần phải cao độ coi trọng, không sợ phạm sai lầm, chỉ sợ biết sai mà không sửa.
Thời gian tự kiểm tra, tự sửa đổi là một tuần, nếu trong thời hạn quy định, ai lỡ nhận của cải không tong sạch mà không giao nộp, vậy thì, xin lỗi, một khi điều tra rõ ra, miễn chức ngay tại chỗ, nghiêm trị theo kỷ cương phép nước!
Giọng Bành Viễn Chinh lạnh lùng và đầy uy lực, vang vọng trong phòng hội nghị. Ánh mắt của Tạ Huy âm thầm lướt qua trên mặt một số người, bùi ngùi thở dài, Bành Viễn Chinh nghiêm túc chỉnh đốn Cục công an huyện, sắp tới sẽ có không ít cán bộ trung tầng phải "xuống ngựa", cũng sẽ có một số cán bộ được đề bạt, đó là lẽ tất nhiên.
Bệnh trầm kha nhất định phải dùng thuốc mạnh, Bành Viễn Chinh cũng có phần bất đắc dĩ.
…
Trước ký túc xá, Cục công an huyện công bố một tài khoản để trong sạch hóa bộ máy chính trị, kỳ hạn là một tuần. Ngày thứ nhất, đa số người đều chỉ ngắm nhìn, tới ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, một số người không chịu nổi tâm trạng thấp thỏm lo sợ, cắn răng nộp lên một khoản tiền, đồng thời báo cáo bằng văn bản lên Đảng ủy Cục về nguồn gốc của những khoản tiền phi pháp này.
Trong những người này, có cảnh sát là cán bộ trung tần, cũng có cảnh sát bình thường.
Trưa ngày 21 tháng 8, quy định hết hạn. Tạ Huy đã ghi chép đầy đủ các trường hợp, tên, chức vụ, khoản tiền bao nhiêu, nguồn gốc của số tiền v.v…, bèn xét duyệt lại một lần cuối, chuẩn bị báo cáo với Bành Viễn Chinh.
Tạ Huy đến phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, thấy một người đàn ông trung niên, vẻ mặt hồng hào, quắc thước ở trong phòng. Đó là Lý Minh Nhiên, người mà Tạ Huy cũng đã vài lần gặp gỡ, nguyên là Cục trưởng Cục công an quận Tân An, nhưng hôm nay Lý Minh Nhiên là trợ lý của Chủ tịch huyện Cung.
- Chủ tịch huyện Lý.
Tạ Huy mỉm cười, chủ động bắt tay Lý Minh Nhiên, Lý Minh Nhiên cười ha hả:
- Lão Tạ, chào anh!
- Hai người đã quen biết, toi cũng không cần giới thiệu.
Bành Viễn Chinh cười:
- Lão Tạ, công việc chủ yếu tạm thời của đồng chí Minh Nhiên là trợ giúp chúng ta trong công tác quản lý xã hội, hai người cần phối hợp với nhau!
Tạ Huy cười nói:
- Sau này xin Chủ tịch huyện Lý chỉ đạo nhiều hơn cho công tác của chúng tôi. Chủ tịch huyện Bành, công tác tự kiêm tra, tự sửa đổi đã kết thúc, theo chỉ thị của lãnh đạo, chúng tôi thu thập một số tình hình, lãnh đạo muốn nghe báo cáo hay xem tài liệu?
Bành Viễn Chinh khoát tay:
- Toi không nghe báo cáo đâu, lát nữa tôi còn phải đi bàn chuyện hợp tác với mấy nhà đầu tư. Lão Tạ, anh báo cáo với đồng chí Minh Nhiên, hai người bàn bạc một chút, xem nên xử lý thế nào.
Bành Viễn Chinh đứng dậy:
- Đầu tiên, các vị đưa ra một kết quả xử lý, tôi xem kỹ rồi hãy nói!
Lý Minh Nhiên mỉm cười khiêm nhường:
- Lão Tạ, tôi vừa tới, chưa quen với tình hình của huyện Lân và Cục công an huyện. Như vậy đi, nên xử lý như thế nào, anh quyết định đi!
Tạ Huy lúng túng cười khổ:
- Lãnh đạo đừng nói như vậy, xin lãnh đạo chỉ thị!
Lý Minh Nhiên cười, cũng không khiêm nhường nữa, xem kỹ tài liệu do Tạ Huy mang tới. Hai người xem xét một lượt từ đầu tới cuối, Lý Minh Nhiên trầm ngâm một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói:
- Lão Tạ, tôi nghĩ, Chủ tịch huyện Bành làm như thế này, hẳn là không muốn làm khó dễ với ai cả, mà là muốn ổn định tình hình.
Dựa trên nguyên tắc này, những đồng chí phạm lỗi rất nhỏ, có thể xử phạt nội bộ Đảng, cảnh cáo, cho bọn họ cơ hội hối cải và nỗ lực công tác.
Nhưng mấy người phạm lỗi với số tiền khá lớn, vi phạm kỷ luật tương đối nghiêm trọng, có thể cho miễn chức, nhưng không bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Như thế, vừa thể hiện được sự nghiêm khắc, vừa có được sự khoan dung. Trên thực tế, xử lý hành chánh bằng cách miễn chức thế này là đã nhẹ tay rồi.
À, ngày mai tôi đến Cục công huyện để gặp các đồng chí, lão Tạ thấy có được không?
Mặc dù Lý Minh Nhiên hỏi với giọng thương lượng, nhưng trên thực tế, y là trợ lý Chủ tịch huyện do Thành ủy bổ nhiệm, là cán bộ cấp phó huyện, hỗ trợ công tác công an của Bành Viễn Chinh, xem như là lãnh đạo trực tiếp của Tạ Huy.
(1) Chủ tịch nước Trương Tấn Sang nói "Trước đây chỉ một con sâu làm rầu nồi canh, nay thì nhiều con sâu lắm. Nghe mà thấy xấu hổ, không nhẽ cứ để hoài như vậy. Mai kia người ta nói một bầy sâu, tất cả là sâu hết thì đâu có được. Một con sâu đã nguy hiểm rồi, một bầy sâu là 'chết' cái đất nước này". Ôi, không biết sâu Trung Quốc và sâu Việt Nam, con nào nguy hại hơn?