Cao Quan

Chương 485: Đừng đưa đầu vào họng súng!





Thật ra Mã Thiên Quân không bận họp, mà đang trốn trong phòng làm việc, tránh không gặp người. Cũng không phải y xem thường Bành Viễn Chinh, mà là vì đang ở thời điểm mấu chốt khi được đề cử chức vụ Phó chủ tịch huyện, phải biểu lộ rõ thái độ của mình cho Cung Hàn Lâm thấy.

Làm người trong quan trường, chỉ có thể lựa chọn "phe" một lần, kiêng kỵ nhất là đưa qua đảo lại không chừng. Cung Hàn Lâm đưa cho y một miếng ngon, để báo đáp về mặt chính trị, Mã Thiên Quân nhất định phải làm như vậy.

Nhưng Mã Thiên Quân không thể ngờ là Bành Viễn Chinh lại phản ứng kịch liệt như thế, hơn nữa còn đưa ra tối hậu thư. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Đương nhiên y muốn đứng về phía Cung Hàn Lâm, hy vọng trở thành Phó chủ tịch huyện, nhưng cũng biết, cho dù được vậy, thì mình vẫn còn kém xa Bành Viễn Chinh; hơn nữa, cũng không dám công khai mạo phạm hắn.

Thủ đoạn của Bành Viễn Chinh đã nổi danh trong huyện, Nếu như không phải vì cái ghế Phó chủ tịch huyện quá hấp dẫn, Mã Thiên Quân cũng không dám đứng về phía đối lập với Bành Viễn Chinh.

Dĩ nhiên, có thể lên làm Phó chủ tịch huyện hay không, còn phải chờ thành phố quyết định. Nhưng đối với ba người Mã Thiên Quân, họ không có quan hệ cũng không có ai đỡ đầu ở thành phố, sự đề cử tích cực của Cung Hàn Lâm là cọng rơm duy nhất họ có thể bám vào.

Nghe xong cuộc điện thoại, mặt Mã Thiên Quân hết sức âm trầm, đồng thời cũng lo lắng. Trong một thời gian ngắn ở dưới sự phân quản của Bành Viễn Chinh, y thừa hiểu tính cách của hắn, nếu Bành Viễn Chinh đã có phản ứng đến mức này, rõ ràng sẽ không nể nang và để lối thoát cho ai.

Mã Thiên Quân do dự một lát, tức giận đi về phía Ủy ban nhân dân huyện. Vi Minh Hiên cũng có cùng tâm trạng và phản ứng như y, hai người hầu như một trước một sau đi vào trụ sở Ủy ban nhân dân huyện, nhìn nhau cười khổ.

- Lão Mã, vị này vừa trở về, liền khua chiêng gióng trống…Hôm nay, sợ là muốn cho chúng ta phải xuống ngựa!

Vi Minh Hiên hạ giọng nói.

Mã Thiên Quân thở dài:

- Quan hơn một cấp, đè chết người, chúng ta có cách nào đâu? Đã lỡ mạo phạm, khiến lãnh đạo nổi giận, chúng ta đành đón nhận, coi như làm cái túi để lãnh đạo trút giận vậy!

Hai người sóng vai thấp thỏm đi vào phòng họp, vừa muốn cười nói mấy lời vớt vát, Bành Viễn Chinh đã liếc nhìn hai người một cái, thản nhiên nói:

- Tốt lắm, mọi người đến đông đủ, bây giờ chúng ta bắt đầu họp! Các đồng chí, tôi được đồng chí Hàn Duy và Chủ tịch huyện Cung ủy thác, ra mặt giải quyết vụ tranh chấp này.

Nông dân là người sử dụng đất, hiền lành chất phác nhất, nhưng cũng sĩ diện nhất. Họ luôn tự cho mình là quần thể yếu thế. Mà trên thực tế, họ cũng chính là một quần thể yếu thế.

Cải cách thúc đẩy kinh tế phát triển, không thể không xây dựng các công trình, đẩy mạnh tiến trình đô thị hóa, mà bất kỳ công trình công nghiệp hay công trình xây dựng, hầu như đều phải đi qua đất đai của nông dân, thậm chí đi qua nhà ở của họ, không tránh khỏi nông dân cho rằng chính phủ và đơn vị thi công xâm chiếm lợi ích của họ. Về vấn đề lợi ích, nông dân rất khó nhượng bộ, đặc biệt là ở những nơi họ đã trồng cây nông nghiệp, cây ăn quả. Họ sẽ tìm đủ loại lý do để ngăn cản đơn vị thi công, yêu cầu những khoản đền bù kếch xù, thậm chí là tụ tập gây chuyện, cá biệt có nơi còn xảy ra đổ máu. Gặp phải tình huống như vậy, phải hết sức cẩn trọng.

Bành Viễn Chinh vừa nói tới đây, Cảnh Đại Niên đột nhiên xen vào:

- Chủ tịch huyện Bành, xin lỗi, tôi muốn xen vào mấy câu.

Bành Viễn Chinh thầm cau mày, nói:

- Xin mời nói.

- Chủ tịch huyện Bành, các lãnh đạo huyện, đối với việc xây dựng nhà máy luyện than cốc, nông dân ở thôn Tam Trì rõ ràng cố tình gây sự! Trước đó đã xác định xong phương án bồi thường, tại sao có thể nói đổi là đổi?

Theo kinh nghiệm của chúng tôi mà phán đoán, bọn họ làm như vậy, có một lý do là để yêu cầu bồi thường một khoản kếch xù, nhưng còn có một lý do nữa, đó là nhân cơ hội uy hiếp chúng ta, để chúng ta phải nhận bọn họ vào làm việc trong nhà máy.

Chủ tịch huyện Bành, chúng tôi là doanh nghiệp quốc doanh, theo sự sắp xếp của thành phố, chúng tôi đã tiến hành thông báo tuyển công nhân. Công nhân viên chức của chúng tôi, ít nhất phải có hộ khẩu thành thì, đây là một yêu cầu căn bản. Đồng thời, nghề này của chúng tôi, đòi hỏi hàm lượng kỹ thuật cao, yêu cầu đối với công nhân viên chức càng cao, trình độ văn hóa nhiều nông dân quá thấp, làm sao phù hợp với yêu cầu công việc của chúng tôi?

Cảnh Đại Niên từ tốn nói, lời y không có gì sai, nhưng cũng không hẳn là đúng cả.

- Cảnh tổng, điểm này huyện chúng tôi có thể hiểu được, chúng tôi cũng chưa từng nghĩ, muốn quý công ty giải quyết công ăn việc làm cho nông dân. Nhưng, việc đền bù cho chỗ đất trên sườn núi theo chính sách quy định một cách cứng nhắc, quả thật là có phần không công bằng, căn cứ nguyên tắc bảo đảm thi công thuận lợi, phía công ty anh có thể nên nhường một bước, tăng diện tích bồi thường lên mười phần trăm nữa.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, nhìn Cảnh Đại Niên.

Cảnh Đại niên do dự một chút:

- Chủ tịch huyện Bành, chúng tôi là xí nghiệp quốc doanh, để đảm bảo tài sản nhà nước, chúng tôi chịu sự giám sát của Ủy ban nhân dân thành phố và Ủy ban Quản lý giám sát tài sản nhà nước, nếu tăng diện tích đền bù, giá thành xây dựng sẽ tăng khá cao.

Bành Viễn Chinh nhướng mày, thản nhiên nói:

- Cảnh tổng, tôi nghe nói tài chính thành phố mới vừa trợ cấp cho các anh một trăm ngàn. Sau này, khoản trợ cấp này đều có! Như vậy, về chuyện Ủy ban nhân dân thành phố và Ủy ban Quản lý giám sát tài sản nhà nước, cứ để tôi lo, chỉ cần các anh chịu nhường một bước, chúng ta cũng dễ nói chuyện với nông dân!

Bành Viễn Chinh đã nói như vậy, hơn nữa, Cảnh Đại Niên cảm thấy lấy cứng đối cứng, giằng co với nông dân làm trễ nãi việc thi công, cũng không phải là kế sách lâu dài, bèn đáp ứng, bảo là phải báo cáo cho Tổng giám đốc Mạnh Kiến Tây của Tổng công ty khí than.

Bành Viễn Chinh thấy Cảnh Đại Niên nhượng bộ, bèn cười cười, quay lại nhìn Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên, giọng trở nên hết sức nghiêm nghị:

- Mã Thiên Quân, anh chịu trách nhiệm liên hệ với Tổng công ty khí than, tranh thủ nhanh chóng đạt được một thỏa thuận bổ sung, sau đó báo cáo cho tôi. Vi Minh Hiên, anh chịu trách nhiệm phối hợp Bí thư Đảng ủy thị trấn Tâm Trì, giải quyết các vấn đề liên quan đến nông dân.

Bành Viễn Chinh vừa nói vừa nhìn Bí thư Đảng ủy thị trấn Tam Trì Thừa Đào, gật đầu.

Thừa Đào không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy nhận lệnh:

- Xin lãnh đạo yên tâm, thị trấn Tam trì chúng tôi nhất định quán triệt đầy đủ tinh thần chỉ thị của Chủ tịch huyện Bành!

Bành Viễn Chinh cười nhẹ, liếc nhìn Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên, nói với giọng hết sức lãnh đạm:

- Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, tôi hy vọng mọi người mở to mắt mà nhìn cho kỹ, đừng có đưa đầu vào họng súng! Lúc này, ai làm trễ nãi công việc trong huyện, để xảy ra sơ suất ở một khâu nào đó, sẽ bị miễn chức ngay tại chỗ rồi nói sau!

Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên chột dạ, nhưng đồng thời cũng có phần không phục: mình cũng là cán bộ do Huyện ủy bổ nhiệm, bây giờ còn được đưa vào danh sách lựa chọn Phó chủ tịch huyện, đâu phải ai muốn miễn chức là miễn?

Bành Viễn Chinh nhìn hai người, khóe miệng hiện lên một nét cười lạnh như băng.



Cảnh Đại Niên trở về trụ sở của Tổng công ty khí than, đây vốn là tòa nhà văn phòng công ty bông vải đã phá sản đóng cửa.

Mạnh Kiến Tây đang nói chuyện điện thoại, thấy Cảnh Đại Niên vào, vội nói mấy câu rồi cúp điện thoại.

- Lão Cảnh, nói chuyện với người của huyện Lân rồi à? Bọn họ nói sao?

Mã Kiến Tây hỏi.

Cảnh Đại Niên cười:

- Mạnh tổng, Bành Viễn Chinh nói, hay là chúng ta nhường một bước, tăng diện tích bồi thường. Mạnh tổng, tôi cảm thấy kéo dài lâu như vậy cũng không phải là chuyện hay, không bằng nhường một chút…

Mạnh Tây bất mãn, nhìn Cảnh Đại Niên một cái, cười lạnh:

- Lão Cảnh, lập trường của anh có vấn đề! Bây giờ chúng ta đang ở vào giai đoạn đầu xây dựng, những công việc cần làm còn rất nhiều, đòi hỏi rất nhiều tiền, tăng diện tích bồi thường, cần một số tiền rất lớn!

Hơn nữa, chúng ta dựa theo chính sách quy định mà làm, cũng không có gì sai. Trong huyện có trách nhiệm trợ giúp chúng ta giải quyết vấn đề nông dân cố tình gây sự. Lão Cảnh, anh nói với Bành Viễn Chinh một tiếng, là tôi nói: nếu như họ không có hành động nào có tính thực chất để giải quyết vấn đề, chúng ta sẽ khiếu nại lên thành phố, xin lãnh đạo thành phố ra mặt giải quyết. Nếu như thật sự không được, hoàn toàn có thể chọn xây dựng công trình nơi khác!

Mạnh Kiến Tây là người đứng đầu, quyết sách ở trong tay y, thái độ của y cứng rắn như vậy, mặc dù Cảnh Đại Niên xem thường, nhưng không thể làm gì được.



Bành Viễn Chinh phái Vương Hạo, Vi Minh Hiên đến liên hệ với Mạnh Kiến Tây, nhưng Mạnh Kiến Tây thậm chí không thèm tiếp bọn họ, người của Tổng công ty đánh tiếng, muốn nói chuyện với Mạnh tổng, ít nhất phải là lãnh đạo huyện.

Mạnh Kiến Tây là người rất kiêu ngạo và ngông cuồng, Vương Hạo trở lại nói với Bành Viễn Chinh như vậy. Bành Viễn Chinh nhíu mày, quyết định đích thân đi gặp ông chủ doanh nghiệp nhà nước này.

Ở trên xe, Hoắc Quang Minh kính cẩn cười, nói:

- Lãnh đạo, tôi có hỏi thăm một chút, vị Mạnh tổng này, nguyên là Trưởng phòng Ủy ban Xây dựng, sau qua công ty dầu hỏa làm Phó giám đốc, bây giờ là Tổng giám đốc Tổng công ty khí than, là cán bộ cấp huyện do Ban tổ chức Thành ủy quản lý. Hơn nữa, nghe nói hắn là thân thích của Chủ tịch thành phố Mạnh.

Hoắc Quang Minh nhẹ nhàng bổ sung một câu, thầm liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái. Trong huyện có tin nói Bành Viễn Chinh là cháu gọi Chủ tịch thành phố Mạnh bằng cậu, y nói chuyện này là để hắn lưu ý.