Cao Quan

Chương 551: Lời lẽ có lực sát thương!





Dịch Quốc Khánh cố gắng kìm nén sự kích động, cầm thật chặt tay Bành Viễn Chinh, nói:

- Ông nội của tôi là cấp dưới cũ của Phùng lão, cha mẹ của tôi coi Phùng lão là trưởng bối, chỉ cần anh giúp tôi nói với bà Phùng một tiếng, để cho bà nói chuyện với cha mẹ tôi, cha mẹ tôi sẽ nghe…

Bành Viễn Chinh ngạc nhiên:

- Nhờ bà nội tôi giúp nói chuyện với cha mẹ anh? Chuyện này không được đâu!

- Bành thiếu, chỉ cần anh giúp tôi việc này, tôi và Hiểu Lan cả đời cũng không quên đại ân đại đức của anh!

Dịch Quốc Khánh năn nỉ.

Bành Viễn Chinh bối rối:

- Nếu như chính tôi đi nói giúp anh thì không có vấn đề, tôi sẽ nhận lời ngay, nhưng vấn đề là, bà nội tôi...

Bành Viễn Chinh nhớ tới bà Phùng cũng luôn coi trọng xuất thân và dòng dõi, không khỏi cười khổ, nếu như chuyện này xảy ra với mình, thái độ trong nhà mình cũng chẳng khác gì cha mẹ Dịch Quốc Khánh!

Hôn nhân ở những nhà thế gia, giàu có, không còn là một loại hôn nhân thuần túy và tinh khiết, mà còn mang sắc thái lợi ích chính trị và kinh tế, con trai gia đình thế gia rất ít cưới cô gái nhà bình dân.

Cho nên, Bành Viễn Chinh cũng không cho là, Dịch Quốc Khánh có thể nhận được trợ giúp gì đó từ bà nội của mình. Chẳng may làm không tốt, ngược lại càng khiến vợ chồng Dịch gia thêm chống đối..

Nhưng Dịch Quốc Khánh đã mở miệng năn nỉ như vậy, Bành Viễn Chinh cũng đành phái nhận lời giúpy thử một lần. Có lẽ, đối với Dịch Quốc Khánh, đây là cơ hội cuối cùng.

- Được rồi, Dịch huynh, tôi giúp anh nói một chút. Nhưng nói thật, anh không nên ôm kỳ vọng quá lớn, tôi nghĩ...

Bành Viễn Chinh thở dài nói:

- Nếu như chuyện này ra ở trên người của tôi, sợ là trong nhà chúng tôi cũng sẽ phản đối quyết liệt.

Dịch Quốc Khánh như trút được gánh nặng, cười cười

- Sẽ không đâu, nếu là anh, có lẽ bà Phùng sẽ phản đối, nhưng vấn đề bây giờ không phải là anh, mà là tôi. Tôi nghĩ, bà sẽ mềm lòng, sẽ không để tôi và Hiểu Lan bị chia rẽ.

Bành Viễn Chinh ừ một tiếng, cũng không tiếp tục đả kích lòng tin của Dịch Quốc Khánh.

Tinh thần Dịch Quốc Khánh phấn chấn, y ngồi thẳng người, vừa lấy điện thoại di động ra bấm số, vừa cười nói:

- Bành thiếu, tôi bảo Hiểu Lan tới đây, để cô ấy trực tiếp cảm tạ anh!

Lúc Dịch Quốc Khánh gọi điện thoại, y cũng không biết, một cuộc bão tố đã phủ xuống đầu mình và Đậu Hiểu Lan.

Dịch Quốc Khánh đã xem thường mức độ quan tâm của cha mẹ hắn đối với đứa con trai độc nhất là y, thái độ khác thường của y, đột ngột muốn tới Tân An tạm giữ chức, đã khiến cho cha mẹ y hoài nghi. Mà một khi Dịch gia đã chú ý, chuyện Dịch Quốc Khánh đi tới Tân An gặp gỡ người yêu cũ Đậu Hiểu Lan, đã không giấu diếm được Dịch gia.

Dịch Quốc Khánh cũng không biết. Lý do vợ chồng Dịch gia mạnh mẽ phản đối không chỉ là xuất thân bình dân của nhà Đậu Hiểu Lan, mẹ của Đậu Hiểu Lan là công nhân nhà máy in, cha cô là công nhân về hưu của nhà máy dệt, thân thích hai bên nội ngoại không phải là nhà nông thì cũng là nhà nghèo, thật ra điều đó cũng vẫn có thể chấp nhận được. Mấu chốt ở chỗ là mẹ Đậu Hiểu Lan có một em trai đang bị ở tù, mà người này lại phạm một tội rất dơ bẩn, đó là tội hãm hiếp, bị bỏ tù mấy năm trước. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vì con trai, vợ chồng Dịch gia có thể miễn cưỡng tiếp nhận xuất thân và gia đình cha mẹ của Đậu Hiểu Lan, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận người thân thuộc của cô phạm tội như vậy, bởi vì chuyện này khiến Dịch gia bị bôi đen.

Tối hôm qua, Vân Tú, mẹ của Dịch Quốc Khánh, cũng đã đến Tân An, ở tại khách sạn lớn Tân An. Lúc hơn 11 giờ sáng nay, Vân Tú chặn Đậu Hiểu Lan ở cổng trường Đại học Giang Bắc, giờ này hai người đang ở trong một quán cà phê trước trường Đại học, đối mặt nói chuyện với nhau.

Ánh mắt phức tạp, Vân Tú ngắm nhìn cô gái xinh đẹp khiến con trai bà thần hồn điên đảo, ngồi đối diện với mình. Đậu Hiểu Lan cũng đang chăm chú nhìn người phụ nữ trung niên ăn mặc trang phục đắt tiền đến từ Thủ đô này.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người chạm mặt. Lần đầu tiên gặp mặt là ở Dịch gia, Vân Tú không hề nói câu nào với Đậu Hiểu Lan, chẳng thèm ngó tới, cực kỳ khinh miệt; lần thứ hai, Vân Tú "cho gọi" Đậu Hiểu Lan, không thèm để ý lời van xin của Đậu Hiểu Lan, dùng toàn lời lẽ nặng nề khiến Đậu Hiểu Lan hết sức nhục nhã, thậm chí còn lấy cha mẹ Đậu Hiểu Lan ra đe dọa, khiến Đậu Hiểu Lan lặng lẽ rời bỏ Dịch Quốc Khánh mà đi. Lần này là lần thứ ba gặp mặt.

Lần gặp mặt này, tâm trạng và thái độ của hai người đã khác trước. Đậu Hiểu Lan không còn ngây ngô và khiếp nhược như xưa, mà Vân Tú cũng bởi vì lập trường của con trai mà có một chút cảm giác bất đắc dĩ, không biết nên làm gì. Thậm chí bà còn nghĩ, nếu như không vì người cậu hèn hạ kia của Đậu Hiểu Lan, bà có thể hết sức thuyết phục chồng mình, vì hạnh phúc của con mà chấp nhận tất cả.

- Tiểu Đậu, ho phép tôi như vậy gọi cháu như vậy nhé!

Cuối cùng, Vân Tú lên tiếng.

- Bà quá khách khí. Như vậy, cháu cũng gọi bà là dì Vân, được chứ?

Giọng Đậu Hiểu Lan mềm mại, nhẹ nhàng mà trong trẻo, có một chút gì đó linh hoạt biến ảo.

Đối mặt với Đậu Hiểu Lan như vậy, Vân Tú không thể không thừa nhận, cô bé này có rất nhiều điều hấp dẫn đàn ông, cũng khó trách con mình yêu cô ta như si như say.

- Cháu thích Quốc Khánh, đúng không?

- Cháu yêu Quốc Khánh cũng yêu cháu, mặc dù cháu và anh ấy không thề non hẹn biển, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tình cảm của chúng chau càng sâu sắc. Thật xin lỗi, dì Vân, lời hứa trước kia cháu không giữ được. Nhưng đây không phải lỗi của cháu, cháu không sai, Quốc Khánh cũng không sai. Cháu đã rời bỏ anh ấy hai năm, là vận mệnh đưa đẩy để chúng cháu gặp lại.

Đậu Hiểu Lan nhẹ nhàng nói, giọng cô kiên định và kiên quyết.

- Xin dì cho chúng cháu một cơ hội, chúng cháu yêu nhau...

Đậu Hiểu Lan còn chưa nói hết, đã bị Vân Tú phất tay cắt ngang:

- Được rồi, cháu không cần phải nói, tôi thừa nhận, tất nhiên phải thừa nhận, là hai đứa yêu nhau, tình cảm đó không hề giả dối. Nhưng, gia đình của cháu, bối cảnh của cháu, so với nhà chúng tôi... Tôi nói như vậy, cháu hiểu chứ?

Đậu Hiểu Lan mím môi:

- Dì Vân, lời lẽ đó, dì đã nói qua một lần rồi, từ góc độ nhìn của dì, cháu xuất thân bần hàn không xứng với Quốc Khánh, nhưng đây không phải là lý do cản trở chúng cháu yêu nhau! Lâu như vậy, cháu đã hiểu, cháu yêu Quốc Khánh, cả đời này không có anh ấy, cháu không sống nổi...

Khóe mắt Đậu Hiểu Lan nhỏ xuống mấy giọt lệ trong suốt:

- Dì Vân, cầu xin dì thành toàn cho chúng cháu!

- Ài...

Vân Tú thở dài một tiếng:

- Tôi từng nghĩ tới thành toàn cho hai đứa, nếu Quốc Khánh thích cháu như vậy, nếu nó kiên trì như vậy, tôi có thể nhượng bộ. Nhưng, bối cảnh của gia đình cháu... cậu của cháu... Chuyện này khiến Dịch gia trở thành trò cười, cho dù tôi đồng ý, cha của Quốc Khánh cùng với chú bác, trưởng bối trong nhà, cũng sẽ kiên quyết không đồng ý!

Đậu Hiểu Lan trong lòng run lên:

- Cậu cháu phạm pháp, là chuyện của ông ấy, không liên quan tới cháu và gia đình cháu. Dì Vân, cháu…

- Đó là một vết nhơ, một vết nhơ hèn hạ!

Vân Tú hơi kích động, cười lạnh:

- Dịch gia chúng tôi không thể bị vấy bẩn! Đừng bảo là yêu... Thực tế vĩnh viễn là thực tế, không phải là chuyện cổ tích! Tiểu Đậu, là người từng trải, dì khuyên cháu nghĩ thoáng một chút, cháu và Quốc Khánh nhà chúng tôi thật sự là không thích hợp. Cháu nhẫn tâm để cho Quốc Khánh bị cười nhạo có một thân thích phạm tội cưỡng gian sao? Cháu nhẫn tâm khiến Quốc Khánh không ngẩng đầu được ở trước mặt bạn bè sao?

Làm gì có cái gọi là tình yêu bất chấp tất cả... Đây đều là ảo tưởng của những người trẻ tuổi các cháu. Cháu ngẫm lại xem, Quốc Khánh sẽ đồng ý vì cháu từ bỏ gia đình của nó sao? Không có gia đình, nó sẽ mất đi tất cả, nó sẽ trở thành hai bàn tay trắng, thậm chí nó không cách nào sinh tồn được trong xã hội!

Tôi dám cam đoan, sau nhiệt tình nhất thời, các cháu sẽ thống khổ, sẽ hối hận! Mà Quốc Khánh cũng sẽ vì hành động không suy nghĩ ngày hôm nay mà buồn nản!

Tôi cũng dám cam đoan, sau một thời gian nữa, Quốc Khánh đã quen với vinh quang của gia đình, quen lối sống giàu sang, sẽ không chịu nổi và hối hận vì sự lựa chọn ngày hôm nay! Tiểu Đậu, nghe dì Vân khuyên một câu, giải thoát bản thân cháu, cũng giải thoát con trai của dì!

Cháu là một cố gái ưu tú, với điều kiện của cháu, sẽ dễ dàng tìm được hôn nhân và gia đình riêng của mình. Dì có thể cho cháu một khoản tiền, giúp cháu tạo một cơ hội tiến thân... Chỉ cần cháu rời bỏ con trai của dì!

Nếu như cháu thật sự yêu con trai của dì, hãy buông tha nó, để cho nó cưới một cô gái môn đăng hộ đối, để cho nó sống một cách vui vẻ, thoải mái!

Lời của Vân Tú giống như từng tiếng sấm sét, đập vào trái tim Đậu Hiểu Lan. Cô rơi lệ đầy mặt, lâm vào vô tận mê man và đau thương.

Tình cảm của cô đối với người yêu của mình vô cùng tha thiết và kiên trinh, trong hai năm ly biệt, cô đóng chặt trái tim, cự tuyệt lần lượt các chàng trai ưu tú theo đuổi, vẫn chờ đợi cho dù chỉ là đợi chờ trong vô vọng.

Khi gặp lại Dịch Quốc Khánh, cô vốn đã quyết định, quyết tâm, cùng người yêu vượt qua muôn vàn khó khăn, dù như thế nào cũng sẽ ở bên nhau. Nhưng, lời của Vân Tú làm cho cô dao động, làm cô đột nhiên tỉnh mộng: giữa thực tế tàn khốc và tình yêu mộng ảo, rốt cuộc nơi nào mới là bến bờ cho cô đây?

Mà thật sự có cái bến bờ kia sao? Đôi mắt cô đẫm lệ nhìn Vân Tú, trong lòng thầm nghĩ: Anh ấy thật sự sẽ vì mình vứt bỏ hết thảy sao? Nếu anh ấy mất đi tất cả những gì đang có, anh ấy thật sự có hạnh phúc hay không, và bởi vậy, mình có hạnh phúc hay không?

Và sau khi những cuồng nhiệt ban đầu của tình yêu, anh ấy còn có thể kiên trì trước sau như một như bây giờ không? Kể cả bản thân mình cũng vậy!

"Đây là một vết nhơ, một vết nhơ hèn hạ!"

"Nếu như cháu thật sự yêu con trai của tôi, hãy buông tha nó, để cho nó cưới một cô gái môn đăng hộ đối, để cho nó sống một cách vui vẻ và thoải mái! Đây chẳng lẽ không phải là điều cháu muốn thấy sao?

Lời của Vân Tú lại nổ vang trong đầu cô, cô che mặt khóc không thành tiếng.

Vân Tú lẳng lặng nhìn Đậu Hiểu Lan, đợi Đậu Hiểu Lan đưa ra quyết định.

Lần gặp mặt này, bà chọn lựa một thái độ cư xử khác, mặc dù ôn hòa hơn, nhưng có lực sát thương hơn.

Một lúc lâu, Đậu Hiểu Lan lau khô nước mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô nhìn Vân Tú, ánh mắt bình thản như nước, như không mang theo một chút tình cảm nào.

Đó là một ánh mắt đau thương và tuyệt vọng tột bực, khiến Vân Tú chấn động, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác mình đang phạm phải một tội ác.