Cao Quan

Chương 589: Tình huống xảy ra đột ngột





Lúc Bành Viễn Chinh làm khách ở Tần gia, ở Tân An, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham lại triệu tập hội nghị thường ủy, buổi chiều lúc sắp tan tầm, ông ta mới gọi điện thông báo, 7 giờ tối họp.

Hàn Duy do dự một lát, rồi nhấc điện thoại lên gọi cho Phó bí thư Huyện ủy huyện Lân Âu Dương Dũng, bảo Âu Dương Dũng tìm Phó chủ tịch huyện Lý Minh Nhiên tới, để ông ta hội ý với hai người cùng lúc qua điện thoại.

Âu Dương Dũng kinh ngạc, Hàn Duy đột nhiên gọi điện thoại muốn hội ý, hơn nữa còn hội ý qua điện thoại, điều này cho thấy thời gian khá cấp bách, không còn kịp triệu tập họ lên thành phố gặp mặt nói chuyện.

Âu Dương Dũng không dám chậm trễ, lập tức gọi điện thoại gọi Lý Minh Nhiên tới. Lý Minh Nhiên vội vã đi vào phòng làm việc của Âu Dương Dũng, kinh ngạc hỏi:

- Bí thư Âu Dương, tìm tôi gấp như vậy, có việc sao?

- Lão Lý, ngồi đi. Bí thư Hàn đột nhiên gọi điện thoại, muốn hội ý với chúng ta qua điện thoại để bố trí một số công tác.

Âu Dương Dũng cười cười:

- Uống trà không?

- Không, cám ơn. Bí thư Âu Dương, Bí thư Hàn vội vã như vậy, có phải xảy ra chuyện lớn gì không?

Lý Minh Nhiên hỏi.

Vẻ mặt ngưng trọng, Âu Dương Dũng lắc đầu:

- Tôi cũng không rõ, tóm lại, chúng ta chờ nghe lãnh đạo nói như thế nào.

Âu Dương Dũng bấm số điện thoại phòng làm việc của Hàn Duy.

Chuông điện thoại vang lên, Hàn Duy hơi có phần do dự.

Ông ta muốn hội ý với Âu Dương Dũng và Lý Minh Nhiên, đương nhiên là vì ổn định tình hình huyện Lân, không muốn các cán bộ trong huyện nghe thấy, rồi làm cho mọi chuyện trở nên ầm ĩ lên.

Là một trong những lãnh đạo chủ yếu của Thành ủy, Hàn Duy thừa hiểu, lần này, do người phía Đông Phương Nham không thể thuận lợi giành được vị trí mong muốn, nên ông ta tạm thời điều Bành Viễn Chinh ra ngoài, trước tiên là thăng chức cho hắn, sau đó sẽ lại điều chỉnh, cách thức có phần đi theo đường vòng.

Chuyện này cho thấy Đông Phương Nham đã có một sự nhượng bộ nhất định. Phe phái của Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn, dù biết rõ Đông Phương Nham có dụng ý khác, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Dù sao, Đông Phương Nham là người đứng đầu Thành ủy, trong điều kiện cho phép theo quy tắc ngầm trên quan trường, tranh một chuyến với ông ta là có thể, nhưng nếu mạnh mẽ đối kháng với Bí thư Thành ủy, hiển nhiên là không thích hợp.

Vì vậy, theo Hàn Duy thấy, việc Bành Viễn Chinh bị điều khỏi huyện Lân, đến quận Thiên Kiều nhậm chức Chủ tịch quận là chuyện ván đã đóng thuyền.

Mặc dù đây là điều động đột ngột của tổ chức, không chút liên quan đến cá nhân Bành Viễn Chinh, cũng không có nghĩa là thành tích của Bành Viễn Chinh ở huyện Lân không được Thành ủy thừa nhận, nhưng trên quan trường thường thay đổi bất ngờ, nhât là đối với một huyện đã nhiều lần rung chuyển như huyện Lân, việc Thành ủy dột ngột điều Bành Viễn Chinh đi, tất nhiên sẽ dẫn đến phong ba và hiểu lầm.

Trước mắt mà nói, Hàn Duy là Bí thư Huyện ủy huyện Lân, sẽ phải chịu trách nhiệm đối với tình hình ở huyện Lân, bởi vậy, ông ta quyết định nói trước với Âu Dương Dũng và Lý Minh Nhiên, để hai người khẩn cấp hành động, nắm chắc công tác ở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, tuyệt đối không để xảy ra sai lầm vào lúc này.

Chuông điện thoại tiếp tục reo vang.

Hàn Duy trầm ngâm, nhấc ống nghe điện thoại lên, a lô một tiếng.

- Bí thư Hàn, đồng chí Minh Nhiên đã đến.

Âu Dương Dũng kính cẩn cười nói.

- Tốt. Chúng ta bắt đầu hội ý ngắn. Tôi sắp phải tham dự hội nghị Ủy viên thường vụ Thành ủy, chúng ta nói ngắn gọn thôi.

Giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ của Hàn Duy truyền qua điện thoại, thoát ra loa ngoài, vang vọng trong phòng làm việc của Âu Dương Dũng.

Âu Dương Dũng và Lý Minh Nhiên nhìn nhau, đều không hiểu, trong lòng hơi ngưng trọng.

- Có chuyện thế này, khá đột ngột, dù còn chưa xác định chắc chắn, nhưng tôi thấy cần cân nhắc và báo cho hai người một tiếng, để hai người hiểu và chuẩn bị.

Hàn Duy thong thả trầm giọng nói:

- Chủ tịch quận Thiên Kiều lui về tuyến hai vì bệnh, Thành ủy đang muốn điều nhiệm đồng chí Viễn Chinh sang làm Chủ tịch quận Thiên Kiều, lần trước hội nghị Ủy viên thường vụ Thành ủy đã nghiên cứu một lần, nhưng chưa nhất trí. Tối nay trong hội nghị Ủy viên thường vụ Thành ủy, chuyện này rất có thể sẽ ngã ngũ.

Lời của Hàn Duy khiến Lý Minh Nhiên và Âu Dương Dũng thất kinh, hầu như đồng thời đứng dậy, đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy quá đột ngột.

Ở đầu dây bên kia, Hàn Duy trầm mặc một lát, tiếp tục nói:

- Hai người tự hiểu nên làm gì. Kế tiếp, hai người phải nắm chắc công tác ở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, phải duy trì và thúc đẩy tất cả các công tác đang được triển khai ở huyện, nhất định phải bảo đảm nhân tâm ổn định và đoàn kết, không xảy ra rối loạn!

Dĩ nhiên, không loại trừ khả năng đồng chí Viễn Chinh vẫn ở lại huyện Lân. Nếu như vậy, là tốt nhất. Nhưng hai người phải chuẩn bị chu đáo, tránh cho đến lúc đó lại luống cuống tay chân. Âu Dương, cậu chịu trách nhiệm phía Huyện ủy, chủ yếu là công việc hàng ngày, mấy Ủy viên thường vụ Huyện ủy gặp mặt trao đổi, tạm thời không cần nói gì, theo tôi, công tác hiện hữu tạm thời giữ nguyên hiện trạng, nhóm cán bộ đề bạt gần đây, tạm hoãn lại.

Vềphía Ủy ban nhân dân huyện, Lý Minh Nhiên, sau khi cậu trở về, lập tức triệu tập mấy Phó chủ tịch huyện mở cuộc hội ý, các dự án đang thực hiện, nhất định phải giữ vững ổn định và tiến độ, các dự án đang đàm phán tạm thời gác lại. Ngoài ra, công tác hàng ngày của Ủy ban nhân dân huyện cũng phải sắp xếp cho ổn thỏa, không để xảy ra rối loạn.

Âu Dương Dũng và Lý Minh Nhiên liếc nhìn nhau, gần như đồng thanh đáp ứng.

Hàn Duy hơi mệt mổi, nói tiếp:

- Tốt lắm, bàn tới đây thôi, hai người chia nhau hành động. Đang là thời điểm mấu chốt, hy vọng hai người có thể gánh vác tới nơi. Tôi muốn nhắc nhở hai người một câu, không những công tác của Bành Viễn Chinh phải điều chỉnh mà cương vị của Cung Hàn Lâm cũng có thể có điều chỉnh.

Nói xong, Hàn Duy cúp điện thoại.

Lời nói của Hàn Duy bao hàm ẩn ý quá rõ ràng, tuy nhiên, đối với Âu Dương Dũng và Lý Minh Nhiên, trong lúc nhất thời, họ cũng không suy nghĩ nhiều về điều đó. Dù sao, tin Bành Viễn Chinh có thể bị chuyển đi, quá đột ngột, quá bất ngờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trong điện thoại vọng lại tiếng "tút tút", Âu Dương Dũng nhìn Lý Minh Nhiên, cười khổ, một lúc lâu sau mới nói:

- Lão Lý, chúng ta phải làm sao?

Lý Minh Nhiên cũng cười khổ:

- Còn có thể làm sao? Cứ dựa theo chỉ thị của Bí thư Hàn mà làm. Bí thư Âu Dương, tôi về trước, báo cho mấy Phó chủ tịch huyện khác tới họp. Nhưng chuyện của Chủ tịch huyện Bành, rốt cuộc là xác định hay không xác định, có phải báo cho mấy đồng chí khác biết không?

Âu Dương Dũng hơi ngập ngừng một chút:

- Theo tình hình thực tế mà nói, Bí thư Hàn đã chỉ thị, chúng ta cứ làm theo.



Lý Minh Nhiên vội vã trở lại phòng làm việc, lập tức đóng cửa, gọi vào số di động của Bành Viễn Chinh. Đây là số điện thoại riêng của Bành Viễn Chinh, trong bộ máy lãnh đạo huyện, trừ Lý Minh Nhiên và Quách Vĩ Toàn ra, Nghiêm Hoa cũng biết.

Điện thoại thông, không thấy Bành Viễn Chinh bắt máy. Lý Minh Nhiên sốt ruột và bất an, đứng đó, chân mày càng lúc càng nhíu lại.

Mặc dù Hàn Duy đưa ra chỉ thị, nhưng trước khi triệu tập các Phó chủ tịch huyện khác hội ý, y muốn trước hết phải báo cho Bành Viễn Chinh, xem ý hắn ra sao.

Lúc Lý Minh Nhiên định cúp điện thoại, Bành Viễn Chinh nhận cuộc gọi. Hắn đang uống rượu với Tần Đào, nghe chuông điện thoại reo, đứng dậy lấy điện thoại di động trong bọc ra, ra sân Tần gia nghe điện thoại.

- A lô, ai đó?

- Chủ tịch huyện Bành, là tôi, Lý Minh Nhiên.

- Ồ, lão Lý, giờ này rồi còn làm việc, chưa về nhà?

- Chủ tịch huyện Bành, tôi có chuyện muốn nói.

Lý Minh Nhiên không có tâm trạng đâu mà hỏi han Bành Viễn Chinh, liền đi thẳng vào vấn đề:

- Vừa rồi, Bí thư Hàn gọi điện thoại tới, chỉ thị một số công việc cho tôi và Âu Dương Dũng, nói là tối nay Thành ủy mở hội nghị Ủy viên thường vụ, nhằm xác định chuyện điều nhiệm anh làm Chủ tịch quận Thiên Kiều, căn dặn chúng tôi nắm chắc công tác ở huyện, anh xem chuyện này…

Bành Viễn Chinh ngẩn ra, trầm ngâm một lát.

Hắn không ngờ Hàn Duy lại báo trước như vậy, chẳng lẽ Thành ủy đã xác định muốn điều mình đi? Đông Phương Nham ra một đòn gió, phía Chu Tích Thuấn không có chút phản ứng nào sao?

Bành Viễn Chinh suy nghĩ rất nhanh, nhớ tới lời hứa của Mạnh Cường, cau mày phán đoán. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này chưa chắc đã xác định. Thứ nhất, cậu Mạnh Cường không thể trơ mắt nhìn hắn rơi vào vòng nước xoáy tranh đấu quyền lực của lãnh đạo cao tầng; thứ hai, hắn biết rõ Chu Tích Thuấn, nếu hắn thông qua Mạnh Cường tỏ thái độ, tất nhiên ông ta sẽ đáp ứng.

Huống chi, trước giờ, Bành Viễn Chinh và Chu Tích Thuấn vẫn có một sự ăn ý nhất định.

Bành Viễn Chinh không cam lòng bị chuyển đi, vì Bành Viễn Chinh, Mạnh Cường nhất định sẽ kiên quyết đưa ra ý kiến phản đối, mà sự phản đối của Mạnh Cường, nhất định là ngoài dự liệu của Đông Phương Nham, đồng thời cũng có đủ "sức thuyết phục".

Nghĩ tới đây, Bành Viễn Chinh cười nhẹ:

- Lão Lý, thật ra thì có một số việc, chưa tới lúc cuối cùng, rất khó nói trước, nhất là những cán bộ như chúng ta. Gần đây, tôi cũng có nghe nói, Thành ủy muốn điều chỉnh công tác của tôi, nhưng công việc của tôi ở huyện Lân vừa mới triển khai, rất nhiều chuyện chưa làm xong, tôi nghĩ lãnh đạo Thành ủy sẽ thận trọng suy nghĩ điểm này. Việc chọn người cho chức vụ Chủ tịch quận, huyện sẽ không quyết định dễ dàng như vậy đâu!

Lời nói của Bành Viễn Chinh khiến Lý Minh Nhiên có phần mờ mịt, y hỏi thẳng:

- Chủ tịch huyện Bành, chúng ta cũng không phải người ngoài, anh có thể nói rõ ràng với tôi, chuyện mà Bí thư Hàn an bài, tôi phải làm sao bây giờ? Ngoài ra, chuyện anh chuyển đi, có mấy phần chắc chắn?

Lý Minh Nhiên là người thẳng ruột ngựa, thích nói thẳng, hỏi thẳng một cách rõ ràng.

Bành Viễn Chinh cười khổ:

- Lão Lý này, anh muốn tôi nói thế nào đây? Thế này đi, nếu Bí thư Hàn đã chỉ thị như vậy, anh cứ làm theo. Về phần cá nhân tôi, tôi chỉ có thể nói, tôi phục tùng quyết định của Thành ủy và của tổ chức.

Lý Minh Nhiên thở dài một cái, nói:

- Được, tôi hiểu.



Bành Viễn Chinh cúp điện thoại, đi vào phòng khách Tần gia, Tần Lâm đột nhiên cau mày, trầm giọng nói:

- Tiểu Bành, cháu dùng món đồ có giá mười mấy hai chục ngàn sao? Cháu là cán bộ cấp huyện, sao có thể dùng loại thiết bị đắt tiền như thế?

Tần Lâm là một cựu chiến binh, đi lên từ chiến tranh cách mạng, tâm tính cương trực, thấy Bành Viễn Chinh dùng điện thoại di động đắt tiền, trong lòng bất mãn, liền hỏi thẳng hắn.

Bành Viễn Chinh lúng túng xoa xoa đôi bàn tay, thuận tay nhét điện thoại vào vào trong túi. Tần Phượng vội vàng đỡ lời:

- Cha, đây là điện thoại do trong nhà Viễn Chinh mua, tôi nhớ hồi ở quận Tân An, cậu đã từng báo cáo với Ban Kỷ luật Thanh tra quận rồi?

- Vâng, là trong nhà tôi mua, tôi cũng không dùng thường xuyên, lúc đi công tác thì mang theo, dự phòng có tình huống xảy ra đột ngột. Đúng là tôi đã báo cáo với Ban Kỷ luật Thanh tra quận Tân An.

Bành Viễn Chinh mim cười trả lời, Tần Lâm nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi.