Cao Thủ Địa Cầu Tại Tiên Giới

Chương 14





- Kia không phải Đồng Tiểu Như sao? Nghe nói cô ấy đã được Học viện quân sự Tiên Đàm tuyển thẳng đó, nàng dám đi lên chắc là đã nắm chắc tám chín phần rồi, ài…Một triệu thôi mà, cha cô ấy là người giàu nhất tiên quốc, tài sản đâu chỉ vài trăm tỉ mà còn đi giành một triệu này chứ? Đây chẳng phải là không cho đám sinh viên nghèo bọn mình cơ hội sao?
Một học viên phía sau Mao Hữu Tài có chút bức xúc thì thầm bàn luận.
Nữ sinh bên cạnh kẻ đó cười nói:
- Đừng có ghen tị với người ta như vậy, tiểu thư Đồng Tiểu Như là thần tượng của ta đó, thấy một triệu với cơ hội tuyển thẳng ngay trước mặt, sao ngươi không thử một lần đi? Hừ, ngươi có năng lực đó sao?
Sự chú ý của Mao Hữu Tài liền dời lên bục giảng. Đồng Tiểu Như đã đứng giữa hai động cơ.
Giáo sư Thái Ân tươi cười hòa ái:
- Không phải tiểu Như đây sao? Cháu cũng muốn thử một lần à?
Đồng Tiểu Như ngượng ngùng gật đầu:
- Vâng, thưa giáo sư, cháu có thể chứ?
Giáo sư Thái Ân cười nói:
- Đương nhiên có thể, hôm nay ta đến đây là muốn tìm nhân tài, phát hiện trân châu giấu trong bùn đất, cho nên bất kể mọi người có thân phận gì đều được thử một lần.
- Vậy được rồi, cháu bắt đầu đây.
Đồng Tiểu Như xoay người đi đến trước động cơ của người máy Liệp Lang bắt đầu thao tác.
Đám đông vẫn xì xào bàn tán nhưng ngay khi Đồng Tiểu Như bắt đầu thao tác toàn bộ đại sảnh chợt im lặng, mọi ánh mắt đều dồn về Đồng Tiểu Như. Dáng người Đồng Tiểu Như tuy nhỏ nhắn nhưng lúc này nàng lại rất nổi bật.

Trên hai động cơ đều có một kí hiệu trận nhưng không hoàn chỉnh nên không thể phát huy tối đa tác dụng. Công việc của Đồng Tiểu Như là phải hoàn chỉnh những phần đó, cải thiện hiệu suất động cơ. Nàng sử dụng loại dụng cụ chuyên dụng để khắc kí hiệu trận gọi là dao khắc kí hiệu. Loại dao này sẽ không hư hỏng vỏ động cơ mà chỉ đem những vật liệu dùng để khắc chế hòa vào trong động cơ, cho nên một khi đã khắc chế thì trừ phi dùng loại vật liệu đặc biệt để tẩy rửa, bằng không sẽ chẳng có cách nào xóa đi kí hiệu trận.
Mao Hữu Tài chú ý đến chất lỏng đang chảy ra tại đầu dao khắc, có thể thấy rằng từ thời đại tu chân đến thời đại văn minh ngay nay, những vật liệu linh tinh nguyên thủy ban đầu như bột lưu huỳnh, than củi đã bị đào thải, vật liệu hiện tại đang được dùng rộng rãi là một hợp chất kiểu mới. Từ quan điểm này, mọi người đều cho rằng họ rất văn minh hiện đại.
Chừng một giờ sau, Đồng Tiểu Như hoàn thành công việc. Nàng lau mồ hôi trên trán:
- Cháu đã hoàn thành, thưa giáo sư.
Giáo sư Thái Ân nhìn kĩ kí hiệu trận do Đồng Tiểu Như khắc chế, có chút băn khoăn nói:
- Năng lượng đã chuyển hóa nhiều hơn, vận chuyển tốt hơn…Có điều, vẫn chưa hoàn toàn hoàn chỉnh, nó có thể hoạt động được không quá hai phút, cháu thử khởi động nó xem?
Lời nói của giáo sư Thái Ân chính là kết luận cuối cùng, không ai nghi ngờ lời nói của ông, có điều Đồng Tiểu Như vẫn chưa chịu từ bỏ ý định:
- Cháu biết hôm nay giáo sư sẽ tham gia hoạt động, nên từ hai tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị, cháu nghĩ…. Cháu vẫn muốn khởi động thử.
Giáo sư Thái Ân mỉm cười, ông đến bên động cơ tự mình khởi động.
Buzz! Môt tiếng nổ do năng lượng phóng thích vang lên, động cơ bất ngờ rung bần bật, trong phút chốc, một luồng ánh sáng từ kí hiệu trận trên động cơ phát ra.
Đã có những dấu hiệu cho thấy đồn cơ đã hoàn toàn khởi động, nhưng chỉ được không quá hai phút, luồng sáng chói mắt đó từ từ tan biến, ánh sáng trên kí hiệu trận cũng biến mất, động cơ hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Đúng như phán đoán của giáo sư Thái Ân, nó hoạt động không được quá hai phút, Đồng Tiểu Như đã thất bại.
Đồng Tiểu Như, học sinh xuất sắc đến từ trường quý tộc Vân Quý, được Học viện quân sự Tiên Đàm chiêu mộ vào hàng ngũ tinh anh, nhưng vẫn thất bại sau hai tháng chuẩn bị, điều này làm cho tham vọng lên thử một lần của mọi người hoàn toàn tan vỡ. Toàn bộ đại sảnh rơi vào im lặng.
Giáo sư Thái Ân nhìn xung quanh một chút:
- Còn ai muốn lên thử một lần nữa không? Thất bại không sao cả, bởi vì hai động cơ này còn đang trong giai đoạn nghiên cứu, không có kí hiệu trận phù hợp, ngay cả thiết bị tiên tiến, những nhà khoa học chuyên nghiệp có kinh nghiệm phong phú đều không làm được nói chi mọi người? Mục đích thực nghiệm lần này chỉ là tìm kiếm nhân tài, mọi người dũng cảm lên chút nào, không nên vì thất bại của Đồng Tiểu Như mà sợ hãi.
Vẫn không có người đi lên. Kì thật trong lòng mọi người đều đang cân nhắc năng lực của mình, căn bản không có khả năng làm được, vậy thì lên trì hoãn thời gian của mọi người làm gì?
Giáo sư Thái Ân thất vọng thở dài:
- Được rồi, nếu không ai muốn lên, chúng ta thảo luận một số vấn đề khác đi.
Đúng lúc này, sau khi suy nghĩ thật lâu, Mao Hữu Tài rốt cục cũng đi lên:
- Giáo sư Thái Ân, để ta thử xem sao.
- Ngươi là?
Ánh mắt giáo sư Thái Ân dừng trên người Mao Hữu Tài, ông thấy phù hiệu của căn cứ huấn luyện công binh, không cần nói cũng biết thiếu niên này là một học viên công binh, bình thường mọi người đều đến trường lớp chính quy để học, những thiếu niên hết hi vọng mới vào căn cứ công binh, như vậy, cái tên này làm sao hoàn thành được loại việc công nghệ cao này? Đây không phải là dư hơi nên làm loạn sao?
- Ta là Mao Hữu Tài, học viên tổ sửa chữa chiến địa khẩn cấp của căn cứ huấn luyện công binh thuộc quân đoàn Tinh Vân, ta nghĩ… ta có thể hoàn thành hai kí hiệu trận này.
Mao Hữu Tài nói năng rất nhỏ nhẹ nhưng vẫn có nhiều người nghe được, Nhất thời rộ lên tiếng cười nhạo, một học viên công binh thì làm được cái zề? Vậy mà dám khẩu xuất cuồng ngôn, cái gì mà có thể hoàn thành hai kí hiệu trận này!
- Mao Hữu Tài, ngươi thật sự muốn thử sao?
Giáo sư Thái Ân có chút khó xử, cho hắn thử thì khẳng định sẽ lãng phí thời gian của mọi người, không cho hắn thử, vừa rồi mình vẫn luôn mồm cổ vũ người ta lên thử mà.
- Vâng thưa giáo sư, ta khẳng định mình có thể hoàn thành hai kí hiệu trận này, nếu không, ta sẽ không lên đây làm chậm trễ thời gian của mọi người.

Nếu không lên thì Mao Hữu Tài còn chút băn khoăn nhưng một khi đã lên hắn sẽ không lùi bước.
- Được, thấy ngươi có vẻ rất tự tin, nhưng kết quả thế nào đành chờ đến khi ngươi hoàn thành rồi nói.
Cuối cùng giáo sư Thái Ấn cũng cho Mao Hữu Tài một cơ hội.
Mao Hữu Tài trước tiên đến bên động cơ của người máy Liệp Lang, cầm lấy dao khắc kí hiệu. Cũng không xóa đi kí hiệu trận của Đồng Tiểu Như, một lát sau hắn thêm một vài kí hiệu quan trọng vào kí hiệu trận. Cuối cùng hắn điều chỉnh lại dao, chỉnh lại vật liệu khắc kí hiệu để vẽ những đường nhỏ hoàn hảo kết nối các kí liệu lại với nhau.
- Giáo sư Thái Ân, ta đã hoàn thành một kí hiệu trận động lực.
Mao Hữu Tài thu dao lại.
- Chuyện này… chuyện này…
Nhìn kí hiệu trận đã hoàn thành của Mao Hữu Tài, giáo sư Thái Ân kích động không thốt nên lời.
Mao Hữu Tài xoay người đi về động cơ của máy bay chiến đấu Trường Cung, tiếp tục tập trung khắc kí hiệu trận.
Thật ta Mao Hữu Tài thiếu kiến thức khoa học đến mức đáng thương, căn bản hắn không có khả năng vẽ ra kí hiệu trận phù hợp với hai động cơ hiện đại này, sở dĩ hắn dám lên nguyên nhân chính là kí hiệu trận của Đồng Tiểu Như không bị xóa, hơn nữa nó còn có thế hoạt động được gần hai phút, cho nên dựa vào năng lực hiểu rõ lĩnh vực kí hiệu trận của mình thì việc cải tiến kí hiệu trận của Đồng Tiểu Như là một việc rất đơn giản. Cuối cùng là kí hiệu trận của máy báy Trường Cung, càng đơn giản hơn, nghĩ một ra ba, hơi cải tiến một chút là xong.
- Ta, ta muốn thử một lần.
Không đợi Mao Hữu Tài hoàn thành kí hiệu trận, giáo sư Thái Ân đã khẩn cấp khởi động một động cơ.
Buzz! Lại một tiếng nổ do chuyển hóa năng lượng vang lên, tràn ngập ánh sáng chói mắt, động cơ hoàn toàn khởi động. Lần này bất kể là tiếng động, chuyển hóa năng lượng thành động lực hay các mặt khác đều mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.
Một phút, hai phút, ba phút…Mãi đến khi Mao Hữu Tài hoàn thành động cơ còn lại, động cơ thứ nhất vẫn còn hoạt động, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại.
Giáo sư Thái Ân lại khởi động động cơ thứ hai, nó vẫn hoạt động mạnh mẽ như động cơ thứ nhất, lần này Mao Hữu Tài lười biếng chỉ cải biến một hàng kí hiệu nhưng hiệu quả thực tế vẫn tăng gấp đôi, hoàn toàn có thể thỏa mãn yêu cầu chiến đấu.
- Ngươi,
Sửng sốt một lúc lâu giáo sư Thái Ân mới nói được một câu:
- Ngươi thật sự là một học viên công binh sao?
Mao Hữu Tài gật đầu:
- Đúng vậy thưa giáo sư.
- Ta, chuyện này…. Ài, bình thường ta có nghiên cứu kí hiệu trận một chút, hơn nữa vận khí hôm nay đặc biệt tốt nên thành công.
- Chỉ vậy thôi sao?
Giáo sư Thái Ân không tin lời Mao Hữu Tài, vận khí tốt là nói đến trúng vé số thôi, còn dùng để khắc kí hiệu trận thì không có cửa. Mặc dù vậy ông vẫn kiên quyết cho rằng, thiếu niên này tuy là học viên công binh nhưng nhất định có bối cảnh đặc thù. Lão cẩn thận quan sát hi vọng có thể tìm được chút gì đó.
- Thật sự chỉ là thế.
Mao Hữu Tài không muốn giải thích thêm. Câu trả lời của hắn làm rất nhiều người thất vọng, bọn họ cũng giống giáo sư Thái Ân, đều đột nhiên cực kì quan tâm Mao Hữu Tài.
- Thôi được,

Giáo sư Thái Ân thất vọng thở dài:
- Cậu đã thành công hoàn chỉnh hai kí hiệu trận, tuy không nhất định được sử dụng nhưng ta vẫn muốn chúc mừng cậu, cậu được nhận một triệu đồng tiền thưởng của Trung tâm nghiên cứu kí hiệu trận, à, còn có cơ hội được đào tạo chuyên sâu tại học viện quân sự Tiên Đàm, việc này ta sẽ xử lí sau, bất quá phải đợi một năm sau đến khi học viện tuyển sinh viên mới.
Mao Hữu Tài suy nghĩ một chút:
- Một năm sau chúng ta bàn tiếp, đến lúc đó ta sẽ xem xét chuyện đó.
Lời vừa nói ra, cả đại sảnh đã om xòm bàn tán, thằng này là một đứa ngốc sao? Người khác nằm mơ cũng muốn được đào tạo chuyên sâu tại học viện quân sự Tiên Đàm, thật không ngờ hắn còn phải xem xét gì đó, nên biết rằng một khi tốt nghiệp sẽ trở thành sĩ quan quân đội cao cấp hoặc thành viên chính phủ cao cấp đó!
- Hi vọng đến lúc đó cậu sẽ xem xét cẩn thận,
Dừng một chút giáo sư Thái Ân cười nói:
- Mao Hữu Tài, không biết với tiền thưởng cậu có cần xem xét không?
- Đương nhiên muốn chứ, chuyện này không cần xem xét đâu.
Lần này Mao Hữu Tài trả lời rất quyết đoán, không cần tiền hả, vậy hắn đi làm cái chuyện chơi nổi này làm gì? Hơn nữa hiện tại cái gì hắn cũng thiếu, nhất là tiền.
Giáo sư Thái Ân lấy tấm séc ra đưa cho Mao Hữu Tài:
- Trong này có một triệu đồng, cậu có thể đến bất kì ngân hàng trong nước nào rút tiền, mặt khác cá nhân ta còn có một thứ muốn cho cậu,
Giáo sư Thái Ân lại lấy ra một tấm danh thiếp đưa kèm với tờ séc:
- Đây là danh thiếp của ta, trên có ghi địa chỉ liên hệ, cậu nhớ kĩ, chỉ cần cậu đến tìm ta, cho dù ta có đang ngủ cũng tỉnh lại để gặp cậu, đương nhiên, có đôi khi đích thân ta sẽ đến tìm cậu, ừm, hi vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu thân thiết,
Cả đại sảnh lại vang lên tiếng bàn luận, phải biết rằng với địa vị của giáo sư Thái Ân, cho dù là thị trưởng thành phố Tiên Đàm cũng không nhất thiết phải nể mặt, đây chỉ là một học viên công binh, sao lại có được vinh dự này chứ?
- Vâng,
Mao Hữu Tài cười nói:
- Có thể kết giao với bậc trí giả như giáo sư Thái Ân là vinh hạnh nhất đời này của ta.
Vẫn chú ý đến Mao Hữu Tài nãy giờ Đồng Tiểu Như đột nhiên vỗ tay, bỗng nhiên cả đại sảnh cũng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
- Người đó, người đó là ca ca của ta đó!
Trong toàn trường có thể khẳng đinh Lạc Mĩ vỗ tay mạnh nhất….