Cao Thủ Địa Cầu Tại Tiên Giới

Chương 3





Dùng kí hiệu vẽ ra trận đồ rồi dùng linh lực khởi động, từ đó người tu chân làm ra những chuyện người thường không làm được, cũng làm được những chuyện người máy không thể.
Mao Hữu Tài thầm tính toán dùng kí hiệu biên tập lại trận đồ rồi dùng linh lực điều khiển, thử khống chế người máy quản lí một chút.
Vẽ kí hiệu trận cần có tài liệu, kí hiệu trận khác nhau sẽ dùng tài liệu khác nhau, với loại kí hiệu trận khống chế sinh vật thì dùng loại tài liệu đơn giản và hiệu quả nhất chính là máu tươi. Nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai chú ý đến bên này, Mao Hữu Tài cắn ngón tay, trực tiếp vẽ trong lòng bàn tay năm kí hiệu tạo thành một kí hiệu trận.
Lĩnh vực tu chân có tổng cộng hai mươi sáu kí hiệu bằng với số mẫu tự trong tiếng Anh, tổ hợp kí hiệu khác nhau sẽ cho ra hiệu quả khác nhau. Từ góc độ này mà xét, kí hiệu trận biến hóa vô cùng nhưng mấu chốt là cần có linh lực khởi động. Trước kia để có đủ linh lực căn bản là chuyện không có khả năng, nhưng hiện tại đã khác, linh lực đang ở tình trạng dư thừa. Mao Hữu Tài giống như một máy tính có khả năng tự biên soạn vô số kí hiệu trận cũng có khả năng tự khởi động kí hiệu trận!
Kí hiệu trận vừa vẽ xong, Mao Hữu Tài vận một cỗ linh lực rót vào trung tâm trận đồ:
- Khống chế kí hiệu trận, mở! Nằm sấp cho ta!
Ngay khi Mao Hữu Tài truyền đạt mệnh lệnh, bàn tay phải đột nhiên truyền đến cảm giác nóng rực. Cùng lúc đó trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một lượng lớn chữ số nhiều như bông tuyết.
“Con số gì đây? Chẳng lẽ là… là quang não của người máy! Ta hiểu rồi, kí hiệu trận khắc vào gáy thật ra là để điều khiển quang não, chỉ cần khống chế quang não là có thể điều khiển người máy!” Vài ngày trước đọc sách điện tử ít nhất Mao Hữu Tài cũng đã biết máy tính ở thế giới này đã phát triển đến trình độ quang não, nó được ứng dụng trog mọi lĩnh vực từ phi thuyền vũ trụ to lớn đến các máy chơi game nho nhỏ.

Lúc này Mao Hữu Tài đang cải biến một chuỗi số trong quang não.
Người máy quản lí đột nhiên cầm roi điện đứng lên, tay kia bóp cò súng gây mê.
“Phanh”, một tiếng súng vang lên, một viên đạn gây mê không đầu bắn vào người cô y tá đã dùng kim tiêm chích Mao Hữu Tài ban nãy. Chính xác đến lạ lùng viên đạn không trúng mông mà dính ngay bầu sữa của cô.
- Chúa ơi… con vừa làm phẫu thuật nâng ngực mà….
Nhìn viên đạn cắm trên ngực, sắc mặt cô y tá nhợt nhạt rì rầm mấy câu, sau đó hai chân mềm nhũn ngã lăn xuống đất.
Mao Hữu Tài đột nhiên hiểu được mệnh lệnh mà hắn sửa đổi không phải là nằm xuống mà là nổ súng. Về phần trúng vào chỗ nhạy cảm nào đó của cô y tá chỉ là sự trùng hợp, bởi vì lúc ấy hắn hoàn toàn không có ý trả thù, như thế không tồn tại mệnh lệnh về phương diện này.
Sau khi cô y ta té xỉu, tiếng còi báo động cũng vang lên, người máy quản lí lập tức bị khống chế, cũng ngay lúc đó kí hiệu trận trên người bọn chúng cũng mất đi ánh sáng.
“Thì ra người máy còn một hệ thống tổng khống chế, nếu ta đoán không sai nó nhất định là từ một quang não rất cao cấp do kí hiệu trận phức tạp tạo thành, nói vậy…” Mao Hữu Tài đột nhiên phát hiện mình có một ít tài năng bẩm sinh để làm hacker.
Tiếng súng và còi báo động làm những bệnh nhân thần kinh hoảng loạn, lập tức loạn thành một đoàn. Bảo vệ, bác sĩ cùng toàn bộ y tá lập tức được huy động bắt giữ những bệnh nhân không nghe lời. Với những bệnh nhân bệnh nhẹ thì dễ dàng xử lí, nhưng đối với những bênh nhân tâm thần có khuynh hướng bạo lực lại rất khó đối phó, bọn họ không chịu bó tay chịu trói mà trực tiếp triển khai đánh nhau với nhân viên bệnh viện.
Thừ dịp hỗn loạn Mao Hữu Tài lao đến cổng chính nhanh như đạn bắn khỏi nòng. Bây giờ mà chạy trốn là thời cơ tốt nhất.
Ngay khi Mao Hữu Tài vọt đến cổng, chuẩn bị ra ngoài thì phía sau hắn vang lên âm thanh kêu cứu.
- Cứu mạng…A….
Mao Hữu Tài quay đầu liền thấy trên bãi cỏ ven sân thể dụng có một bênh nhân thân hình to lớn đang đè một nữ bác sĩ mắt xanh, trong tay hắn đang cầm một tảng đá, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nện xuống!
Mao Hữu Tài nhìn cổng chính không người trông coi, lại nhìn nữ bác sĩ đang kêu cứu, do dự một chút hắn xoay người chạy qua. Nếu cứ như vậy mà bỏ đi hắn khẳng đinh đời này sẽ cảm thấy áy náy.
- Không, không… Chẵng lẽ ngươi không muốn xuất viện sao? Ngươi buông ta ra, ta giúp ngươi xuất viện.”

- Xuất cái đầu mịa ngươi! Lão tử đập chết ngươi!
- Cứu mạng…!
Nữ bác sĩ hoảng sợ nhắm hai mắt lại.
Phanh! Một tiếng kêu vang lênh, bệnh nhân cao to kia ngã xuống.
Vốn nghĩ mình đã chết rồi, nữ bác sĩ nhắm mắt lại đợi một chút đột nhiên thấy trên người nhẹ hẳn, nàng mở mắt ra, lại hoảng sợ khi thấy một thiếu niên tay cầm cục gạch đứng bên cạnh nàng.
May mà kịp lúc, nếu chậm thêm chút nữa chỉ sợ đầu nữ bác sĩ đã nứt ra rồi. Mao Hữu Tài thở dài nhẹ nhõm, ném cục gạch trong tay xuống sau đó vỗ vỗ bụi trên tay.
- Dì à, không việc gì nữa rồi, dì không cần sợ nữa.
- Ngươi…
Nữ bác sĩ kinh ngạc nhìn Mao Hữu Tài, cả nửa ngày không thốt được một câu nhưng ánh mắt thì ngập tràn cảm kích.
Mao Hữu Tài nhìn thoáng về cổng chính, lúc này đã có vài bảo vị đứng ở đó, trong tay bọn họ đều cầm súng gây mê và roi điện. Hắn cười khổ, cơ hội chạy trốn đã không còn.
- Dì à, người đi ra sau lưng ta, ta đưa người đến nơi an toàn, loại trường hợp này đối với người rất nguy hiểm.
Cơ hội chạy trốn đã không còn, Mao Hiểu Tài quyết định đưa Phật thì phải đưa đến tây thiên.
- Được, à mà, ngươi có thể cho ta biết ngươi tên là gì không?
Ánh mắt nữ bác sĩ ngập tràn tò mò.

- Mao Hữu Tài.
- Ngươi không giống bệnh nhân, sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này.
Mao Hữu Tài phi thăng đến, nhưng phi thăng đến đây liền bị đưa vào bệnh viện tâm thần, với chuyện như thế hắn không bao giờ muốn nhắc đến.
- Chuyện đó rất phức tạp, không nói tốt hơn.
- Là có chuyện gì khó nói sao?
Hiển nhiên sự quan tâm của nữ bác sĩ này không phải mãnh liệt bình thường.
- Xem như vậy đi.
Vừa nói chuyện Mao Hữu Tài đã đưa nữ bác sĩ văn phòng.
Nữ bác sĩ mỉm cười:
- Không muốn nói cho ta cũng không sao, ta là Wendy, ta sẽ tiếp tục quan sát ngươi.
Mao Hữu Tài cũng xoay người đi. Hắn không phải bệnh nhân tâm thần, còn gì quan sát nữa đâu?
Hỗn loạn rất nhanh được khống chế, Mao Hữu Tài cũng bị đưa về phòng.