Cao Thủ Đổi Đen Thay Trắng

Quyển 17 - Chương 4




Biên tập: Chuối

Beta: Cúc kiên cường 

Đoàn người trước tiên trở về trướng bồng nghỉ ngơi. Triệu Huyền không đành lòng đánh thức tiểu hồ ly, vì vậy ngay cả ngoại bào và giầy cũng không dám thoát, cẩn thận từng li từng tí ôm hắn vào trong ổ chăn, cánh tay không nhúc nhích, cứ như vậy vòng qua.

Nếu giữ loại tư thế này đi ngủ, sau nửa canh giờ toàn bộ bả vai đều sẽ tê cứng, cái này nào có phải đối đãi với sủng vật, rõ ràng là hầu hạ tổ tông mà. Vương Bảo vừa lắc đầu âm thầm than thở vừa tiến lên giúp vương gia cởi giày.

“Động tác nhẹ một chút, ngươi không cẩn thận sẽ làm tay ta động đậy, đánh thức Ly nhi mất.”

Triệu Huyền như người gỗ tựa vào bên giường, âm thanh tận lực đè thấp đến cực hạn.

Vương Bảo khóe miệng hơi co giật, thầm nghĩ nô tài hầu hạ ngài, ngài lại không vui? Vậy sau này nô tài chỉ cần trực tiếp hầu hạ tiểu chủ nhân thôi là được có đúng không. Hắn từng chút từng chút cởi giày vương gia xuống, lại tiếp tục cởi tất trắng, giống như kẻ trộm rón ra rón rén rời đi.

Triệu Huyền cụp mắt nhìn quả cầu tuyết nhỏ trong lồng ngực, thấy hắn hô hấp đều đặn, biểu tình điềm đạm, lúc này mới chậm rãi thở ra một hơi, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Có lẽ là do nội thương nghiêm trọng, vật nhỏ ham ngủ vô cùng, nếu ngủ không ngon hay là trên đường bị đánh thức, tính tình sẽ cực kì cáu bẳn, tóm được ai là cào người đấy. Trên đầu giường đặt một con hổ bằng vải, một con lợn nhỏ, một con gấu nhỏ đã sớm bị hắn cào rách, đã phải thay đổi vài lần. May mà lương tâm của hắn còn chưa mất hết, trong lúc cào chưa bao giờ dùng đến móng vuốt, chỉ mang tính chất tượng trưng khoa tay mấy lần, bằng không Nhiếp chính vương điện hạ anh tuấn bất phàm của Thiên Nguyên quốc đã sớm mặt mày tan nát.

Nghĩ lại đến đây, môi mỏng Triệu Huyền không nhịn được mỉm cười, tâm tình rất là sung sướng.

Chu Doãn Thịnh ngủ một canh giờ mới tỉnh, trong lúc ngủ 008 vẫn liên tục chữa trị yêu đan, trước mắt tiến triển khá tốt, chỉ cần qua hai ba năm nữa là có thể hóa thành người. Hắn trở mình một cái chui ra từ trong lồng ngực người yêu, khom lưng chậm rãi xoay người.

Tiểu hồ ly hơi động, Triệu Huyền lập tức liền mở mắt ra, hai con mắt đen kịt không có mơ màng chút nào, đang muốn đứng dậy lại đột nhiên ngã trở lại. Bởi vì giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài, nửa người của y đã tê rần, không thể động đậy.

Vương Bảo nghe thấy tiếng vang vội vã vén rèm đi vào, nói: “Vương gia, nô tài giúp ngài xoa bóp.”

Chu Doãn Thịnh lúc này mới phản ứng được, vỗ rơi bàn tay to của Vương Bảo, nhào tới trên thân thể người yêu dùng chân trước nhấn nhấn bả vai cùng cánh tay y, cuối cùng lại sợ không đủ lực, toàn bộ cơ thể nhảy trên người y dẫm đạp, cái đầu tròn tròn tiến tới trước mặt người yêu, một bên liếm mí mắt, sống mũi đôi môi y, một bên “Rầm rì” mà kêu to, phảng phất như đang hỏi có thoải mái hay không.

“Ha, tiểu chủ nhân thực sự là thần, thế mà lại biết Vương gia ngài thân thể không khỏe, đang giúp ngài xoa bóp đây mà.” Vương Bảo cười ha hả khen.

Triệu Huyền trong lòng vui sướng, chờ cánh tay dần bớt tê dại, lập tức ôm lấy tiểu hồ ly liên tục hôn môi, hôn miệng nhỏ, hôn đệm thịt mềm, yêu thích không buông lộ rõ trên mặt. “Ly nhi thật ngoan, không uổng công ta thương ngươi như vậy. Ngươi có linh tính như vậy, không phải là sẽ thành tinh chứ? Nếu thành tinh thì tốt rồi, như vậy, ngươi có thể cả đời ở bên cạnh ta.” Nghĩ đến tiểu hồ ly bình thường nhiều nhất chỉ có mười lăm năm tuổi thọ, hơn nữa Ly Nhi lại còn phải chịu nội thương nghiêm trọng, con ngươi thâm thúy của y xẹt qua một tia u ám.

Vương Bảo thấy chủ nhân tâm tình không tốt, cũng liền thu hồi nụ cười, yên lặng bưng nước nóng tới giúp chủ nhân rửa mặt.

Triệu Huyền giống như thường ngày, nhận khăn ướt lau mặt cho tiểu hồ ly trước tiên, lại lau người, lau bốn đệm thịt mềm, dùng nội lực đem hơi nước dính trên da lông hắn hong khô, xong xuôi lúc này mới bắt đầu tự mình lau mặt. Chu Doãn Thịnh ngồi xổm ở trên bàn trà, cảm thấy được móng vuốt có chút ngứa, không nhịn được cào đến cào đi, đem mặt bàn làm bằng gỗ lim thượng hạng cào đến đầy vết xước, thấy người yêu lau xong mặt còn muốn đổi cho hắn một bộ quần áo săn, tâm trạng có chút không kiên nhẫn, nhảy từ trên mặt bàn xuống, vụt một cái chạy ra ngoài.

Ngoài lều tất cả đều là thị vệ của vương phủ, nhìn thấy tiểu hồ ly không xua đuổi cũng không bắt lấy, mặc hắn lăn lộn trên sân cỏ. Thị vệ thống lĩnh hầu hạ vị tiểu chủ nhân này không phải ngày một ngày hai, thấy hắn tựa hồ rất là tẻ nhạt liền bắt vài con châu chấu, bẻ gãy chân ném cho hắn chơi.

Linh hồn Chu Doãn Thịnh đã lệ rơi đầy mặt, thân thể lại hưng phấn vồ tới, thấy châu chấu bất động còn dùng móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng gẩy gẩy.

Tiểu hồ ly vị thành niên đều hoạt bát hiếu động, đây là bản năng trời sinh, không cách nào khống chế. Ngay cả Tử Ly ba trăm tuổi, trong ký ức của Chu Doãn Thịnh vẫn còn vô cùng bướng bỉnh, thường biến thành hình thú cùng đệ đệ chơi đùa, lăn lộn.

Tiểu hồ ly lớn lên trắng trẻo đáng yêu, đầu tròn tròn, đôi mắt tròn tròn, bốn cái chân nho nhỏ ngăn ngắn phối hợp với cái đuôi to bông xù, dáng dấp vô cùng khiến người ta yêu thích. Vài tên thị vệ nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, hận không thể ôm hắn vào ngực dùng sức mà xoa nắn, nhưng cũng biết Vương gia không cho người khác động vào một sợi lông của hắn nên chỉ có thể trơ mắt nhìn, thấy tiểu hồ ly rất yêu thích côn trùng, liền bắt rất nhiều châu chấu ném qua để cho hắn chơi đủ. Một tên thị vệ trong đó nổi nên hứng thú xấu xa, không thèm bẻ chân sau mà ném tới trước mặt tiểu hồ ly một con châu chấu không ngừng bay lên nhảy xuống.

Ta không thích chơi sâu, đừng ném nữa! Mẹ nó, bắt nạt ta không nói được tiếng người đúng không! Chu Doãn Thịnh lập tức gào lên “Ô ô ô ô” nhưng tiếng kháng nghị lại bị bọn thị vệ xuyên tạc thành tiếng kêu vui mừng hưng phấn, càng ngày càng ân cần bắt sâu bọ cho hắn. Nô đùa chán rồi, một “thiếu niên” vóc người cao to, tướng mạo tuấn mỹ đi tới, bên cạnh đi kèm đích trưởng tử Bạch gia – Bạch Liên.”Thiếu niên” khom lưng, lòng bàn tay nâng lên một con chim nhỏ đã bị bẻ cánh. So với châu chấu con, hồ ly càng yêu thích săn mồi chim.

“Đây chính là Tiểu Bạch mà ngươi vẫn hằng mong nhớ? Bộ dạng thật là đáng yêu.” Bạch Liên ngồi xổm người xuống, tinh tế đánh giá khắp toàn thân tuyết hồ không có lấy một sợi lông tạp. Hắn không thể không thừa nhận, đây là tuyết hồ xinh đẹp nhất hắn từng gặp qua, không gì có thể sánh bằng, đặc biệt đôi mắt màu trà vàng óng kia, như ánh mặt trời mỹ lệ xán lạn, nếu như nhìn kĩ hai con mắt này một lúc lâu, linh hồn dường như có thể bị hút mất.

Cảm giác Bạch Liên vẫn chưa phạm sai lầm, khối thân này của Chu Doãn Thịnh chính là thuần âm, vì vậy được thừa kế thiên phú truyền thừa của bộ tộc – đồng thuật. Nhưng hiện tại yêu đan của hắn bị hao tổn, căn bản không triển khai được, vì vậy chỉ nhìn đẹp đẽ thôi, không có tác dụng thực tế gì, huống chi pháp thuật này đối với Âu Dương Minh Nguyệt cũng không tạo được bất cứ ảnh hưởng gì.

Hắn lui lại vài bước, phát ra tiếng rít gào hung ác với Âu Dương Minh Nguyệt, nhếch miệng nhe nanh trắng muốt sắc bén. Âu Dương Minh Nguyệt có vận khí lớn, có thể nói là đông tà không gần, vạn pháp bất xâm, dã thú bình thường có lẽ còn có thể thương tổn được nàng, nhưng yêu thú thì ngay cả một sợi tóc của nàng cũng không thể chạm vào, sẽ bị kim quang hộ thể của nàng đâm cho trọng thương. Cũng bởi vậy, Chu Doãn Thịnh căn bản không thể đối kháng trực diện với nàng ta, chỉ có thể rít gào hai tiếng thị uy.

Âu Dương Minh Nguyệt muốn tiếp cận Nhiếp chính vương nhưng khổ nỗi không tìm được cơ hội, nhìn thấy súc sinh này một mình chơi đùa trên sân cỏ liền bắt một con chim nhỏ để lấy lòng. Nàng ta vốn tưởng rằng động vật linh trí chưa mở, dùng mấy thứ đồ ăn là có thể lừa được, lại không ngờ Tiểu Bạch ấy vậy mà thù dai, qua một khoảng thời gian dài vẫn mang ác ý nồng đậm với nàng.

Bạch Liên cũng rất kinh ngạc bèn hỏi: “Nó hình như đang tức giận? Nguyệt nhi, chúng ta đứng xa ra một chút, miễn cho bị cắn. Nó là yêu sủng của Vương gia, cho dù cắn chúng ta, chúng ta cũng không thể đánh trả, chỉ có thể nhẫn nhịn.”

Nếu có thể cắn người, Chu Duẫn Thịnh đã sớm cắn chết Âu Dương Minh Nguyệt, sao lại chờ tới bây giờ. Tiếc rằng hắn không làm gì được Âu Dương Minh Nguyệt, chỉ có thể phô trương thanh thế. Hai người một thú đối đầu, Triệu Huyền vội vã chạy đến, ôm tiểu hồ ly vào trong ngực, nhìn qua Âu Dương Minh Nguyệt, lời nói cực kỳ không khách khí: “Ngày sau không được xuất hiện trước mặt Ly nhi, bằng không bản vương bẻ gảy cổ của ngươi!” Dứt lời không chờ hai người kịp phản ứng, phất tay áo liền đi.

Người của cả kinh thành đều biết Nhiếp chính vương không thể rời xa tuyết hồ của y, đừng nói ăn cơm ngủ nghỉ, ngay cả nghe báo cáo và giải quyết chính sự đều mang theo, có thể nói lúc nào cũng đặt bảo bối ngay dưới mí mắt. Không thể xuất hiện trước mặt tuyết hồ chẳng khác nào không thể xuất hiện trước mặt Nhiếp chính vương, kế hoạch câu dẫn kia của ả sao có thể tiến hành? Âu Dương Minh Nguyệt lần đầu theo đuổi nam nhân lại gặp phải cản trở to lớn như vậy, tức giận đến đầu ngón tay đều đang phát run. Nếu không phải khối thân thể này cùng bản thể của nàng ở hiện đại giống nhau như đúc, đều khuynh quốc khuynh thành, diễm quán quần phương(*), nàng suýt chút nữa đã coi mình thành Vô Diện nữ.

(*) đẹp nhất, nổi bật nhất trong số những người tham gia.

Triệu Huyền, ngươi chờ đấy cho ta! Sớm muộn gì cũng có ngày ngươi quỳ xuống liếm đầu ngón chân của ta! Nàng hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi. Bạch Liên rập khuôn theo sát phía sau nàng, trong mắt toát ra vẻ rầu rĩ.

“Còn nhớ ta đã nói gì với ngươi không? Muốn chơi cũng được nhưng tuyệt đối không thể rời khỏi tầm mắt của ta, mới vừa khen ngươi ngoan ngoãn, xoay mặt liền phạm sai lầm, nên đánh.” Rời khỏi tầm mắt của hai người kia, Triệu Huyền lúc này mới vỗ mạnh một cái lên mông tiểu hồ ly.

Chu Doãn Thịnh co người vào trong lồng ngực của y “rầm rì” làm nũng, móng vuốt nhỏ lay lay vạt áo y, quen cửa quen nẻo chui vào bên trong, nhưng rất nhanh bị Triệu Huyền kéo đuôi lại lôi ra ngoài.

Đuôi là bộ phận mẫn cảm nhất của yêu hồ, Chu Doãn Thịnh trong nháy mắt xụi lơ, vừa rên rỉ vừa lật người lại, bày ra cái bụng nhỏ, ra hiệu Triệu Huyền mau mau âu yếm mình. Dục vọng vô cùng mãnh liệt nổi lên, nếu không phải khối thân thể này còn chưa thành niên, nơi kia sợ rằng đã sớm cứng rồi. Chẳng trách thế nhân đều nói yêu hồ phóng đãng, thì ra cũng không phải là ăn nói linh tinh. Nghĩ đến đời trước Âu Dương Minh Nguyệt nuốt yêu đan của mình, sau đó mỗi tháng đều phải động dục mấy ngày, mỗi lần đều cần mấy nam nhân đồng thời hầu hạ, Chu Doãn Thịnh liền cảm thấy sầu lo cho Triệu Huyền. Cũng không biết đến lúc đó y có thể thỏa mãn mình hay không, sẽ không bị vắt khô chứ?

Nghĩ bậy nghĩ bạ một hồi, bàn tay Triệu Huyền vươn tới, đặt trên bụng hắn gãi gãi, thấy đôi mắt thú màu vàng trà bao phủ một tầng hơi nước mông lung, lộ ra đặc biệt đáng thương đáng yêu, ngâm khẽ một tiếng hoàn toàn không giống lúc thường làm nũng oán giận, ngược lại mang theo một chút ám muội, trong mắt y nhanh chóng xẹt qua một đạo tinh quang. Xương đuôi tựa hồ là điểm yếu hại của vật nhỏ? Y một mặt thầm nghĩ một mặt liền nắm xương đuôi xoa nhẹ mấy lần, thấy con vật nhỏ giống như bị điện giật mãnh liệt nhảy lên, lại tiếp tục nhũn thành một đoàn như nước, cổ họng phát ra “Ô ô” nghẹn ngào nức nở, rốt cục cũng chắc chắn được suy đoán của mình.

“Ngươi mới vài tuổi, vậy mà lại phát tình.” Giọng nói Triệu Huyền khàn khàn, đi mau vài bước về đến lều trại, đặt tiểu hồ ly nằm ngửa trên giường, nhẹ nhàng gạt ra lông tơ trắng như tuyết, tìm được vật nhỏ phấn hồng, trầm giọng cười nhẹ nói, “Quả nhiên là hồ ly đực, ta rất thích.” Nói xong dùng đầu ngón tay gảy gảy, thoáng cái khiến vật nhỏ lên đỉnh.

Chu Doãn Thịnh “Gào gừ” kêu thảm thiết, không phải là bởi vì đau đớn, mà là cảm giác quá mức kích thích. Hắn vội vàng dùng chân trước che nơi kia đi, lại phát hiện sau lưng bị một vật hình trụ thô to, nóng rực, cứng rắn chọc vào, lập tức ý thức được xảy ra chuyện gì, không nhịn được mắng to Triệu Huyền biến thái ở trong lòng, đối với động vật nhỏ mà cũng có thể động dục.

Thật ra Triệu Huyền càng kinh ngạc hơn so với Chu Doãn Thịnh. Y từ khi sinh ra đến bây giờ, chưa bao giờ biết động dục với người nào, lại không nghĩ rằng lần đầu cương, đối tượng vậy mà lại là một con hồ ly. Đôi đồng tử của hắn ẩm ướt rưng rưng, thanh âm rên rỉ uyển chuyển du dương, nơi kia tinh xảo đáng yêu, tất cả đều thiêu đốt thần kinh của y. Nhưng mà nhân thú đường đi khác biệt, y cùng với hắn vĩnh viễn không có khả năng.

Triệu Huyền rơi vào mê man sâu sắc, ôm lấy tiểu hồ ly, trán áp trán hắn, lộ ra thần sắc xoắn xuýt thống khổ.

Giận dữ và xấu hổ vì bị đùa bỡn lập tức biến thành vui sướng, Chu Doãn Thịnh trong miệng “Rầm rì”, đầu lắc lư qua lại, dường như vô cùng đắc ý.

Triệu Huyền tâm chí kiên nghị, rất nhanh liền thoát khỏi nội tâm hậm hực, cũng không xa lánh tiểu hồ ly, nhét hắn vào trong ngực như thường, lại càng trìu mến mà hôn một cái lên đỉnh đầu hắn, nhanh chân ra khỏi lều vải. Một đám thị vệ đã dắt ngựa đứng một bên trong rừng cây chờ đợi từ lâu, thấy Vương gia đến nhanh chóng hành lễ. Triệu Huyền khoát tay nói một tiếng “Miễn lễ”, sau đó nhảy lên lưng một con ngựa cực phẩm. Y hướng thẳng rừng sâu mà đi, càng vào sâu mãnh thú càng nhiều, nguy hiểm cũng lớn hơn, nhìn thấy hươu nai, lợn rừng y liền giương cung bắn giết, nhìn thấy hồ ly lại huýt sáo để cho chúng biết điều bỏ chạy.

Chu Doãn Thịnh biết được y yêu ai yêu cả đường đi lối về, bởi vì để ý đến mình cho nên không muốn thương tổn đồng tộc của mình. Kẻ này tuy rằng biến thái nhưng cũng vô cùng dịu dàng ôn nhu, làm hắn càng ngày càng hãm sâu. Yên lặng dùng móng vuốt đánh lên lồng ngực cứng rắn của người yêu, Chu Doãn Thịnh trong mắt tràn đầy ý cười.

“Thế này thôi đã vui vẻ? Sau này ta sẽ đối xử với ngươi càng tốt hơn, ngươi chẳng lẽ muốn lấy thân báo đáp?” Triệu Huyền cúi đầu nhìn hắn, đồng dạng cũng là vẻ mặt tươi cười.

Bọn thị vệ cùng nhau quay mặt đi, che giấu khóe miệng co giật, Vương gia đang ve vãn một con tuyết hồ? Bọn họ không nghe lầm chứ? Quả nhiên như Vương tổng quản nói, Vương gia càng ngày càng không đáng tin cậy.

Chu Doãn Thịnh nhấc móng vuốt nâng gương mặt tuấn tú của người yêu mà liếm liếm. Đã sớm lấy thân báo đáp, chỉ là ngươi lại mất trí nhớ, không nhớ rõ thôi. Triệu Huyền ngậm lấy đầu lưỡi hắn quấn quýt chốc lát, cao giọng cười to nói: “Vừa hôn ta, ta coi như là ngươi đáp ứng.” Dứt lời khó nén vui sướng trong lòng, kẹp chặt bụng ngựa lao nhanh trong rừng.

Vương gia mừng đến điên rồi, mau đuổi theo! Bọn thị vệ ngầm trao đổi ánh mắt, quăng roi đuổi theo. Vừa chạy đến một khúc cua chật hẹp, đột nhiên có vô số hắc y nhân bịt mặt nhảy ra, nắm trong tay đao kiếm sắc bén, nhắm thẳng vào Vương gia.

“Có thích khách, bảo vệ Vương gia!” Thị vệ thống lĩnh rút kiếm đón lấy, mọi người nhanh chóng nhảy xuống ngựa giao đấu.

Ngựa của Triệu Huyền đã bị dây thừng mà bọn thích khách buộc hất ngã. Một tay y bảo vệ tiểu hồ ly trong ngực, một tay đẩy trên lưng ngựa một cái, thoải mái nhảy lên ngọn cây, cúi đầu xem xét chiến cuộc. Những thích khách này được huấn luyện cực kỳ nghiêm chỉnh, võ nghệ cũng vô cùng cao cường, quan trọng hơn là… bọn họ có quyết tâm không muốn sống, vì giết chết kẻ địch mà có thể trả bất cứ giá nào. Chỉ trong chốc lát, đã có hai kẻ đồng quy vu tận với thị vệ, lại có mấy kẻ liều mạng cụt tay gãy chân cũng phải đánh tới mục tiêu. Rất rõ ràng, bọn họ không phải là thích khách bình thường, mà là tử sĩ do kẻ nào đó nuôi dưỡng.

“Ly nhi đừng sợ, ta sẽ nhanh chóng dọn dẹp những thứ bẩn thỉu đó.” Triệu Huyền yêu thương hôn một cái lên đỉnh đầu xù lông của tiểu hồ ly, lại dùng bàn tay che khuất đôi mắt tròn vo của hắn, lúc này mới ra hiệu vào hư không.

Một trận huyên náo qua đi, lại có rất nhiều hắc y nhân bịt mặt xuất hiện, Tú Xuân đao(*) vung lên chém bay đầu những tử sĩ này. Cuộc chiến vốn đã có xu hướng suy tàn trong khoảnh khắc lại xoay chuyển. Chu Doãn Thịnh nghe thấy động tĩnh vội vàng dùng móng vuốt đẩy bàn tay trước mắt ra, say sưa mà quan sát.

(*) Bội kiếm của Cẩm y vệ.

“Ly Nhi không thấy sợ sao?” Thú hoang bình thường sớm đã sợ đến chạy trốn tứ phía, nào giống vật nhỏ trong lồng ngực mình đây, không những không cảm thấy sợ hãi, đầu nhỏ trái phải xoay xoay, dường như rất thích thú. Triệu Huyền cúi đầu nhìn hắn, cũng cảm thấy vui mừng.

Trận chiến này thì có gì đáng sợ? Nhớ năm đó một mình ta độc đấu trên dưới một trăm cao thủ hàng đầu… Có vẻ là não Ngọc Ly dung lượng quá nhỏ, gián tiếp ảnh hưởng tới trí thông minh của Chu Doãn Thịnh, hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt kể ra chiến công vĩ đại của bản thân, hoàn toàn không phát hiện mình nói ra toàn là thú ngữ “ngao ngao ngao ngao”, người khác căn bản nghe không hiểu.

Nhưng Triệu Huyền lại nghe cực kỳ nghiêm túc, còn đường hoàng ra dáng phụ họa: “Thật sao, Ly Nhi thật là lợi hại!” Cuối cùng cười sang sảng hôn hôn đệm thịt béo mập mềm mại của hắn, hoàn toàn không đặt những tử sĩ dưới cây vào mắt. Cười xong y hơi híp mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm nghiêm nghị đảo qua một gốc cây đại thụ cách đó không xa.

Âu Dương Minh Nguyệt trốn ở bên trong tán cây kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, hô hấp thoáng dồn dập, lại rất nhanh kìm chế. Nàng vốn ở trong rừng săn thú cùng Bạch Liên, ngẫu nhiên phát hiện hai bên đường lớn có vết đao cùng dấu chân, nhìn qua cực kỳ khả nghi, liền bỏ rơi Bạch Liên lại đây theo dõi, không ngờ đến đối tượng đám người kia vây giết lại chính là Nhiếp chính Vương.

Nàng lập tức ẩn vào tán cây để tránh khỏi bị liên lụy. Chẳng qua chỉ là một nam nhân, chết rồi thì tìm một kẻ khác, tuy rằng khá là đáng tiếc, đối với mình mà nói lại cũng không có bất kỳ tổn thất gì, vì sao phải bất chấp an nguy bản thân mà lao ra? Âu Dương Minh Nguyệt nàng là sát thủ, không phải là thánh mẫu.

Nhưng bây giờ, ý nghĩ của nàng dưới cái nhìn lạnh lẽo âm trầm thoáng lướt qua của Nhiếp chính Vương sinh ra dao động. Không nghi ngờ chút nào, đối phương đã phát hiện ra nàng, nếu như nàng còn tiếp tục ẩn nấp, chờ ám vệ giải quyết tử sĩ xong, tiếp theo sẽ thanh lý nàng.

Nàng dù có một trăm cái miệng, cũng không cách nào giải thích tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây cùng tử sĩ. Còn nữa, Nhiếp chính vương có thể phát hiện mình, đám tử sĩ đó tương tự cũng có thể phát hiện ra mình, bọn họ tuyệt sẽ không bỏ qua cho bất luận người nào, an ổn rời đi là điều không thể.Ả nghĩ tới nghĩ lui, quyết định giúp Nhiếp chính vương một tay, cũng để y nợ mình một cái ơn cứu mạng, ngày sau tất nhiên được lợi vô cùng.

Tử sĩ đã bị ám vệ giết bảy tám phần, còn lại mấy người cũng bị thương nghiêm trọng, mà Âu Dương Minh Nguyệt một đường theo đến đây, biết được nơi này còn vài nhóm tử sĩ mai phục, chỉ để khiến Nhiếp chính Vương trở tay không kịp. Nàng chờ chính là bọn họ.

Quả nhiên, ngay khi tên tử sĩ cuối cùng ngã xuống, thời điểm ám vệ cùng thị vệ thoáng thả lỏng cảnh giác, một nhóm tử sĩ từ lao ra, sát khí lẫm liệt. Bọn họ xuất hiện, rất nhanh liền chiếm được ưu thế, đao kiếm trong tay có bôi kịch độc, chạm vào liền chết, có thể thấy được người giật dây quyết tâm muốn mạng của Nhiếp chính vương.

“Vương gia đi mau!” Thị vệ thống lĩnh một bên chém giết kẻ địch một bên hô lớn.

Biểu tình nhàn nhã của Triệu Huyền đã bị lạnh lùng thay thế, đang muốn khép chặt vạt áo để tránh cho tiểu hồ ly bị rơi ra trong lúc đánh nhau, lại nghe thấy một tràng tiếng xé gió kéo tới. Nhóm tử sĩ thứ ba xuất hiện, bọn họ sử dụng đều là ám khí tẩm kịch độc, làm người khó mà đề phòng, muốn tránh cũng không được.

Triệu Huyền lập tức ôm chặt tiểu hồ ly, định nhảy xuống từ ngọn cây, lại không ngờ được một cái Long Cốt tiên bỗng nhiên xuất hiện cuốn y về phía một cây cổ thụ, giúp cho y thành công tránh được ám khí. Nhưng mà trên thân Long Cốt tiên đầy rẫy gai nhọn, không chỉ làm tổn thương da thịt bên hông y, còn cắt nhỏ đai lưng làm tiểu hồ ly từ trong vạt áo rơi ra ngoài.

Đuôi to xõa tung giúp Chu Doãn Thịnh chặn lại chấn động sau khi rơi xuống. Hắn nhanh chóng từ trong mê man hoàn hồn, trốn vào bụi cây bên cạnh, mà đám tử sĩ này hiển nhiên biết hắn có bao nhiêu quan trọng đối với Nhiếp chính vương, lập tức phái người lao tới muốn bắt khiến hắn ứng phó vô cùng mệt mỏi.

“Ly nhi!” Triệu Huyền muốn rách cả mí mắt, dùng nội lực đập nát Long Cốt tiên, nhảy xuống ngọn cây hướng tới nơi tiểu hồ ly chạy đi. Y hiện tại lòng như lửa đốt, đôi mắt hoàn toàn biến thành màu đỏ thẫm, phàm là kẻ tử sĩ ngăn trở y, đều bị y không chút lưu tình chém thành hai khúc. Một đám sương máu tỏa ra trên con đường y đi, sương máu tản đi lưu lại phía sau chính là thi thể dư thừa, tứ chi rơi vãi cùng thịt nát tung tóe.

Nhóm tử sĩ trước đây vẫn biết Nhiếp chính vương võ công cao cường, mà chân chính đối đầu với y mới biết, y vậy mà giấu đến tận bây giờ. Bọn họ là một nhánh Ám Bộ tinh nhuệ nhất của Chủ Thượng, mỗi người trong đó đều có thể lấy một địch trăm cao thủ hàng đầu, vậy mà dưới kiếm Nhiếp chính Vương lại không sống nổi một hơi thở, thường thường vừa đối mặt, đến mắt cũng không kịp chớp đã biến thành một khối thi thể tàn tạ. Y cường đại như thế, dường như sắc bén không thể cản, đánh đâu thắng đó, nhưng cũng chỉ là “dường như” thôi. Y bây giờ, đã bị nắm giữ một yếu điểm trí mạng, đó chính là tuyết hồ.

Quân tử bất lập nguy tường(*), huống chi là dạng ngồi ở vị trí cao như Nhiếp chính vương. Y hẳn nên vô cùng coi trọng an nguy của mình, thời điểm nhóm tử sĩ đầu tiên xuất hiện y đứng ở chỗ cao quan sát, vẫn chưa gia nhập chiến cuộc là có thể nhìn ra y rất cẩn thận. Nhưng bây giờ, vì một con tuyết hồ, y dĩ nhiên không chút do dự mà rời khỏi khu vực an toàn, đặt thân mình vào nguy hiểm, hiển nhiên coi an nguy của tuyết hồ còn quan trọng hơn so với tính mạng của chính mình.

(*) 1 người đàn ông chân chính sẽ không đứng dưới 1 bức tường sụp đổ. Bắt nguồn từ câu nói của Khổng Tử, nghĩa bóng là quân tử khi phát hiện có nguy hiểm, bản thân sẽ kịp thời rời khỏi nơi đó.

Tử sĩ cầm đầu khoa tay làm một cái thủ thế, lại có mấy kẻ đuổi theo tuyết hồ. Nhận nhiệm vụ ám sát nhiều lần như vậy, chuyện bắt giữ con tin bọn họ đã sớm trải qua, mà xưa nay chưa từng có việc con tin lại là một con tuyết hồ. Trước đó, bọn họ tuyệt đối không tưởng tượng nổi có người sẽ sủng ái một con súc sinh đến mức độ này. Thôi, không quản cách làm việc của Nhiếp chính Vương hiếm lạ thế nào, chỉ cần có lợi với bọn họ là được rồi.

Chu Doãn Thịnh xông khắp trái phải, khó khăn tránh né mấy người vây bắt, thể lực dần dần không chống đỡ nổi, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có khả năng té xỉu. Hắn một bên thở ra hơi nóng, một bên quay đầu lại quan sát, thấy Triệu Huyền chặt chẽ truy sát phía sau tử sĩ, đã giết đỏ cả mắt rồi, vội vã hướng y “Chít chít” kêu to. Hắn muốn bảo y đừng tới đây, nếu mình không chống đỡ nổi vẫn có thể điều động năng lượng bên trong 008, triển khai thuật ẩn thân bỏ chạy. Tuy rằng tiêu hao nguồn năng lượng này xong, yêu đan trong cơ thể có lẽ cả đời cũng không khôi phục, nhưng dù sao cũng hơn việc cả hai chết ở chỗ này.

Triệu Huyền lại cho là hắn đang hãi sợ, một kiếm tước mất đầu hai tên tử sĩ phía trước, miễn cưỡng nhếch lên một vệt mỉm cười. Y nỗ lực dùng biểu tình thoải mái động viên tiểu hồ ly, nhưng chỉ có y tự mình biết, nội tâm có bao nhiêu hoảng loạn cùng sợ hãi.

Âu Dương Minh Nguyệt nắm trong tay nửa đoạn Long Cốt tiên, có chút há hốc mồm. Ả hoàn toàn không ngờ tới Nhiếp chính vương sẽ vì một con hồ ly lao vào hiểm cảnh, y điên rồi sao? Trên đời có nhiều tuyết hồ như vậy, không hẳn là không so được với vẻ đáng yêu của Tiểu Bạch, y là Nhiếp chính vương, muốn cái gì tự nhiên có người hai tay dâng tặng, chết con này rồi tìm một con khác có gì khó?

Trong lòng căm giận, nàng lại không thể bỏ dở giữa chừng, đã cứu một lần, những tử sĩ đó chỉ sợ là coi nàng thành đồng đảng, cần phải nhổ cỏ tận gốc, cùng tiến cùng lui với Nhiếp chính vương là đường sống duy nhất. Rút ra dao găm giấu trong ủng, nàng một bên giết tử sĩ, một bên áp sát nam nhân gần như điên cuồng.

Triệu Huyền trong mắt không tha cho bất luận người nào, ngoại trừ tiểu hồ ly ở phía trước, hết thảy những kẻ ngăn cản y đều phải chết. Y không còn nhớ rõ mình đã chém giết bao nhiêu người, mắt thấy đưa tay là có thể nhét tiểu hồ ly vào trong ngực, lại bị một tên tử sĩ cướp đi. Người này vô cùng quả quyết, một câu phí lời cũng không có, chuyển tay liền ném tuyết hồ về phía vách núi cách đó không xa. Gã biết nếu súc sinh này té chết, chắc chắn sẽ khiến Nhiếp chính vương lòng rối như tơ vò, như vậy liền có thể tìm được cơ hội hạ thủ. Đối phương thực sự quá mức cường hãn, từng chiêu thức dồi dào uy nghiêm cùng sát khí, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của y, chỉ có thể dùng kế để giành thắng lợi.

Chu Doãn Thịnh đang chạy bỗng cảm giác bên hông bị tóm, sau đó chính là một trận trời đất quay cuồng, vội vàng ngước mắt nhìn chung quanh, phát hiện mình đang không ngừng rơi xuống. Đây là… rơi xuống vực? Hắn vội vã mở ra tứ chi cùng đuôi, tận lực gia tăng diện tích tiếp xúc của thân thể cùng không khí, cố gắng giảm tốc độ. Nhưng biện pháp như thế hiển nhiên không có tác dụng gì nhiều, trừ phi hắn biết phi thiên độn địa, bằng không sớm muộn cũng sẽ biến thành thịt vụn. Biết phi thiên độn địa cũng là đại yêu, dù rút sạch năng lượng bên trong 008 cũng chỉ đủ chữa trị yêu đan, tuyệt đối không thể làm cho hắn trong thời gian ngắn lên cấp đại yêu, hắn bây giờ đã bó tay hết cách, chỉ có chờ chết.

Tiểu hồ ly chớp mắt rớt xuống vách núi, trái tim Triệu Huyền đã sắp nổ tung.  Hô hấp của y dừng lại trong nháy mắt, không chút nghĩ ngợi chém tên tử sĩ kia thành hai khúc, phi thân nhảy xuống vách núi. Lúc này ám vệ, thị vệ cùng nhau kinh hãi thốt lên, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng. May mà Âu Dương Minh Nguyệt đi theo sau y cách đó không xa, thấy tình cảnh này lập tức cởi thắt lưng, phút chốc khi y rơi xuống đúng lúc túm lấy cánh tay trái, ra sức kéo y lên trên.

Triệu Huyền vậy mà cũng không cảm kích, sử dụng thiên cân trụy(*) làm mình trượt xuống nhanh hơn, không thèm để ý mà kéo cả Âu Dương Minh Nguyệt xuống.

(*) Chùy ngàn cân.

“Vương gia! Âu Dương tiểu thư!” Lúc nhóm ám vệ chạy tới vách núi thì hai người đã biến mất không thấy tăm hơi. Quá nửa tử sĩ bị Vương gia chém giết, còn lại mấy người không đáng sợ, rất nhanh liền bị ám vệ dọn dẹp sạch sẽ. Bọn họ thổi ám tiêu, chờ đợi đồng bạn tới cứu viện, cũng tìm kiếm dây leo khắp nơi thắt thành dây thừng, nỗ lực xuống đáy vực kiểm tra. Dù cho chỉ có một phần triệu hi vọng, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Triệu Huyền vốn không có cân nhắc sau khi rơi xuống vực nên làm gì để sống sót, mắt y chỉ có điểm trắng trắng càng ngày càng gần kia, cho đến khi y vươn tay kéo tuyết hồ vào trong ngực, chặt chẽ ôm lấy, mới giống như sống lại, thở phào một hơi. Thời điểm Chu Doãn Thịnh từ từ nhắm hai mắt chờ chết, bỗng nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp quen thuộc, đầu quả tim mạnh mẽ run lên một cái. Hắn mở hai mắt ra, quả nhiên phát hiện mình đang nằm trong lồng ngực Triệu Huyền, một người một thú dùng tốc độ cực nhanh lao xuống đáy vực.

Mẹ nó, ai bảo ngươi nhảy xuống? Ngươi nghĩ rằng chúng ta đang diễn Titanic sao mà ta nhảy ngươi cũng nhảy? Hắn tức đến nổ phổi, “Chít chít chi” mà kêu to, lông mao cả người bị gió thổi đến bông xù, giống như là muốn nổ.

Triệu Huyền một mặt hôn trán hắn, một mặt cười nhẹ động viên: “Ly nhi đừng sợ, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện. Nhắm mắt lại, chúng ta sắp đến rồi.” Hắn cầm bảo kiếm chém sắt như chém bùn trong tay dùng sức đâm vào vách đá, làm chậm lại tốc độ rơi xuống. Kim loại ma sát với nham thạch gây nên vô số tia lửa tóe ra, nhìn qua cực kỳ kinh diễm, một người một thú lại không còn lòng dạ nào thưởng thức, cùng nhau ngừng thở. Như thế trượt khoảng một trăm mét, thân đao không chịu nổi lực ma sát quá lớn, rốt cục gãy thành hai đoạn, nhưng chỉ cần như vậy đã cho Triệu Huyền đủ thời gian quan sát bốn phía, thấy trên vách đá sinh trưởng rất nhiều dây leo, y lập tức buông chuôi đao, ngược lại kéo lại một sợi dây leo tráng kiện nhất, tiếp tục trượt.

Lòng bàn tay của y bị mài rơi một lớp da, máu tươi thuận theo khe hở ồ ồ chảy ra, mùi máu tanh nồng đậm khiến Chu Doãn Thịnh trong lòng chua xót, đôi mắt trợn to. Nhất định phải đem người này sống trở về, nhất định, bằng không hắn tình nguyện cùng y chết chung một chỗ ở đây.

Tốc độ rơi xuống rất nhanh, thời gian cũng rất ngắn, chờ một người một thú thuận lợi đặt chân lên mặt đất, cũng chỉ là chốc lát mà thôi, lại phảng phất dài như mấy vạn năm vậy. Triệu Huyền ôm thật chặt tiểu hồ ly, lại có loại cảm giác như đang mơ. Y cả người đều đang phát run, đặc biệt là tim, giống như bị lưỡi dao sắc cắt chém đau nhức bây giờ còn chưa nguôi.

Chu Doãn Thịnh cũng đang phát run, cũng không phải là bởi vì sợ sệt, mà là thời điểm trước chạy trốn tiêu hao quá nhiều thể lực, đi đứng có chút như nhũn ra. Hắn khinh hô kêu to, chân trước đặt trên bả vai người yêu, dùng đầu nhỏ cọ cọ hai má đối phương, dành cho hắn ấm áp cùng an ủi.

Đúng vào lúc này, trong không trung lại có một vật lạ rơi xuống, Triệu Huyền hình như nghĩ đến cái gì, vung dây leo kéo dị vật lại. Vốn tưởng rằng sắp trở thành bánh nhân thịt, Âu Dương Minh Nguyệt đột nhiên cảm giác bên hông bị siết lấy, suýt chút nữa cắt nàng thành hai nửa, sau đó cảm giác thân thể đang ở giữa không trung, nhìn xuống dưới, mũi chân còn kém mấy mét là có thể chạm đến mặt đất. Đây là —— được cứu! Trong lòng nàng căng thẳng bỗng nhiên thả lỏng, suýt chút nữa rơi nước mắt vì sống sót sau tai nạn.

Lúc Triệu Huyền nhảy xuống vách núi, Âu Dương Minh Nguyệt kéo y một cái, cho nên hiện tại y cũng kéo nàng một cái, xem như là thanh toán xong. Còn mối thù nàng đánh nát thắt lưng của mình khiến cho Ly nhi rơi xuống dưới tàng cây suýt chút nữa thì chết, ngày sau chậm rãi tính toán.

“Vương gia, thỉnh cầu ngài thả ta xuống dưới.” Thời điểm Âu Dương Minh Nguyệt bị kéo xuống vực, trong lòng toàn ý nghĩ muốn giết Nhiếp chính vương, hiện tại tuy rằng được y cứu, nhưng cũng không cách nào sinh ra một chút lòng cảm kích đối với y. Nàng chưa từng gặp kẻ nào đâm đầu vào chỗ chết vì một sủng vật, đúng là có bệnh! Trong lòng phẫn hận, nàng càng ngày càng muốn chinh phục nam nhân này, đợi đến khi y vì mình mà điên cuồng sẽ để y nếm thử tư vị đau đến không muốn sống.

Triệu Huyền không thèm quan tâm nàng, ôm tiểu hồ ly trực tiếp bỏ đi.

Ánh mắt phẫn nộ của Âu Dương Minh Nguyệt có thể thiêu đốt lưng hắn thành một cái lỗ thủng to, kêu to không có kết quả nàng chỉ có thể lấy tay kéo đứt dây leo bên hông khiến mười ngón tay máu tươi chảy xối xả. Nàng nhặt lên dao găm rơi cách đó không xa, nhét vào trong ủng, theo dấu chân Nhiếp chính Vương lưu lại đuổi theo.

Vách núi phía dưới tất cả đều là cổ thụ um tùm, lúc này sắp đến hoàng hôn, có mãnh thú qua lại, nàng một người ứng phó không được, đi theo bên người Nhiếp chính Vương võ công cao cường là an toàn nhất. Nghĩ đến cảnh tượng nam nhân múa đao cắt đầu máu me ban nãy, trong lòng nàng bỗng nhiên phát lạnh, bỗng nhiên bốc hơi nóng, lại có chút si mê. Nam nhân này rất mạnh, so với tất cả những nam nhân nàng từng gặp qua đều mạnh hơn, y nhất định phải là của ả!