Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 108: Nhật Thiên Vs Khu Ma Nhân (1)




Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 107: Nhật Thiên Vs Khu Ma Nhân (1)

“Được rồi, ta chịu đủ rồi.”

“Ngươi định đi đâu, chúng ta đã có lệnh chờ ở đây.”

Một khoảng thời gian sau đó ở phía trên Nhật Thiên buồng giam, tại trong một căn phòng khách rộng lớn trong Thành Chủ Phủ, Ja'kal lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu, bản tính của anh ta là kiệt ngạo bất tuân, thích náo động và cũng không thích ngồi yên ở một chỗ quá lâu.

Bởi vậy vừa mới chờ đợi không được bao lâu, thì anh ta lập tức muốn làm trái lệnh mang theo vũ khí của mình, định rời khỏi Thành Chủ Phủ chạy thẳng tới chỗ Hạ gia và tất nhiên hành động của anh lập tức bị Komori ngăn lại.

“Đi đâu? thì tất nhiên làm công việc của mình rồi, đi giết Dị Thường.”

“Tuyệt đối không được, chúng ta cần thực hiện theo đúng kế hoạch đã bàn, phải ở lại và Thành Chủ Phủ đến khi hai người kia quay lại, ngươi không thể bởi vì một chút không kiên nhẫn mà phá hỏng hết được.”

“Ta biết, nhưng chúng ta cứ chờ ở đây là phương án rất tệ, lúc nào cũng bị động có khi sẽ dẫn tới hậu quả tồi tệ hơn, vì đó chẳng khác gì là chấp tay nhường gậy cho bọn Dị Thường đó, để bọn chúng có thể tùy ý thoải mái mà quyết định đánh mình lúc nào cũng được vậy và ta không thích như vậy.”

“Hơn nữa, Ma Lang dã thú trực giác của ta từ nãy giờ cứ cái trống trận ấy, nó cứ gầm gầm kêu lên ầm ĩ liên tục, làm ta dây thần kinh muốn căn thẳng tới phát điên, ta sắp không còn chịu được cái căng thẳng này nữa.”

Ja'kal vô thức sờ sờ khắp người mình, anh ta có thể cảm nhận được cơ thể của mình đang lúc này sởn da gà lên hết, ví thân thể bản năng nó cảm nhận được có cái gì đó rất nguy hiểm đang tiến tới và đang không ngừng thôi thúc anh phải chạy mau.

Komori nghe vậy Ja'kal nói vậy trong lòng suy nghĩ, trong cơ thể của Ja'kal cái Ma Lang Dị Thường khí quan đó mang tới cho cậu ta dã thú trực giác không phải thứ gì tầm thường có thể xem nhẹ được, bọn họ cũng đã không ít lần nhờ nó mà tất cả có thể sống tới bây giờ, và có thể làm Ja'kal căn thẳng tới vậy tuyệt đối không đơn giản.

Nên khi nghe được lời Ja'kal, rất đáng để suy ngẫm lại, tuy nhiên Komori vẫn nói.

“Ta hiểu tình trạng này không dễ chịu, nhưng chúng ta là Khu Ma Nhân, nhiệm vụ chúng ta không chỉ là giết Dị Thường thôi, mà còn là nghe theo lệnh của cố chủ và theo như quy định, chúng ta không thể tuỳ tiện bỏ đi.”

“Bởi vậy, ta nhưng không thể làm điều đó nếu một mình. Nếu chúng ta như cùng nhau rời đi, đó không phải là làm trái lệnh, mà là tùy cơ ứng biến trước tình huống tự phán đoán cho là tình huống nguy cấp.”

“Hoặc chúng ta sẽ không có cơ hội ra ngoài.”

Ja'kal nói tới đây, Hồng từ phía sau tiến tới nói tiếp, còn Komori thì thừa biết rõ kiểu gì cũng sẽ có Hồng xuất hiện nếu Ja'kal muốn làm cái gì đó, bọn này vốn là đều cùng một giuộc.

“…Còn mọi người thì sao? mấy người cũng có đồng dạng ý tưởng với Ja'kal sao?”

Komori không có lập tức đưa ra câu trả lời của mình, anh ta xoay đầu nhìn hai thành viên còn lại trong nhóm và bọn họ đáp lại anh ta bằng một cái gật đầu khẳng định.

“Đúng vậy đội trưởng, Ja'kal tuy có những lúc rất không đáng tin, tên rác rưởi khó chịu.”

“Này!!”

Lục Phong cho Ja'kal với một cái nhìn tràn đầy khinh bỉ cùng xem thường như thể là anh đang nhìn thấy một con giòi bọ đáng kinh tởm và điều đó làm Ja'kal tức điên, sau đó Lục Phong vẻ mặt trang nghiêm nhìn Komori khích lệ những điểm tốt của Ja'kal.

“Nhưng, vẫn có những lúc thế này, thì không thể không công nhận lời hắn nói rất có đạo lý, chúng ta thật sự không nên ngồi ở im một chỗ như thế này, công việc thực sự của chúng ta là ở ngoài kia, đi giết Dị Thường.”

“…haizz, nếu mọi người đã nhất trí như vậy, thì ta còn có thể nói cái nữa, nếu chúng ta có thể vượt qua được chuyện này, ta sẽ tìm cách giải quyết vụ này, mà Hội Trưởng cũng sẽ không trách phạt chúng ta, nếu thành công hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này.”

Khu Ma Nhận mọi người sau khi đã thống nhất ý kiến của mình

…………………………

“Ta có thể hỏi ngươi là ai sao? ngươi đã đứng đó nhìn ta cả nửa ngày rồi đấy.”

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi không thấy lo lắng sao? ngươi không tò mò tại sao lúc đó chúng vẫn kiên quyết che giấu không nói cho ngươi sao? không cảm thấy chúng đang che giấu âm mưu gì đó sao?”

Nhật Thiên vốn đang ở trong buồng giam của mình nhắm mắt ngồi thiền định, chờ đợi Lâm Như Vận quay lại hoặc thậm chí chính là phân thân của tôi tìm tới tôi, chỉ là nào ngờ đâu, tôi đột nhiên cảm nhận được có người đang nhìn theo dõi mình, mà tôi thì chờ kẻ này cả nửa ngày nhưng người này không nói một lời nào, tôi nhất thời khó chịu mở miệng hỏi.

Nhưng lời của kẻ đó làm tôi hơi thấy bực bội, không phải vì câu hỏi, mà là vì cái thái độ, ngữ khí của kẻ này.

Ngạo mạn, cười nhạo, xem thường, vân vân đó những gì tôi cảm nhận được, làm tôi mở mắt nhăn mày đáp lại.

“Với cái tên mà cả người không lúc mà không tản ra tà khí như ngươi, thì không hẳn, nếu so với ngươi ta thấy bọn họ còn đáng tin hơn nhiều ấy.”

Kẻ tới cuối cùng cũng từ trong góc tối bước ra, chỉ là vẻ ngoài của kẻ này tôi không nhìn ra được, do người này đang mặc một cái áo choàng che giấu mình, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận một màu nồng đậm đen tối năng lượng từ trên người kẻ thần bí này.

“Khư khư khư ~ ngu xuẩn, quả nhiên ngươi cũng chỉ là tên nhãi chín tuổi mà thôi, ngu xuẩn như chính cái cách mà ngươi phân biệt thế giới chỉ có duy nhất hai màu vậy, chỉ có đúng và sai, khư khư khư ~ ”

“Nếu ngưới tới đây chỉ muốn để dạy đời ta, thì ngươi từ đường nào tới xin mời từ đường đó mà trở về, ta không hứng thù muốn nghe những lời vô nghĩa từ một kẻ biết chỉ dấu mình như ngươi.”

Đối với người thân của mình hoặc là những người mà tôi cho là có thể tin tưởng, thì tôi vô điều kiện lắng nghe theo những gì họ nói, nhưng với kẻ lạ mặt, kẻ nhìn đáng nghi thì, cút!

“Khư khư khư ~ và cũng rất mạnh miệng, nhưng … khư khư khư ~ lúc mà ta hỏi ngươi câu đó, ta đã có thể cảm thấy được, ngửi thấy được, ngươi, đang bất an khư khư khư ~ ”

Nhưng kẻ này cũng không dễ trêu cũng như không dễ dàng từ bỏ, tên đó giống như có thể nhìn ra cảm giác bất an trong tim tôi lúc này vậy và điều đó làm tôi khá kinh ngạc vì tên thần bí này là người duy nhất ngoài mẹ tôi ra có thể nhìn thấy được cảm xúc ấn giấu trong tim tôi.

Điều mà đến cả chính cả cha của tôi là Đại Nhật còn thậm chí nhìn không ra được, mà cái tên này, chỉ mời nói chuyện với tôi không tới 5 phút thì lại làm được.

“Có gì thì cứ nói thẳng đi, ta không thích nhiều lời.”

Nhật Thiên lập tức nổi lên hứng thù với kẻ này, tôi đứng lên tiến lại gần tấm kính của buồng giam đối với kẻ đó lạnh nhạt nói.

“Khư khư khư ~ cuối cùng ngươi cũng chịu lắng nghe ta.”

“Nói hoặc cút xéo.”

“Đừng nóng, vì một chút nữa thôi ngươi sẽ phải cảm tạ ta đó, đây, hãy cẩn thận nhìn kỹ vào trong này, ngươi thấy cái gì không?”

Kẻ này từ trong túi áo của mình móc ra một cái thiết bị làm từ kim loại, nó có ngoại hình giống như một cái tấm thẻ bài, mà khi tên đó nói xong cái thẻ bài sắt phát ra một chùm tia sáng màu đen xanh.

Ngay lập một hình ảnh lập thể ba chiều xuất hiện trước mặt tôi, tất nhiên tôi không biết hình ảnh lập thể ba chiều là cái gì, nhưng trong đầu tôi đột nhiên nhảy ra cái tên gọi này.

“Đó không phải khung cảnh của Hạ gia sao? cái vật nhỏ đó có thể để ngươi từ đây nhìn thấy được khung cảnh ở khoảng xa như vậy?”

“Khư khư khư ~ rất thông minh, phải. cái vật này có thể để ngươi thấy được hình ảnh trực tuyến của một khu vực mà ngươi chỉ định và cái mà ngươi đang nhìn thấy, ngươi nói hề không sai nơi này đúng là Hạ gia.”

“Ngươi để ta nhìn thấy cái này làm gì?”

Tôi nhăn mày của mình, lúc này tôi có thể nhận thấy được nhịp tim đập của tôi đang dần tăng cao hơn, cảm giác bất an cũng càng thêm lớn dần.

“Ta nghĩ, với một ngươi thông minh như nhà ngươi, hẳn cũng phải đoán ra được rồi đi.”

Tuy chỗ này không có gương nhưng tôi cũng thừa biết lúc này sắc mặt của tôi rất rất không tốt, gương mặt tái xanh cùng với một âm trầm, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài thân thiện ngây thơ thường có cùng tuổi tác hiện tại của tôi.

Vì hiện tại hình ảnh lập thể ba chiều đột nhiên phóng to nó từ toàn cảnh của Hạ gia biệt phủ bây giờ phóng lớn tới một khu vực bên trong và khung cảnh mà tôi nhìn thấy là một khung cảnh đẩm máu, khắp nơi nằm la liệt xác chết với bộ dạng thê thảm, từng tiếng hét sợ hãi chói tai, từng tiếng la mắng chửi rủa, tiếng khẩn cầu van xin tham mạng.

Và trung tâm, cũng là nguyên nhân dẫn tới cái khung cảng buồn nôn này, chính là một bầy người máy to lớn mà tôi nhìn thấy ở đêm qua cùng với ở trong Thành Chủ Phủ.

Thiết Giáp Binh Sĩ…

Tôi nhỏ nhẹ lẫm bẩm cái tên của chúng, không biết sắc mặt của tôi lúc này nó như thế nào và cảm xúc của tôi ra sao.

Giận dữ, phẫn nộ sao? chắc là có, đau buồn? hẳn là cũng có, lo lắng, chắc chắn là có, vì tôi lo lắng cho cha tôi cùng những người khác hiện tại có an toàn không.

Nói chung là khá phức tạp, làm đến cả người thần bí kia cũng không thể nhìn rõ được tôi lúc này đang nghĩ cái gì, nhưng không quan trọng, vì kẻ bí ẩn này vốn chưa từng quan tâm tôi nghĩ như thế nào, nó chỉ quan tâm tôi lúc này có đã bị sự phẫn nộ cùng hận thù xâm chiếm tâm chí hay không.

“Hẳn là ngươi lúc này đang tự hỏi rốt cuộc là tại sao đi?”

Không muốn tôi nhìn thấy nhiều hơn hoặc có lẽ là do mục đích đã đạt tới, kẻ bí ẩn thu hồi lại tấm thẻ và cái hình ảnh lập thể cũng biến mất theo đó.

“…”

“Im lặng nhỉ, vậy để ta giải đáp cho ngươi, chính là đến cái thứ mà ngươi cả một ngày qua cố tìm hiểu ‘Càn Nguyên Huyết Đan’ , vì để có thể luyện chế cái thứ đó, thì cần phải lục thân bất nhận và giết chết tằng tử tằng tôn của mình đem đi hiến tế.”

“…”

Nhật Thiên híp mắt bí im lặng nhìn kẻ thần, sau đó tôi lại hỏi.

“Lâm Thành Chủ làm vậy thì có được lợi gì?”

“Ta không biết, nhưng ta biết ả nữ nhân đó có một phần liên quan tới chuyện này, bằng chứng chính là cái tấm kết giới hoàng kim bao phủ cả Hạ gia, vì chỉ có Thành Chủ đặc quyền mới có thể làm được thế, nhờ nó mà người trong Hạ gia không ai chạy ra được, ta bật mí luôn là cái ‘Càn Nguyên Huyết Đan’ đó nó có thể giúp cho người dùng có được sự bất tử bất diệt đấy.”

Với trực giác đáng sợ của mình, tôi có thể dễ dàng phân biệt ra được sự thật hay giả trong những lời nói của kẻ này và tôi không nhận thấy được kẻ này đang nói dối, từng lời của kẻ thần bí này đều là sự thật.

Thật ra Nhật Thiên cũng hơi quá dựa dẫm vào Trực Giác của mình, chỉ cần biết rõ một chút nghệ thuật ngôn ngữ, thường sẽ biết rõ, ngươi không cần thiết phải nói dối thì mới có thể nói dối.

Ngươi chỉ cần lựa chọn đúng từ ngữ cùng câu từ cùng với cách diễn đạt thì dù có nói thật, ngươi cũng thể biến nó thành một lời nói để lừa dối người khác khiến cho họ hiểu nhầm.

“…Ngươi có thể rời đi.”

“Nhanh vậy, Ngươi không có gì tò mò muốn hỏi sao? tỷ như là, ta là rốt cuộc là ai nay, hay là vì sao ta lại làm vậy?”

“Không cần, cái gì cần hỏi thì ta cũng đã hỏi, còn về ngươi là ai, như ta đã nói trước đó, ta không hứng thù nghe những lời vô nghĩa hay danh tính của của mấy con chuột thối lẫn trốn dưới cống ngầm.”

“Dù cho là ta có muốn biết danh tính của ngươi, thì ta, cũng tự chính mình tìm tới chỗ của ngươi.”

Nhật Thiên xoay người, tôi quay lại vị trí trước đó ngồi xếp bằng, nhắm chặc hai mắt thiền định.

“Khư khư khư ~ Đáng sợ ~ đáng sợ ~ thật là đáng sợ, cái khẩu khí của ngươi, làm người không khỏi tự hỏi ngươi rốt cuộc có thực sự là một tên nhãi chín tuổi hay không, hay lẽ nào là, một tên lão quái vật Thiên Tôn nào đó chuyển thế.”

Kẻ thần bí sau khi nói xong liền xoay người biến hành bóng đen rời đi, nhưng trước khi rời đi tên đó từ ở trong tay của mình ném ra một thứ và cái thứ đó, nó biến thành một cái tia sáng màu đỏ nhanh như chớp bay đi nhập thẳng vào trong người của Nhật Thiên.

Tôi tất nhiên cũng cảm nhận được hành động vừa rồi của kẻ thần bí đó, nhưng tôi không cản lại và cũng không định ngăn lại, còn nguyên nhân vì sao, cái đó lúc này thì chỉ mình Nhật Thiên biết được.

………………………………………

“Đáng chết, chúng ta đã chậm rồi.”

Khu Ma Nhân mọi người sau khi đã thống nhất với nhau, họ quyết định lập tức rời khỏi nơi này chạy tới chỗ của Hạ gia, chỉ là họ chưa đi được bao xa thì Ja'kal lập tức cảm nhận được phía trước có một luồng nồng nặc sát khí làm anh không hề không ngừng lại và điều đó làm những người khác cảnh giác.

Mà anh ta vừa nói xong, tôi hay nói đúng hơn lúc này chính là phân thân của tôi từ ở bên trong hẻm tối đi ra.

“Ngươi không phải là đang ở trong buồng giam sao? làm sao mà ngươi chạy ra ngoài này được?”

Hồng vừa nhìn thấy người chặn đường họ chính là phạm nhân tối qua bọn họ bắt được, cô rất bất ngờ tiến hỏi dò hỏi, nhưng cô lập tức bị Ja'kal cùng Komori ngăn lại vì hai người họ có thể cảm thấy được một sự áp lực không hề nhỏ từ trên người tôi truyền tới.

“Cẩn thận một chút Hồng, trên người tên này nồng nặc mùi sát khí đang nhắm vào chúng ta, hơn nữa, hắn không phải bản thể, bản thể của hắn vẫn còn đang trong buồng giam, tên chúng ta đang nhìn thấy chỉ là phân thân mà thôi.”

“Phân thân? Võ giả cũng thể làm được như Tu Giả hay Dị Nhân tạo ra phân thân của mình được sao?”

“Ta không biết, nhưng hiện tại ta biết rõ một điều, bộ dạng của hắn lúc này có gì đó rất không đúng lắm.”

Komori lắc đầu sau đó anh ta chậm rãi tiến lại gần tôi.

“Hài tử, tiểu thiên, ngươi nghe thấy lời của ta không?”

“Đừng! chỉ là.. đừng. đừng gọi là tiểu Thiên, các ngươi không xứng để có thể thân mật gọi ta như vậy.”

Trải qua một hồi phản bội bởi bọn họ, tôi lúc này cảm thấy rất là buôn nôn khi họ có tỏ ra thân thiết với tôi, tôi lập tức có chút bực tức nói và đồng thời nó cũng làm cho trên người tôi sát khí càng thêm nặng nề hơn, khiến cho không khí xung quanh tôi càng thêm nặng nề và khó thở hơn.

Và Komori cũng nhận thấy được trên người tôi địch ý đối với bọn họ trở nên nặng nề hơn, anh từ từ lùi lại phía sau hi vọng như vậy có thể để tôi bình lại một chút.

“Được rồi, vậy thì Nhật Thiên thiếu hiệp, có gì muốn nói thì hãy trước tiên bình tĩnh lại, không cần phải tỏa ra sát khí nặng như thế.”

“Đừng!! có nói ta phải làm cái gì!!”

Hành động của anh ta chỉ làm tôi cảm thấy khó chịu hơn mà thôi.

“Ta hỏi các ngươi!! nhất là ngươi!! cái tên khốn nam thân nữ tướng (ngụy nương) kia!! tại sao!? ta hỏi ngươi, ngươi tại sao lại làm vậy!!?”

Không khí xung quanh lập tức bị trên người tôi càng lúc nặng nề hơn sát khí bóp méo, mặt đất khắp nơi đang dần nứt vỡ ra.

Sát khí nặng quá, đây căn bản không phải là một thứ mà một đứa trẻ có thể có được.

Khu Ma Nhân mọi người lập tức sắc mặt trở nên nghiêm trọng, vì họ đã bị lượng sát khí đáng sợ trên người tôi tỏa ra làm cho giật mình.

“Tại sao? ngươi hỏi ta là tại sao? đó là có ý gì? ngươi muốn nói cái gì!!!?”

Komori không hiểu tôi đang nói cái gì, như anh biết rõ có lẽ giữa tôi và bọn họ đã có xảy ra một sự hiểu nhầm nhầm lẫn gì đó, và anh cần thiết phải nhanh chóng làm sáng tỏ sự hiểu nhầm đó đồng thời giải thích rõ ràng cho tôi biết, không thì anh cảm thấy hai bên có thể sẽ phải đổ máu một cách không cần thiết.

“Đừng có giả ngu với ta! các ngươi thừa biết rõ ta đang nói cái gì! ta đã tin tưởng các ngươi, giao phó bọn họ cho các ngươi, vậy mà các ngươi lại lừa ta, phản bội lại niềm tin của ta, mau trả lời ta đi!”

Vì trước đó tôi đã nhận được thông tin từ bản thể truyền tới, nên tôi biết đám người này có một phần liên quan tới việc Hạ gia bị tàn sát, cho nên tôi lúc này vô cùng tức giận, giận dữ chưa từng có.

Lẽ nào… phía bên Hội Trưởng đã xảy ra chuyện? nếu vậy thì chúng ta phải khẩn trương lên.

“Nghe này, ta không biết là ngươi đang nói cái gì, ở đây chắc chắn đã xảy ra sự hiểu nhầm gì đó rồi, hãy tin tưởng ta, chúng ta cũng không biết ở đó đang xảy ra cái gì, lúc này chúng ta cần thiết phải hợp tác với nhau, không thể để bọn chúng được toại nguyện.”

Komori lập tức thu thập thông tin từ những gì tôi nói ra và anh trước mắt đã có một chút phán đoán là có chuyện không ổn đã xảy ra cùng lúc đó trong đầu anh cũng có một suy đoán, là ra rất có khả năng bọn họ đã vô tình rơi thẳng vào trong cái bẫy của bọn dị giáo kia dàn dựng lên mà không hề hay biết, lúc này nếu bọn họ xảy ra tranh chấp đánh nhau thì chỉ dẫn tới tình huống tồi tệ hơn mà thôi, có khi, đây vốn chính là một trong những thứ bọn chúng nhắm tới cũng nên.

Nhưng, đáp lại lời nói của Komori chính là một cái quả đấm đang dần phóng lớn.